Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 882: Đây cũng xem như một loại tiếc nuối (2)

Các đệ tử tông môn thầm lo lắng.
- Chủ yếu là vì đứa bé quá quỷ dị, không biết sư huynh có chống cự nổi không.
Liễu Nhược Trần siêu hưng phấn nói:
- Hài nhi, cắn đứt tứ chi của hắn, để mạng lại!
Lát nữa nàng sẽ được nghe tiếng hét thê thảm phát ra từ miệng kẻ đáng ghét kia, tim nàng đang đập rất nhanh.
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Lãng phí thời gian.
Công pháp hoàn toàn vận dụng.
Bùm!
Bùm!
Người Lâm Phàm nhanh chóng biến lớn, cơ bắp nổi cục như đá, tay đứa bé không cầm được hắn.
- A?
Đứa bé ngây ra, khoang miệng mở rộng không thể khép kín.
Lâm Phàm siết nắm tay nhét vào miệng đứa bé:
- Muốn nuốt bản phong chủ vậy sao? Thế thì nuốt đi.
Đứa bé bị đấm mạnh xuống đất.
Rầm!
Đứa bé đập mạnh xuống đất, lực lượng to lớn làm người nó run lẩy bẩy.
Lâm Phàm siết nắm tay:
- Muốn nuốt bản phong chủ mà một cánh tay cũng không nuốt được, ngươi nói xem có phải ngươi khoác lác không?
Bàn tay Lâm Phàm túm lưỡi nó rồi nhấc tay lên, chộp đối phương trong tay sau đó đập mạnh xuống đất.
Rầm!
Rầm!
Lần này đến lần khác, mặt đất đã lún xuống.
Máu tràn ra từ khoang miệng của đối phương, nhuộm đỏ cánh tay Lâm Phàm.
- Sư . . . sư huynh . . . uy . . .
Các đệ tử nhìn ngây người, có đệ tử muốn hò reo nhưng bị người bên cạnh bịt miệng.
- Đừng nói chuyện, sư huynh lại táo bạo!
Máu đang sục sôi trong đệ tử này, bá đạo quá, trực tiếp nghiền áp!
Có đệ tử tu luyện ngạnh công khi thấy đạo hình bá khí của sư huynh thì đều giật mình, mong đợi.
Họ rất muốn sau này cũng mạnh mẽ giống như sư huynh.
- Thiên Tu sư huynh, Tiểu Phàm thế này . . .
Tim Hỏa Dung đập nhanh, lần đầu tiên lão thấy Tiểu Phàm đánh nhau táo bạo như vậy, hơi bị kinh người.
Thiên Tu bình tĩnh nói:
- Suỵt, đừng nói chuyện, nhìn xem.
Lâm Phàm nhe răng cười nói:
- Vẫn chưa đủ nhỉ.
Hắn gầm lên, cơ bắp tay lại phình to nhét đầy miệng đối phương.
- Ư ư ư . . .
Đứa bé muốn gầm rống nhưng không phát ra tiếng được, chiều cao năm thước của nó như chú lùn khi so với Lâm Phàm.
Liễu Nhược Trần không tin hài nhi vô địch sẽ thua Lâm Phàm:
- Hài nhi đừng chơi nữa, giết hắn!
Nhưng Liễu Nhược Trần gầm rống không có ích gì, trơ mắt nhìn hài nhi liên tục bị đập xuống đất.
- Không được, ta không thể chết ở chỗ này!
Liễu Nhược Trần tâm ngoan thủ lạt, không thể ở đây nữa, hài nhi vô địch làm nàng thất vọng, nó không đánh lại Lâm Phàm.
Rầm!
Lâm Phàm xuống tay lần cuối, thân thể đứa bé nổ tung, máu thịt văng đầy đất.
Máu nhuộm Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm ngước đầu nhìn Liễu Nhược Trần đã chết trân:
- Liễu Nhược Trần, nó quá yếu, nhớ lần sau mang đứa mạnh hơn đến. À quên, không có lần sau.
Lâm Phàm từng bước đến gần Liễu Nhược Trần.
- Nhấc chân, nhấc chân cho ta!
Liễu Nhược Trần muốn nhúc nhích hai chân để chạy trốn, nhưng uy áp kinh khủng bao phủ trên người nàng, như núi nặng đè, không thể nhích một bước chân.
Lâm Phàm ngạc nhiên:
- Hưm?
Điểm của đứa bé chưa đến, xem ra nó chưa chết.
Một trái tim đập trong đống thịt nát, trái tim toát ra lực lượng lôi kéo máu thịt xung quanh dần ngưng tụ.
Lâm Phàm cười cười:
- Sống lại chậm chạp.
Hắn không để ý tới, dần đến gần Liễu Nhược Trần.
Bóng ma to lớn bao phủ Liễu Nhược Trần.
Rất nhanh, Lâm Phàm đã đến trước mặt nàng.
Lâm Phàm cười hỏi, đôi mắt đỏ nhìn Liễu Nhược Trần:
- Như thế nào? Có gì muốn nói không?
Liễu Nhược Trần run cầm cập:
- Lâm . . . Lâm sư huynh!
Lâm Phàm vươn tay chộp đầu Liễu Nhược Trần:
- Nói gì thế, không nghe hiểu.
Bộp!
Năm ngón bấu mạnh nhấc Liễu Nhược Trần lên.
Lâm Phàm tiếc nuối lắc đầu:
- Khuôn mặt rất xinh đẹp, là tài liệu tốt làm pháo hoa, nhưng không đủ tư cách.
Từ khi Lâm Phàm bắn pháo hoa rực rỡ nhất trong chỗ tâm ma thì hết hứng thú với hàng thấp kém.
Răng Liễu Nhược Trần va lách cách, người lạnh lẽo:
- Lâm . . . sư huynh . . . ta . . . ta . . . ta . . .
- Ta gì mà ta, nói chuyện cũng ngọng nghịu, khí thế vừa rồi đi đâu?
Lâm Phàm vô cùng tiếc nuối, vốn tưởng Liễu Nhược Trần sẽ kiên cường một chút, nào ngờ mất đi hài nhi thì hèn đến mức này.
Lâm Phàm bỗng nhíu chặt mày.
Một giọng nói vang vọng trong thiên địa:
- Tốt rồi, trò chơi kết thúc, thả hai người ra.
Người Liễu Nhược Trần bỗng bắn một chùm sáng lên cao, một bóng dáng hiện ra trên đầu nàng.
Sương mù bao phủ bóng dáng ấy, không thấy rõ mặt nhưng toát ra uy thế kinh khủng bao phủ thiên địa.
Vô Địch phong.
Thanh Oa vụt ngẩng đầu nhìn phía xa, nó rất quen thuộc hơi thở kia:
- Cấm Thượng Thiên Đế, Dục Cửu Nguyên.
Liễu Nhược Trần đang sợ muốn chết, nghe giọng nói đó, nhìn qua đuôi mắt thấy bóng dáng lơ lửng trên đầu mình.
Không thấy rõ khuôn mặt, thân hình, bị sương mù bao phủ.
Nhưng Liễu Nhược Trần cảm giác hơi thở quen thuộc.
Đây là kẻ sau màn làm nàng mang thai?
Lâm Phàm ngẩng đầu lên:
- Ngươi là ai?
Hắn không sợ uy áp, nhưng có thể cảm nhận uy áp khủng bố như biển từ đối phương, toàn bộ đè lên người hắn.
Giọng nói hùng hồn vang lên:
- Cấm Thượng Thiên Đế Dục Cửu Nguyên, thả bọn họ, đợi khi bản đế buông xuống sẽ thu ngươi làm người hầu, cho ngươi tạo hóa.
Lâm Phàm nhìn đối phương.
Đối phương cũng nhìn hắn.
Liễu Nhược Trần mừng như điên, cảm giác có hy vọng sống:
- Lâm Phàm, thả ta ra, tạo hóa của ngươi đã đến. Như ta từng nói, đừng làm ếch ngồi đáy giếng, luôn luôn có tồn tại càng khủng bố hơn.
Bịch!
Lâm Phàm thả lỏng năm ngón tay, Liễu Nhược Trần ngồi bệch xuống đất, nhưng nét mặt không hề khủng hoảng, ngược lại tràn ngập hy vọng.
- Khi nào ngươi mang ta đi?
Liễu Nhược Trần rất biết bắt lấy cơ hội, ảo ảnh đột nhiên hiện ra là chỗ dựa cuối cùng của nàng.
Nàng muốn theo đuổi cường giả càng cường đại hơn, sau cùng sẽ nghiền chết Lâm Phàm.
- Ngươi . . .
Cấm Thượng Thiên Đế định nói gì nhưng bỗng ngây ra.
Phụp!
Lâm Phàm nhấc chân đạp mạnh, Liễu Nhược Trần bị đạp nát bấy.
Lâm Phàm bình tĩnh nói, không thèm để đối phương vào mắt:
- Cấm Thượng Thiên Đế Dục Cửu Nguyên? Cái thứ gì, chưa từng nghe qua, một đứa đến thì đánh nát một, lần sau muốn cứu người hãy tự mình đến, để lại thần niệm trong người đối phương thì tưởng bản phong chủ sẽ nể tình? Ngươi làm vậy là không nể mặt bản phong chủ!
Giọng Cấm Thượng Thiên Đế Dục Cửu Nguyên vừa kinh vừa giận:
- Ngươi . . .!
Uy khủng bố ập đến, quyết nghiền chết Lâm Phàm, nhưng cố gắng nửa ngày không được gì.
- Cứu . . . cứu ta . . .
Tuy Liễu Nhược Trần bị đạp nát nhưng nửa người trên còn nguyên phần đầu, ọc từng ngụm máu cầu người cứu mình.
- Lâm . . .
Bụp!
Lại một chân đạp xuống, lần này hoàn toàn không có tiếng động.
Liễu Nhược Trần đến chết cũng không nghĩ rằng sẽ thành như vậy.
Dục Cửu Nguyên giận dữ nói:
- Đồ khốn kiếp, bản đế muốn đánh ngươi vào vùng vạn kiếp bất phục!
Dục Cửu Nguyên không giận vì cái chết của Liễu Nhược Trần mà tức vì đối phương dám làm trái ý mình, đây là vô cùng bất kính với gã.
Lâm Phàm cảm giác uy thế khủng bố đến từ sau lưng.
Hắn không thèm nhìn, thò tay ra sau chộp, phập một tiếng xuyên thủng lồng ngực đứa bé đáng sợ.
Năm ngón tay co lại móc ra trái tim đang đập.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Nghe nói Liễu Nhược Trần vênh váo như vậy là vì có đứa bé này, ngươi tạo ra nó phải không?
- Ngươi . . .
Bụp!
Năm ngón siết chặt, bóp nát trái tim.
Lâm Phàm thản nhiên nói:
- Chán chết, yếu xìu.
Từ sau khi Lâm Phàm đột phá Đạo cảnh thì đây không còn là chiến đấu, nó là nghiền áp.
Ảo ảnh Dục Cửu Nguyên dao động kịch liệt, hiển nhiên vì hai ký chủ đã chết.
- Tốt tốt, con kiến, chờ bản đế buông xuống đi, bản đế sẽ đánh ngươi vào vùng vạn kiếp bất phục!
Lâm Phàm vẫy tay:
- Rồi rồi, ngươi nói gì đều được, thấy vui là tốt rồi.
Lặng lẽ đến rồi tức giận rời đi, mang đi một bụng cơn tức, đây là hậu quả của việc ra oai.
Lâm Phàm quay đầu nhìn đám người tông môn chìm trong kinh sợ.
Lâm Phàm nghi hoặc hỏi:
- Lão sư, trưởng lão, các sư đệ, sư muội, các người làm sao vậy? Ta nói rồi mà, chuyện này rất bình thường, không cần quá căng thẳng.
Lâm Phàm không biết rằng mọi người bị sự cuồng bạo của hắn làm ngớ người.
Đối với Lâm Phàm là cuộc chiến dễ như húp cháo, đương nhiên là vì hắn đã đột phá đến Đạo cảnh.
Số Liễu Nhược Trần xui, sớm không đến, muộn không đến, chọn ngay lúc này, tự tìm cái chết thì trách ai được.
Tâm linh trống trải, hắn vừa lòng thỏa mãn.
Nghẹn lâu như vậy, rốt cuộc đánh chết nàng, hơi tiếc là không làm ở Thánh Đường tông, để lại tiếc nuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận