Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 879: Nàng rốt cuộc đã trải qua cái gì, cảm giác đần ngố

Thiên Tu nhìn chằm chằm phía xa, nơi đó có hơi thở rất khủng bố, khiến người bất an:
- Ở chỗ đó.
Đám người Hỏa Dung đều cảm nhận được hơi thở không lành này, nhưng họ không biết ai đến.
Viêm Hoa tông không có nhiều kẻ thù, nếu bắt buộc phải tính thì có Nhật Chiếu tông.
Nhưng Nhật Chiếu tông không chút tin tức, không ai biết còn sống hay đã chết.
Huống chi trong thời gian này Viêm Hoa tông tiến bộ rất lớn, đã bước vào phạm vi tông mạnh, nên tình trạng của Nhật Chiếu tông không thể nào đánh lại Viêm Hoa tông.
Hỏa Dung mở miệng hỏi:
- Sư huynh nói xem sẽ là ai?
Lão nhìn đệ tử bị thương, kêu họ mau đi xuống chữa thương.
Đối phương chỉ phát ra sóng âm đã xuyên qua đại trận hộ tông làm đệ tử toàn tông bị thương, chứng minh thực lực này khủng bố biết bao, không phải người bình thường có thể ngăn cản, dù là họ cũng không đủ tư cách ngăn lại.
May mắn Lâm Phàm ở trong tông môn.
Hỏa Dung sai một đệ tử đi tìm Lâm Phàm:
- Đi, thông báo cho Lâm phong chủ, kêu hắn mau lại đây.
Thiên Tu giơ tay ngăn lại:
- Chờ chút! Tạm thời không cần, đồ nhi bảo bối của ta còn đang tu luyện, tuy đối phương rất mạnh nhưng lão phu sẽ đi gặp đối phương trước.
Lão là lão sư, sao có thể chuyện gì cũng làm phiền đồ nhi. Lão phải tạo dựng uy tín, khiến các đệ tử tông môn nhìn xem Thiên Tu lão đây thật ra rất mạnh, chẳng qua các ngươi không chú ý.
Hỏa Dung không nể mặt nói:
- Sư huynh, chuyện này không thể sơ sẩy coi thường.
Lão cảm giác khả năng sư huynh giải quyết chuyện này là rất thấp.
Thiên Tu cau mày, cực kỳ bất mãn lườm Hỏa Dung:
- Ngươi nói chuyện kiểu gì? Có biết nói chuyện không hả? Hay Hỏa Dung nhà ngươi phình gan ra rồi, coi thường sư huynh?
Thay đổi, lòng đã đổi thay.
Trước kia còn xem lão là cứu tinh của tông môn, nhưng khi đồ nhi bảo bối của lão lợi hại thì đám sư đệ hết đem lão để vào mắt.
Vấn đề này rất nghiêm túc, rất phức tạp.
Hôm nay lão ném ra một câu, dù ai đến cũng không ngăn được sự thật lão đập nát kẻ xâm nhập Viêm Hoa tông.
Hỏa Dung thở dài thườn thượt:
- Ài.
Oan cho lão quá, có phình gan sình phổi gì đâu, người phình gan rõ ràng là sư huynh.
Bọn họ đều là đám già nên rút khỏi thời đại, nhưng tông môn còn trong thời kỳ phát triển, tạm thời không có người tiếp nhận.
Chờ đến khi có đệ tử nhận được lửa từ tay họ là Hỏa Dung sẽ dứt khoát thảnh thơi lùi ra khỏi vị trí, làm thái thượng trưởng lão nhàn nhã, ẩn cư sau màn, không lo việc gì nữa.
Một giọng nói non nớt vang lên:
- Tông môn rất thú vị, hy vọng đừng làm ta quá thất vọng.
Ngữ điệu khiến người không rét mà run, khi nghe âm thanh này thì dựng đứng lông tơ, sợ teo tim.
Phía xa có hai bóng người chậm rãi đi đến, một cao một thấp.
Liễu Nhược Trần cảm giác máu đang sôi trào, nàng sắp được báo thù, đạp người mình căm hận dưới chân.
Liễu Nhược Trần từ từ đi đến, ngữ điệu nghiền ngẫm nói:
- Tông chủ, trưởng lão, lâu rồi không gặp. À phải rồi, còn Lâm sư đệ nữa, Liễu Nhược Trần này đã trở lại, không ai hoan nghênh sao?
- A?
Đám người tông môn sửng sốt, cái tên Liễu Nhược Trần nghe rất quen nhưng cũng thật xa lạ.
Đệ tử nội môn nhớ ra là ai trở về.
Liễu Nhược Trần từng lăn lộn sinh động trong nội môn, vô số đệ tử nội môn quay quanh bên nàng, thật lòng thật dạ giải quyết rắc rối thay nàng.
Sau đó bị Lâm sư huynh cho một bài học, danh hiệu nữ thần hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng bám chân Thánh Tử Thánh Đường tông, vào Thánh Đường tông tu luyện, rời bỏ Viêm Hoa tông.
Ở trong mắt họ là hành động của phản đồ.
Giờ vực ngoại giới dung hợp, bọn họ luôn cho rằng Liễu Nhược Trần đã chết ở bên ngoài, hiện giờ nàng xuất hiện khiến nhiều người giật mình.
Thiên Tu nghiêm túc lên:
- Sao nàng trở lại?
Thiên Tu không cho rằng là vì Liễu Nhược Trần nhớ Viêm Hoa tông, muốn về tông tìm che chở, hoặc ghé thăm.
Người đến không có ý tốt.
Hỏa Dung không thèm để Liễu Nhược Trần vào bụng:
- Thì ra là Liễu Nhược Trần, nàng phản bội Viêm Hoa tông lâu như vậy, xem bộ dáng hình như muốn trở về báo thù. Nhưng tông môn bây giờ đã khác xưa, nàng sẽ phải thất vọng.
Tuy vực ngoại giới dung hợp nhưng mới qua bao lâu? Dù được cơ duyên lớn bằng trời cũng không tăng cao đến đâu.
Bởi vậy Hỏa Dung không coi Liễu Nhược Trần ra gì.
Thiên Tu ngăn Hỏa Dung lại:
- Chờ đã, đừng sơ sẩy.
Lão cảm nhận khí thế kia không đơn giản, không như trong tưởng tượng.
Hỏa Dung nghi ngờ hỏi:
- Sao vậy sư huynh? Liễu Nhược Trần thì có gì đáng sợ?
Thiên Tu liếc xéo:
- Sư đệ, đầu óc của ngươi làm bằng gì? Đã quên sóng âm vừa rồi sao? Nếu nàng yếu thì sóng âm đó đến từ đâu?
Quả nhiên sư đệ thay đổi, chẳng những trở nên không sợ cái gì, trí lực cũng giảm thấp.
Hỏa Dung phản ứng lại, vỗ nhẹ đầu, tỉnh ngộ ra.
- Đúng rồi, sư huynh nhắc nhở quá đúng.
Hỏa Dung nghĩ mà sợ, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm.
Không thể coi thường Liễu Nhược Trần, nếu không có chút nắm chắc thì sao nàng trở về.
Sóng âm vừa rồi đúng là mạnh, bọn họ ở trong tông môn mà còn bị lan đến, nếu ở gần e rằng không chịu nổi.
Hai bóng người dần dần đi vào tầm mắt của mọi người.
Có đệ tử tiếc thương nói:
- Liễu Nhược Trần vẫn đẹp như vậy, nhưng vì sao là loại người như thế?
Từng là đệ nhất sư tỷ của tông môn, nữ thần vừa có thực lực vừa có nhan sắc, là nữ thần trong mộng của bao nhiêu đệ tử.
Giờ gặp lại khiến người nhớ quá khứ.
- Nói vậy là không đúng, đẹp thì không phải loại người đó sao? Nàng phản bội tông môn, tham gia vào Thánh Đường tông, hạ thấp tông môn chúng ta không đáng một đồng. Ta nghĩ lần này nàng trở về là muốn cho chúng ta biết tay.
- Trông khí thế như ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, nhưng nàng sẽ phải thất vọng, sư huynh ở trong tông môn, sẽ không cho phép nàng càn rỡ!
- Đúng rồi, đẹp có thể no bụng sao? Những sư tỷ, sư muội của chúng ta không kém gì nàng, tính cách còn tốt, đẹp hơn Liễu Nhược Trần gấp trăm ngàn lần!
Có đệ tử mở to mắt nói bừa, đã không phân rõ đẹp hay không, vì tô vẽ thêm cho tông môn nên chắc chắn hạ thấp Liễu Nhược Trần, nâng cao địa vị của các sư tỷ sư muội.
Hỏa Dung tiến lên, cách không khí nói chuyện:
- Liễu Nhược Trần, ngươi trở về làm gì?
Sư huynh nói Liễu Nhược Trần nguy hiểm, không thể ở gần, đứng trong tông môn có thể bảo đảm an toàn.
Giọng Liễu Nhược Trần nhẹ hẫng, ngữ điệu châm chọc:
- A, là Hỏa Dung trưởng lão đây mà, lâu không gặp. Thế nào? Liễu Nhược Trần này không thể trở lại? Nhưng Hỏa Dung trưởng lão, tu vi của ngươi thấp nhỉ, như con kiến không lớn lên, nếu không phải người quen cũ thì ta không chú ý tới rồi.
Nàng không thèm để Hỏa Dung vào mắt.
Hỏa Dung đáp trả:
- Có biết nói chuyện không hả? Ăn phân hay sao mà há mồm thối hoắc.
Các đệ tử hò reo:
- Hay, nói rất đúng, trưởng lão dùng ngôn từ bén ghê!
- Hừ! Liễu Nhược Trần trở về còn trào phúng Viêm Hoa tông chúng ta, tưởng mình là ai?
Dù lúc trước hộc máu cũng không ngăn được lòng phấn khởi của họ.
Còn về cảm giác nguy cơ thì rất yếu, bọn họ hầu như không nhận biết.
Có sư huynh ở trong tông môn, sợ quái gì.
Hỏi một câu: Có gì đáng sợ?
Mặt Liễu Nhược Trần lạnh băng, buốt giá, nhưng cũng đẹp đến tột độ, trong mắt rực cháy lửa:
- Không ngờ Hỏa Dung trưởng lão bây giờ cũng miệng lưỡi bén nhọn lắm, nhưng đợi lát nữa Liễu Nhược Trần này sẽ cho tất cả các ngươi biết cái giá phải trả cho việc từng khi ta, nhục ta là gì! Cho các ngươi biết mất đi Liễu Nhược Trần này là mất mát lớn cỡ nào! Ta muốn cho các ngươi chìm trong hối hận và tiếc nuối, cho các ngươi hối hận không kịp! Ha ha ha ha ha ha!
Liễu Nhược Trần ngửa đầu cười lớn, cuồng cười, rất sảng khoái.
Liễu Nhược Trần đã nghĩ kỹ rồi, với tình trạng của Viêm Hoa tông thì chẳng cần đứa bé ra tay, mình nàng đủ trấn áp đám trưởng lão. Khi đó nàng sẽ cho đám trưởng lão quỳ trên mặt đất, sám hối lựa chọn ngày xưa của mình.
Các đệ tử châu đầu ghé tai bàn tán:
- Trời ạ, Liễu Nhược Trần ở bên ngoài đã trải qua cái gì? Sao ta cảm giác đầu óc của nàng bị bệnh?
- Ừ ừ, ta cũng thấy vậy, hình như khùng nặng.
- Tình hình bây giờ thế nào? Có nên kêu người của Đả Thủ đường lại đây không?
- Khoan vội, chờ xem đã.
Liễu Nhược Trần thay đổi, trở nên đần ngố, trong lòng họ đánh giá về nàng giảm thấp xuống số âm.
Liễu Nhược Trần nghe những tiếng xì xầm đó, mặt sầm xuống:
- Hưm?
Lực lượng hùng hồn bộc phát từ người Liễu Nhược Trần đánh vào đám đệ tử.
Bùm!
Tông môn nổi lên màn sáng chặn lại lực lượng này, không tạo nên chút sóng gợn đã biến mất.
Lại rộ lên một đống lời bình phẩm chui vào lỗ tai của Liễu Nhược Trần:
- Nàng muốn làm gì vậy? Phòng ngự của tông môn chúng ta rất mạnh, thứ lần trước sư huynh mang về gia cố mạnh vào lực phòng ngự của tông môn, nghe đồn cường giả Đạo cảnh đỉnh có đến cũng đừng hòng dễ dàng phá mở đại trận hộ tông của chúng ta.
- Đúng rồi, Liễu Nhược Trần tội ghê, không hay biết tông môn chúng ta xảy ra chuyện gì rồi.
- Nếu năm xưa nàng không phản bội tông môn thì có lẽ vẫn là nữ thần trong lòng chúng ta.
- Người hối hận không phải chúng ta mà là nàng, đáng buồn là mãi đến bây giờ nàng vẫn không nhận ra điều đó.
Liễu Nhược Trần tức giận người run run:
- Đáng giận!
Liễu Nhược Trần giận thật rồi, không ngờ Viêm Hoa tông còn có đại trận hộ tông.
- Thứ thú vị.
Đứa bé tiến lên, giơ tay, đầu ngón tay khuếch tán sóng gợn rồi lan mạnh ra, chớp mắt bao phủ Viêm Hoa tông.
Răng rắc!
Âm thanh giòn tan, đại trận hộ tông tan vỡ hóa thành đốm sáng hòa vào không trung.
Trung tâm đại trận trải rộng bốn phương tám hướng trong tông môn vốn sáng lấp lánh giờ tối mờ.
Đứa bé ngoác mồm lộ ra hàm răng nhọn:
- Chán chết, đụng nhẹ chút đã vỡ.
Tất cả người Viêm Hoa tông ở trong mắt nó như món đồ chết.
Sống lưng Hỏa Dung ớn lạnh, trầm giọng nói:
- Sư huynh, tiểu hài tử này thật khủng khiếp.
Nụ cười của đứa bé làm người ta sợ.
Thiên Tu đã hiểu:
- Ừ, xem ra Liễu Nhược Trần trở về ỷ vào đứa bé này, dù là cường giả Đạo cảnh đỉnh đụng phải những đại trận hộ tông này cũng tốn sức mới phá được.
Liễu Nhược Trần kiên cường được như vậy đều vì đứa bé này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận