Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 880: Niềm mong mỏi của ta tan vỡ

Liễu Nhược Trần cười, cười rạng rỡ:
- Thiên Tu trưởng lão, Hỏa Dung trưởng lão, dựa vào đại trận mới bình tĩnh như thế, nhưng giờ đại trận đã bị hủy, không biết các ngươi còn có năng lực gì ngăn đường đi của ta?
Chỉ cần đứa bé còn ở thì nàng không sợ ai.
Viêm Hoa tông thay đổi làm Liễu Nhược Trần khá bất ngờ, chẳng ngờ Viêm Hoa tông có đại trận hộ tông mạnh như vậy.
Nhưng mạnh cỡ này là đối với người khác, chứ trong tay hài nhi của nàng thì chỉ là trò cười.
Hỏa Dung răn dạy:
- Liễu Nhược Trần, còn nhỏ tuổi đã huênh hoang như vậy, thật là không thèm để Viêm Hoa tông vào mắt. Thánh Đường tông mang ngươi đi chỉ biết dạy ngươi mấy thứ này sao?
Thiên Tu nhìn Hỏa Dung, phát hiện sư đệ hiện tại đặc biệt giỏi ăn nói, ngôn ngữ bén ngót, vì sao trước kia lão không nhận ra?
- Hừ, nói nhảm cái gì! Hôm nay Liễu Nhược Trần này trở về là cho các ngươi biết cái gì gọi là hối hận!
Liễu Nhược Trần không nói nhiều với Hỏa Dung, mắt lấp lóe lửa giận như muốn nuốt sống các đệ tử.
- Hỏi một câu, Lâm Phàm đâu rồi? Giao hắn ra cho ta, có lẽ ta sẽ cho Viêm Hoa tông các ngươi một con đường sống!
Liễu Nhược Trần xem Lâm Phàm như cá nằm trên thớt thịt.
Dù cho hắn biến mạnh hơn thì sao?
Hài nhi của nàng càng cường đại khủng bố, Lâm Phàm làm sao so sánh bằng.
Ở trong tay hài nhi của nàng e rằng Lâm Phàm như con kiến mất hồn, không biết làm sao, chỉ có thể từ từ chờ chết.
- Ha ha ha!
- Trời ơi, Liễu Nhược Trần đã trải qua chuyện gì? Nếu sư huynh đi ra thì nàng ta làm gì có cơ hội sống sót?
- Tự phụ quá, chưa thấy sự lợi hại của sư huynh thì không biết cái gì là khủng bố.
Các đệ tử lại phát biểu ngôn luận.
Bọn họ rất bình tĩnh trong tình huống này, những lời Liễu Nhược Trần nói như trò cười với họ.
Đứa bé nheo mắt nhìn đám đệ tử:
- Ồn ào!
Người nó bắn ra khí thế đổ ập về phía đám đệ tử.
- Láo!
Sao Thiên Tu có thể để người ta giết đệ tử trong Viêm Hoa tông, lão biến mất tại chỗ, giơ tay lên đè xuống khí thế kia.
- Hưm?
Đứa bé bộc phát ra lực lượng quá khủng bố, Thiên Tu hơi không chịu nổi.
Trong đôi mắt Thiên Tu bắn ra tia sáng chói lòa, ảo ảnh Thiên Thụ hiện ra sau lưng lão, cành lá tươi tốt giãn ra trên không trung, thỏa thích hít thở.
Xào xạc!
Cành lá nhẹ đung đưa, tỏa ánh sáng xanh lá chói lòa.
Từng cành lá đung đưa, mỗi đường chỉ lá như những con sông dài, ở trong mắt người ngoài là ánh sáng che mắt, không thể cảm nhận được cành lá biến đổi.
- Đây là đâu?
Đứa bé mở mắt ra, hoàn cảnh xung quanh thay đổi, không như lúc nãy nó thấy mà thành rừng rậm.
Đứa bé đứng trên cành lá, bước ra một bước, nhưng không thể rời khỏi chỗ cũ, dù nó đi bao xa thì hoàn cảnh vẫn giống hệt như lúc mở mắt ra.
Đứa bé khinh thường cười khẽ:
- Ha ha, nhốt ta?
Đứa bé tung nắm đấm, lực lượng cuồng bạo bộc phát ra.
- Hưm?
Hoàn cảnh không thay đổi, nắm đấm phát ra lực lượng hòa vào cảnh vật, không chút dao động.
Liễu Nhược Trần hoảng sợ hỏi:
- Hài nhi, ngươi làm sao vậy?
Hài nhi đứng im không nhúc nhích, như chìm vào hoàn cảnh nào đó.
Khuôn mặt Thiên Tu nghiêm túc, hơi thở hùng hậu phát ra từ người lão bao phủ đứa bé.
Không ai biết xảy ra chuyện gì, nhưng tình huống hiện giờ không thể coi thường.
Liễu Nhược Trần tức giận hỏi:
- Thiên Tu, ngươi làm gì hài nhi của ta?
Liễu Nhược Trần tấn công, ánh sáng chói lòa bắn ra từ bàn tay bắn về phía Thiên Tu.
Tình hình không ổn, đứa bé bỗng nhiên đứng im như tượng, Liễu Nhược Trần lo âu. Lỡ đứa bé mà xảy ra chuyện gì thì mọi thứ của nàng đều tan biến.
- Liễu Nhược Trần, ngươi muốn chết!
Hỏa Dung không cho phép một ả đàn bà tổn thương sư huynh, lão bất chấp tu vi của đối phương mạnh cỡ nào, vỗ chưởng đánh qua.
Bùm!
Hỏa Dung thụt lùi, khí thế quá mạnh, không ngăn được.
Cường giả Đạo cảnh của Đả Thủ đường xuất hiện, giơ tay đánh tan uy thế.
Cát Luyện dìu Hỏa Dung:
- Hỏa Dung, có sao không?
Mới rồi Cát Luyện cảm giác tình hình không ổn nên nhanh chóng liên lạc với Đả Thủ đường, kêu đám cường giả Đạo cảnh đến.
Quả nhiên mọi người tới kịp.
Hỏa Dung kinh ngạc nói:
- Không sao, không ngờ thực lực của nàng ta đến trình độ này!
Liễu Nhược Trần từng thực lực nhỏ yếu, lâu không gặp, khi gặp lại đã trở nên mạnh mẽ như vậy.
Hỏa Dung thật khó chấp nhận.
Đứa bé táo bạo, nó không muốn chơi nữa, chơi mệt rồi, cũng đủ rồi.
- Nơi này không vui chút nào, biến mất cho ta!
Đứa bé siết chặt mười ngón tay, hai khuỷu tay co lại, rống to, lực lượng sôi trào hoàn toàn bùng nổ. Lấy đứa bé làm trung tâm, cột sáng lực lượng vọt lên cao, lực lượng khủng bố như sóng triều khuếch tán bốn phương tám hướng.
Răng rắc!
Lực lượng quá cuồng bạo, xé rách thiên địa, đánh tan tất cả, biến mất.
Thiên Tu khẽ rên, lùi vài bước, mặt đỏ thẫm, trong ngực nghẹn ngụm máu nhưng cố dằn xuống.
Đứa bé quá mạnh, lấy lực lượng phá mở Thiên Thụ của Thiên Tu, làm lão rất giật mình.
Liễu Nhược Trần mừng rỡ hỏi:
- Hài nhi, ngươi có sao không?
Miễn hài nhi của nàng không bị gì thì mọi chuyện dễ giải quyết.
- Phù.
Đôi mắt đứa bé đỏ ngầu tức giận trừng Thiên Tu:
- Thứ như con kiến, ngươi dám trêu chọc ta, ta muốn bóp nát ngươi từng phần một!
Đột nhiên có tiếng rống to:
- A!
Một thân hình to lớn từ xa chạy đến.
Hỏa Dung thấy bóng người kia thì vội hét to:
- Tiểu Cự Linh, ngươi muốn làm gì? Trở lại!
Hỏa Dung không ngờ Tiểu Cự Linh như nổi điên xông về phía đứa bé, lần đầu tiên lão thấy biểu tình của Tiểu Cự Linh cuồng bạo đến vậy.
Liễu Nhược Trần cười nói:
- Ha ha ha! Không ngờ Cự Linh tộc còn sót lại dư nghiệt.
Cự Linh tộc bị bọn họ huỷ diệt, toàn tộc đều bị hài nhi của nàng tùy tay bóp chết, hiện giờ thấy dư nghiệt làm nàng sung sướng.
Tiểu Cự Linh rít gào, mặt dữ tợn muốn liều mạng với đối phương:
- Các ngươi giết tộc nhân của ta, ta liều mạng với ngươi!
Tuy không đánh lại đối phương nhưng cơn giận làm Tiểu Cự Linh đánh mất bản thân, chỉ muốn giết chết đối phương, báo thù cho tộc nhận.
Thiên Tu giơ tay lên, một cành lá tỏa sáng đánh trúng Tiểu Cự Linh, bao vây gã lại.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiểu Cự Linh ngã xuống đất, bị bao kín như bánh chưng.
Tiểu Cự Linh vùng vẫy, gầm rống nhưng không thoát được.
Tiểu Cự Linh gào thét:
- Thả ta ra, ta muốn báo thù cho tộc nhân!
Tiểu Cự Linh không cam lòng, đôi mắt đỏ rực nhìn đối phương chằm chằm.
Tiểu Cự Linh vĩnh viễn không quên cảnh tượng đó, giờ nhớ lại vẫn làm tim gã đau đến không thể hít thở.
Lý Đạo Vân nhỏ giọng nói:
- Thiên Tu trưởng lão, nữ nhân kia rất dễ đối phó, nhưng đứa bé đó rất khủng bố, có nên thông báo với Lâm phong chủ không?
Lý Đạo Vân bây giờ là tu vi Đạo cảnh đỉnh, nhưng chưa lành vết thương.
Đứa bé kia có thể đánh nát đại trận hộ tông của Viêm Hoa tông thì siêu khủng, bọn họ không đánh lại nó.
Thiên Tu không trả lời, đẩy cho Hỏa Dung:
- Ngươi đi nói với hắn.
Lý Đạo Vân không hiểu, ai nói chẳng được?
Lý Đạo Vân không hỏi nhiều, đi tới gần Hỏa Dung:
- Hỏa Dung trưởng lão, có nên thông báo cho Lâm phong chủ không?
Hỏa Dung kinh ngạc hỏi:
- A? Các ngươi không đánh lại?
Bọn họ có mấy chục cường giả Đạo cảnh mà không đánh lại một đứa con nít?
- Nếu chúng ta ở thời kỳ đỉnh có lẽ còn liều một phen được, nhưng hiện giờ thì chúng ta thật sự không đánh lại.
Lý Đạo Vân không nhìn thấu đứa bé nhưng cảm nhận được nó phát ra hơi thở rất khủng bố.
Các đệ tử đều ngẩn ngơ.
Bọn họ không ngờ đứa bé này kinh khủng như vậy, Thiên Tu trưởng lão cũng không trấn áp được.
Tuy rất giật mình nhưng bọn họ không hoảng chút nào.
Lâm sư huynh còn chưa ra tay, sợ gì.
Liễu Nhược Trần cuồng cười, mặt vặn vẹo:
- Ha ha ha ha ha ha! Thiên Tu, các ngươi có cảm thấy khủng hoảng không? Có cảm giác mình bất lực?
- Trời, đây là đệ nhất mỹ nữ của tông môn ngày xưa sao? Cười tởm vậy, khiến người nhìn muốn mửa.
- Tan vỡ giấc mộng rồi, niềm mong mỏi ngày xưa biến mất rồi, đau lòng quá.
Có đệ tử rít gào, hốc mắt ướt nước, trông bộ dạng rất tức giận:
- Liễu Nhược Trần, đừng cười nữa, ngươi phá hủy niềm mong mỏi của ta dành cho ngươi! Bây giờ ngươi cười quá xấu xí! Trời hỡi, trước kia Liễu sư tỷ xinh đẹp sáng rực rỡ biết bao, giờ nhìn xem người trước mắt, thôi dẹp đi, cứ để hồi ức tốt đẹp cũ của ta bị ngươi tự tay hủy diệt.
Đệ tử nói xong nằm sấp trên vai sư huynh, người run run như đang khóc nấc.
Sư huynh an ủi:
- Sư huynh hiểu sư đệ mà, niềm mong mỏi tốt đẹp thời trẻ đột nhiên tan vỡ, thật khiến người đau lòng.
Liễu Nhược Trần thấy cảnh này thì trong lòng như có núi lửa sắp tuôn trào.
Nói cái quái gì vậy?
Có biết tình huống hiện tại là sao không?
Hay đám đệ tử ngu ngốc của Viêm Hoa tông còn chưa rõ ràng xảy ra chuyện gì? Hay tưởng Liễu Nhược Trần này không dám ra tay đại khai sát giới, giết hết cả đám?
Liễu Nhược Trần tức giận nghiến răng, ước gì giết hết bọn họ:
- Các ngươi đều muốn chết!
Cát Luyện thúc giục:
- Hỏa Dung, ngươi còn ngẩn ra làm gì? Mau kêu Tiểu Phàm đi ra nghênh địch.
Hỏa Dung cũng phát hiện sự việc không tốt, giờ mà không kêu Lâm Phàm đi ra thì không ai đỡ nổi.
Hỏa Dung hét to:
- Tiểu Phàm, mau đi ra! Liễu Nhược Trần đánh tới cửa, sắp không ngăn nổi nữa! Mấy lão già chúng ta sắp bị đánh chết rồi!
Hiện giờ chỉ có Tiểu Phàm ngang nhiên đứng ra, dùng thủ đoạn sấm sét trấn áp hai kẻ trộm cướp tại đây.
Đứa bé tức giận muốn ra tay:
- Con kiến chết hết cho ta!
Nhưng nó bị Liễu Nhược Trần ngăn lại:
- Hài nhi, đừng vội, kẻ thù của ta sắp đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận