Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 881: Đây cũng xem như một loại tiếc nuối (1)

Công Pháp đường.
Lâm Phàm đẩy mở cửa gỗ, thảnh thơi đi ra.
Hắn rất bình tĩnh, nhưng cũng rất lâng lâng.
Đột phá là việc rất đơn giản,
Lực lượng càng cường đại càng khủng bố, làm hắn sắp bay lên mây.
Đạo cảnh.
Đại đạo đơn giản nhất, vạn pháp quay về một, không hoa hòe mánh mới, không có dị tượng kinh người gì, khi hắn đột phá cảnh tượng rất bình thường.
Nhấn nút cộng một phát, tiêu hao hai mươi lăm ức giá trị khổ tu là tu vi đến Đạo cảnh.
Lâm Phàm chợt dừng bước nhìn phía xa, mùi hương tỏa ra từ nơi đó:
- Ui chà, mùi này hơi quen, hình như là mục tiêu mà mình luôn tìm kiếm.
Hắn chợt nghe giọng của Hỏa Dung.
Liễu Nhược Trần?
Lâm Phàm cau mày, cảm giác không đúng lúc, sao Liễu Nhược Trần xuất hiện vào lúc này.
Trong suy nghĩ của Lâm Phàm thì Liễu Nhược Trần sẽ xuất hiện vào phút cuối, khi đó hắn đã tìm được Thánh Đường tông.
Mà thôi kệ, đã đến rồi thì đi xem thử.
Nếu Thánh Đường tông biết chắc chắn sẽ kêu oan. Liên quan quái gì đến chúng ta? Nàng ta đã rời khỏi Thánh Đường tông rồi, dám đánh luôn Quân Chủ, đã sớm đại nghịch bất đạo.
- Hừ! Viêm Hoa tông chỉ có bấy nhiêu, còn phải dựa vào hắn cứu các ngươi. Liễu Nhược Trần này nói tại đây, hắn mà dám ra đây sẽ bắt hắn quỳ trước mặt Liễu Nhược Trần này dập đầu nhận tội, sám hối!
Liễu Nhược Trần không để Lâm Phàm vào mắt.
Nàng có hài nhi, huống chi bản thân nàng không yếu, tiêu diệt nhiều tông lớn, thế lực lớn, tài phú kinh người, các loại đan dược bồi bổ cho mình, tu vi đã đến trình độ nhất định, e rằng không yếu hơn Lâm Phàm bao nhiêu.
Lâm Phàm ung dung bước tới:
- Liễu Nhược Trần, ngươi bây giờ lên mặt dữ vậy, lại còn ngươi nói tại đây, ngươi có thể đại biểu ai? Bản phong chủ không tin.
Lâm Phàm giương mắt nhìn phía trước, hắn nhìn đứa bé.
Liễu Nhược Trần có thể vênh váo như vậy đều dựa vào đứa bé, thú vị.
Lâm Phàm chưa bao giờ giết con nít, e rằng hôm nay sẽ ngoại lệ.
Liễu Nhược Trần âm trầm nhìn Lâm Phàm, người run run:
- Lâm Phàm.
Nàng bỗng cười phá lên:
- Ngươi rốt cuộc đi ra, ta còn tưởng ngươi sẽ làm rùa đen rút đầu!
Các đệ tử thấy sư huynh đi ra thì siêu hưng phấn:
- Sư huynh!
- Sư huynh!
Còn về Liễu Nhược Trần tuyên bố sẽ đánh chết sư huynh thì đúng là khoác lác, bọn họ đã nhìn thấu rồi, thời nay thổi phồng không tốn đồng nào, có miệng là muốn bốc phét bao lâu chẳng được.
Lâm Phàm trấn an các đệ tử:
- Ừ, không sao, đừng căng thẳng, chuyện nhỏ.
Có đệ tử lớn tiếng nói:
- Sư huynh, chúng ta không căng thẳng sợ hãi chút nào, thậm chí buồn cười nữa.
Câu này nói thật lòng, chẳng cần phải căng thẳng làm gì, bọn họ tin tưởng và tôn sùng sư huynh đã lên đến đỉnh rồi.
Lâm Phàm rất vui mừng:
- Vậy thì tốt.
Hắn rất vừa lòng tâm thái của các sư đệ, sư muội, đây mới là tâm thái mà đệ tử Viêm Hoa tông nên có.
Liễu Nhược Trần gầm rống:
- Lâm Phàm, ngươi không nghe thấy ta đang nói chuyện với ngươi sao?
Liễu Nhược Trần không ngờ tên này không thấy rõ tình huống trước mắt, còn tưởng rằng mình có thể cứu hết mọi người ở đây sao?
Lâm Phàm hỏi:
- Lão sư có bị sao không?
Hắn phát hiện trong người lão sư có lực lượng chấn động, chắc đã bị thương.
Thiên Tu xua tay:
- Chuyện gì được, sao vi sư có thể bị gì. Một phản đồ cộng thêm đứa con nít thì làm gì được vi sư. Yên tâm, không bị gì hết, rất khỏe.
Lão sẽ không biểu hiện ra mình bị gì.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Đúng vậy, lão sư rất có tinh thần. Mới rồi Hỏa Dung trưởng lão kêu đồ nhi, nói là bị đánh bầm mình, xem ra là Hỏa Dung trưởng lão không chịu nổi.
Hỏa Dung đứng một bên trợn mắt há hốc mồm, nói cái quỷ gì? Liên quan quái gì đến lão?
Mới rồi sư huynh bị chấn lùi về, đã bị thương nhưng cố nén thôi, còn lão thì vẫn lành lặn, sao hai sư đồ nói một hồi thành ra là lão bị người đánh?
Liễu Nhược Trần lại rống to:
- Lâm Phàm!!!
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Kêu la cái gì, nôn đi đầu thai à? Liễu Nhược Trần, bản phong chủ không muốn nói nhưng ngươi đến thật là không phải lúc, vốn định tìm Thánh Đường tông rồi một cước giẫm chết ngươi ở chỗ đó, nhưng giờ ngươi đến đây làm bản phong chủ rất khó xử, thật nhức đầu.
Hắn bất đắc dĩ, kế hoạch không theo kịp biến hóa.
Mọi kế hoạch đều tan biến.
Không biết Thánh Đường tông đang ở đâu.
Liễu Nhược Trần rất muốn trút ra hết, nàng không nhịn được:
- Ha ha ha! Buồn cười, ngươi giẫm chết ta trong Thánh Đường tông? Ngươi có bản lĩnh đó sao? Nhưng ngươi yên tâm, lát nữa ta sẽ giẫm chết ngươi trong Viêm Hoa tông, cho ngươi biết việc mình đã làm lúc trước ngu xuẩn cỡ nào!
Đứa bé tiến lên trước:
- Đây là kẻ địch thú vị mà ngươi nói?
Tuy nó lùn nhưng khí thế cực kỳ cường đại, không gian bốn phía đều vặn vẹo.
Mặt Liễu Nhược Trần đen như mực, nhưng cũng sung sướng khó tả:
- Hài nhi, đúng là hắn!
Có lẽ rất nhanh, cái tên đáng giận này sẽ quỳ trước mặt nàng van xin tha thứ như một con chó.
Lâm Phàm cười bước tới trước mặt đứa bé:
- Liễu Nhược Trần, ngươi đúng là mất trí phát cuồng, đứa bé nhỏ như vậy mà phải đánh giết vì ngươi, cầm thú chưa từng thấy.
Hắn vươn tay sờ đầu nó:
- Bạn nhỏ, tên là gì?
Đứa bé cười tà ác:
- Ha ha ha! Ta cảm giác được rồi, tay ngươi đang run, ngươi sợ, ngươi sợ chút nữa sẽ bị ta bóp chết dần chết mòn!
Đứa bé chộp mạnh cổ tay Lâm Phàm, ngước đầu lên, cuồng cười:
- Ngươi đang sợ hãi, ngươi . . .!
Rầm!
Lâm Phàm xoay cổ tay cầm ngược lại tay của đứa bé, nhấc mạnh lên rồi đập nó lún đất.
- Đúng rồi, tay ta đang run, nhưng không phải sợ mà là hưng phấn.
Dứt lời, Lâm Phàm đập đứa bé lên xuống, tiếng nổ điếc tai vang vọng, tro bụi bay lên.
Liễu Nhược Trần xoe tròn mắt, sau đó thét chói tai:
- Ngươi muốn chết!!!
Hỏa Dung lặng lẽ nhắc nhở:
- Sư huynh, Tiểu Phàm có lúc táo bạo ghê.
Lão cảm giác phải nhắc nhở sư huynh.
Thiên Tu lườm Hỏa Dung:
- Táo bạo? Chỗ nào?
Nói cái quái gì, thế này mà táo bạo gì, hành động rất bình thường.
Huống chi đứa bé khủng bố này thật sự rất mạnh, không thể bị bề ngoài đánh lừa.
Lâm Phàm đập đứa bé lún sâu xuống đất, nhấc chân lên giẫm mạnh, mặt đất rung rinh nứt rạn, thật lâu không thể bình ổn.
Bốp bốp!
Lâm Phàm vỗ tay:
- Vận động làm nóng người trước khi chiến đấu, nói nhiều quá, muốn đánh cứ đánh. À phải rồi, Liễu Nhược Trần, lá rụng về cội, hôm nay giẫm chết ngươi ngay tại tông môn vậy, xem như hoàn thành tâm nguyện của ngươi.
Mắt Liễu Nhược Trần tóe lửa, ước gì bầm thây Lâm Phàm ra vạn mảnh:
- Ngươi . . .!
Từ hố đất vọng lên tiếng cười âm hiểm kéo dài:
- Ha ha ha ha ha ha!
Có tiếng đá vụn rơi.
Đứa bé bò lên từ hố sâu, phủi tro bụi dính trên người:
- Thú vị, rất thú vị, đây là kẻ thù thú vị mà ngươi nói sao?
Liễu Nhược Trần rít gào:
- Hài nhi, giết hắn!
Đứa bé không dao động, đôi mắt cực kỳ tà ác nhìn Lâm Phàm chằm chằm:
- Khá lắm, nhưng chút nữa ta sẽ đánh gãy tay của ngươi!
Đứa bé từng bước đến gần Lâm Phàm, tốc độ càng lúc càng nhanh, chớp mắt biến mất tại chỗ, như thể nó bốc hơi khỏi trần gian.
Lý Đạo Vân kinh sợ:
- Khủng khiếp quá, không thấy một chút dấu vết!
Lý Đạo Vân có tu vi Đạo cảnh đỉnh vậy mà không thấy bóng dáng đứa bé dù chỉ là tàn ảnh.
Lâm Phàm mỉm cười, hắn bình tĩnh nhẹ lắc đầu:
- Người vô cùng bất hạnh.
Bùm!
Tốc độ rất nhanh, không ai biết Lâm Phàm ra tay như thế nào, chỉ nghe tiếng nổ.
Phương xa nổ tung, đá vụn bắn tung tóe, tro bụi bốc lên.
Liễu Nhược Trần không dám tin:
- Sao có thể như vậy?
Kẻ đáng giận kia còn đứng đó, vậy là người gây ra vụ nổ không phải hài nhi của nàng?
Lâm Phàm cười nói:
- Bạn nhỏ, tốc độ của ngươi không được.
Trong tro bụi mù mịt truyền ra tiếng cười:
- Ha ha ha ha ha ha! Lợi hại, thật là lợi hại, thú vị lắm, ngươi thú vị hơn những chủng tộc bị ta đồ. Ta muốn uống máu của ngươi, cảm nhận mùi vị của ngươi!
Bùm!
Mặt đất phía xa sụp xuống hố sâu to.
Không ai thấy rõ chuyện gì xảy ra, không có chút bóng dáng.
Lâm Phàm vẫn đứng đó, bình tĩnh chờ đợi.
Rầm!
Vang tiếng trầm đục.
Lâm Phàm cúi đầu:
- Hửm?
Đứa bé ôm chân của hắn, nó ngửa đầu nở nụ cười điên cuồng.
- Tiểu tử, ngươi bị điên hả? Ôm chân của bản phong chủ làm gì?
Mọi người đều thấy đứa bé, nó ôm chân Lâm Phàm trong khi bọn họ không phản ứng lại.
Đứa bé cười dữ tợn:
- He he, ta muốn bẻ gãy chân của ngươi!
Người nó bộc phát ra hơi thở kinh khủng, thể hình dần biến lớn, xương cốt như đang di chuyển, làn da nhô ra.
Răng rắc!
Ken két!
Từng khúc xương biến lớn, đầu của đứa bé phình to, đôi sừng dài màu đen nhô ra từ trán nó, gấp khúc kéo dài ra sau đầu.
Lâm Phàm bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
Đứa bé cao năm thước, người đầy cơ bắp, bên trong ẩn chứa lực lượng cực kỳ khủng bố.
Liễu Nhược Trần há to miệng, lưng lạnh lẽo:
- Hài nhi . . .
Lần đầu tiên nàng thấy hài nhi có hình thái như vậy.
Hơi thở kia quá lạnh lẽo, lạnh đến nỗi Liễu Nhược Trần run cầm cập.
Giờ phút này không phải đứa bé ôm chân Lâm Phàm mà là hắn bị nó chộp trong tay.
Đứa bé há mồm, khoang miệng tiết ra chất lỏng, răng nanh nhọn hoắc lóe tia sáng lạnh:
- Ta muốn một hơi nuốt trọn ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận