Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 884: Chủ nhân, chúng ta chuyển nhà đi

- Thiên Đế đại nhân.
Một lão nhân toàn thân khí thế hùng hậu, mây sao trôi nổi quanh người lão, tùy theo lão hít thở mà mây sao biến mất lại hiện ra.
Nhưng lão nhân bí ẩn khó lường này cung kính không dám nhìn thẳng nam nhân ở bên trên.
Lão cảm giác Thiên Đế đại nhân dao động cảm xúc hơi lớn, không gian xung quanh vỡ nát, cảm giác này kéo dài đến thứ nguyên bên ngoài, ảnh hưởng sự yên ổn của thứ nguyên.
Lão nhân khuyên nhủ:
- Xin Thiên Đế đại nhân bớt giận, từng cử động của ngài liên quan đến mỗi sinh linh ở đây.
Cấm Thượng Thiên Đế Dục Cửu Nguyên đè nén lòng tức giận:
- Con kiến đáng hận!
Sau đó gã nhìn lão nhân:
- Hắc Nô, có phát hiện gì không?
Hai tay Hắc Nô dâng lên cuốn sách phát sáng:
- Có phát hiện lớn, thưa Thiên Đế đại nhân. Nguyên Tổ Thâm Uyên tỏa ánh sáng rực rỡ, có trọng bảo ra đời. Lão nô mang người đào móc, đã đào ra công pháp viễn cổ từ trong vực sâu.
Ánh sáng bao phủ cuốn sách, bề ngoài cũ nát nhưng sách tỏa uy mênh mông.
Dục Cửu Nguyên mừng rỡ, co ngón tay chộp, cuốn sách bay vào tay:
- Hưm?
Hắc Nô giảng giải, không hề có ý đồ tham lam với công pháp này:
- Thiên Đế đại nhân, Nguyên Tổ Thâm Uyên bí ẩn, không ai biết nó tồn tại bao lâu. Môn công pháp này tỏa ánh sáng chói lòa muốn chạy trốn nhưng bị lão nô bắt lại.
Dục Cửu Nguyên cảm ứng cuốn sách trong tay, cau mày:
- Phong . . .
Những chữ tiếp theo thì gã không biết, là chữ cổ xưa.
Trán Hắc Nô rịn mồ hôi lạnh:
- Thiên Đế đại nhân, thứ này có ba chữ, hai chữ là Phong Thần, chữ cuối không rõ, mất đi chân linh, chắc trước đó chân linh bỏ chạy mang theo một phần thần pháp.
Thần pháp ra đời, Hắc Nô đến muộn khiến một phần chân linh rời đi, không thể gom đủ thần pháp hoàn chỉnh.
Nếu Thiên Đế tức giận thì lão không chịu nổi.
Dục Cửu Nguyên im lặng giở sách ra, thiếu một phần lớn, trang chữ còn lại in chữ vàng quanh co khúc khuỷu, lơ lửng muốn chạy trốn nhưng bị lực lượng trấn áp.
- Bát gì đó huyền gì đó?
Hắc Nô cúi đầu nói:
- Thiên Đế đại nhân, pháp này có chín huyền công, nhưng khi lão nô lấy được thì có chín công tỏa ánh sáng vàng phá mở thời không mang theo uy khủng bố trốn đi xa. Lão nô đã liều mạng chặn lại, mắt thấy sắp lấy được thì có người cứng rắn đứng ra cướp đi hai chữ.
Dục Cửu Nguyên bình tĩnh hỏi:
- Ý ngươi là có người cướp một phần thần pháp viễn cổ ngay trong địa bàn của ta?
Hắc Nô nghe vào tai biết Thiên Đế đại nhân đang rất giận.
Hắc Nô đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, tim đập chân run
- Đúng vậy.
Không biết Thiên Đế tức giận có làm lão đổ máu tại chỗ không.
Dục Cửu Nguyên cười khẩy nói:
- Giỏi lắm, cướp mồi trên miệng cọp, gan dạ.
Dục Cửu Nguyên không quá kích động, dám can đảm cướp thần pháp viễn cổ ra đời ngay trong địa bàn của gã thì trừ cùng đẳng cấp với gã ra còn ai có lá gan đó?
Dục Cửu Nguyên xem kỹ, bên trong ghi chép nhiều thần pháp viễn cổ, muốn tham ngộ ra yếu quyết sẽ phải bế quan một thời gian.
- Còn chuyện gì khác không?
Hắc Nô gật đầu nói:
- Có, lão nô phát hiện một vật viễn cổ khác, nhưng đã bị hư hao. Nó giống tàn vật viễn cổ khác từng có được, nhưng không có dao động lực lượng, chắc vì thời gian quá lâu, chân linh tan biến, đã thành phế vật.
Hắc Nô nói xong lấy ra thứ tìm được từ Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Hình chữ nhật, bên trên có nhiều nút.
Chữ mơ hồ và nhỏ làm Hắc Nô nhức đầu, dù là người rành về chữ viễn cổ cũng không thể dịch ra bên trên viết cái gì.
Hơn nữa vật viễn cổ này có nhiều chữ và sắp hàng theo thứ tự.
esc?
f1?
f2?
q?
w?
Hắc Nô ghi lại chữ nào còn thấy rõ được, nghiên cứu thật lâu nhưng mãi chưa thể phá giải ảo diệu trong đó.
Dục Cửu Nguyên nhíu chặt mày:
- Đây là thứ gì?
Không xem hiểu, dù gã hiểu biết chữ viễn cổ cũng không thấy loại chữ này bao giờ.
Hắc Nô nói:
- Thiên Đế đại nhân, lão nô cho rằng đây là thứ tinh hoa nhất trong chữ viễn cổ, ghi lại thần pháp từng mạnh mẽ nhất, cũng là cấm kỵ nhất.
Dục Cửu Nguyên hỏi:
- Sao nghĩ vậy?
Dục Cửu Nguyên sẽ không giết Hắc Nô, đây là thuộc hạ trung thành hết lòng hết dạ nhất của gã, cũng là người hầu có trí tuệ siêu quần nhất. Giết Hắc Nô rồi sau này gặp chuyện gì sẽ chẳng có ai giải quyết giúp gã.
- Lão nô từng phát hiện một bộ đồ án ở một góc bên ngoài Nguyên Tổ Thâm Uyên, đồ án ở đó trông cực kỳ chân thật, dường như là thần pháp gì đó hút người vào rồi giam cầm mãi mãi.
- Đồ án ghi lại hình ảnh có vật viễn cổ mà lão nô đưa như cái này, nhưng vật viễn cổ này đã bị cường giả viễn cổ hủy thành hai nửa ném xuống đất. Còn có một đứa trẻ viễn cổ nhào lên vật viễn cổ này, dường như rất đau lòng đến nhập ma. Nên lão nô suy đoán to gan thứ đó là thần vật mạnh mẽ ở thời kỳ đỉnh nhất.
- Còn có một hàng chữ, tuy mơ hồ không rõ, nhưng qua phiên dịch có thể hiểu đại khái ý nghĩa của nó. Trung tâm in rồi tờ rồi nết gì đó, điện rồi pháp gì gì, rời xa tà ma gì phím gì đó. Cái gì mà nghe rồi thoại: 4000345995.
- Chữ viễn cổ quá phức tạp, khó hiểu.
Hắc Nô tự nhận mình nói không sai, chính xác là vậy, tiếc rằng đồ án kia đụng tới ánh sáng thì tan biến trong thiên địa.
Nếu có thể lưu giữ nguyên vẹn thì nghiên cứu được rồi.
- Ừm, Nguyên Tổ Thâm Uyên quỷ dị khó lường, ngoài rìa đã có tạo hóa kinh người, phát hiện một cái là có thể tạo nên vĩ nghiệp muôn đời.
Dục Cửu Nguyên bực tức nói:
- Nhớ Đạo Đức Chi Chủ được có một môn thần pháp từ Nguyên Tổ Thâm Uyên đã nhảy lên thành chi chủ ngang hàng với chúng ta, đáng hận!
Trong mắt Dục Cửu Nguyên thì Đạo Đức Chi Chủ vạn năm trước là con kiến, có thể tùy tay bóp chết.
Không ngờ Nguyên Tổ Thâm Uyên bùng nổ, phun ra một môn thần pháp dẫn đến thiên địa chấn động.
Đạo Đức Kinh.
Khiến cái kẻ như con kiến kia xoay người biến thành Đạo Đức Chi Chủ, sáng lập thế lực lớn Đạo Đức.
Hắc Nô không đáp lời, đó là chiến tranh giữa các Thiên Đế, lão không chen lời được, càng không có quyền nói chuyện.
Dục Cửu Nguyên nhìn thần pháp trong tay, lật đến cuối cùng còn mấy hàng chữ cổ xưa.
Chữ viễn cổ này không có ánh sáng, đã vô dụng.
Nếu Lâm Phàm trông thấy sẽ kêu lên.
Nhà xuất bản xx.
Giá bán ba mươi nguyên.
Tông môn.
Hỏa Dung cười ruồi năn nỉ:
- Sư huynh tốt bụng ơi, đừng vậy mà, ta sai rồi.
Hy vọng sư huynh khơi ơn chia chút ít cho lão.
Thiên Tu răn dạy, giận vì Hỏa Dung không có chí tiến tới:
- Hỏa Dung ơi là Hỏa Dung, ngươi khiến sư huynh quá đau lòng, sao ngươi có thể nói ra lời vừa rồi? Ngươi vuốt lương tâm của mình, đặt tay lên ngực tự hỏi mình có xứng đáng với ai không?
- Đúng đúng, sư huynh đừng giận, là sư đệ không lương tâm. Nhưng sư đệ đã sửa chữa, làm lại con người mới, tuyệt đối sẽ không như trước kia!
Hỏa Dung quay quanh Thiên Tu sư huynh, tóm lại sư huynh nói cái gì lão đều đồng ý, chỉ vì trữ vật giới chỉ trong tay sư huynh.
Hỏa Dung không dám tưởng tượng bên trong chứa bao nhiêu đồ vật.
Cát Luyện tức giận bất bình nói:
- Đổi mới tam quan rồi, Hỏa Dung, ngươi quá vô sỉ!
Trình độ vô sỉ cao đến nỗi Cát Luyện phục luôn.
Nhóm Khô Mộc nói:
- Này, có đi không? Ngươi không đi thì ta đi nhé.
Bọn họ cũng đi theo Thiên Tu sư huynh, nếu chia đồ mà họ vắng mặt thì thiệt thòi lớn.
Cát Luyện đáp ngay:
- Đi chứ, sao không đi được.
Đùa, nếu không đi thì không có vỏ mà hốt.
Các trưởng lão giải tán, đi theo Thiên Tu sư huynh.
Một đám đệ tử bắt đầu lấp hố. Chiến đấu bên ngoài tông môn hơi kịch liệt, nhiều chỗ lồi lõm, cần san bằng.
Có đệ tử góp nhặt thịt nát, than thở:
- Ài, Liễu Nhược Trần tự chuốc lấy, không ai cứu được.
- Từng là nữ thần xinh đẹp nhưng giờ hoàn toàn khác hẳn, vô cùng thê thảm.
Có đệ tử muốn ráp toàn thây cho Liễu Nhược Trần, nhưng cố gắng một lúc mà không phân rõ thịt nào là phần cánh tay, cuối cùng hết cách, đành gom chung một chỗ chôn.
Vô Địch phong.
Lâm Phàm bước tới, định đi mật thất nghiên cứu đẳng cấp lực lượng của mình, nhưng rồi chợt dừng bước.
Thanh Oa ở phía xa nhìn hắn, ánh mắt và biểu tình của nó khác hẳn, rất kinh sợ.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Sao vậy Thanh Oa? Gần đây có thu hoạch gì không?
Thanh Oa có bí mật, nhưng Lâm Phàm không muốn đào móc, hắn rất dân chủ.
Ai mà chẳng có bí mật của riêng mình? Nếu đào rõ ràng ra sẽ có nhiều bất đắc dĩ.
Thanh Oa không đáp lại, sững sờ nhìn hắn, sau đó dùng giọng điệu khác với mọi khi, cực kỳ nghiêm túc nói:
- Chủ nhân, Oa Oa nói thật với chủ nhân, chúng ta chuyển nhà đi.
Thanh Oa nói xong thầm sợ, với tình huống hiện tại nó nói vậy hoàn toàn là tìm chết.
Lâm Phàm nhìn Thanh Oa:
- Chuyển nhà? Tại sao phải chuyển nhà? Có chuyện gì?
Nói cái quái gì, hắn muốn hỏi rõ xảy ra chuyện gì nghiêm trọng đến mức buộc hắn chuyển nhà được.
Chuyển nhà là việc dễ dàng, thích chuyển thì chuyển, nhưng ít nhất phải có lý do.
Thanh Oa nói nghiêm túc, chân thành, không đùa:
- Chủ nhân, ta nói thật vậy, cái tên lúc trước xuất hiện là Cấm Thượng Thiên Đế Dục Cửu Nguyên, hắn không dễ chọc, không đùa đâu. Nếu hắn buông xuống thì chỗ chúng ta mấy vạn dặm, mấy chục vạn dặm bị hắn một ngón tay nhiền nát. Hiện giờ chủ nhân không nể mặt hắn tức là đắc tội một Thiên Đế, uy Thiên Đế giận dữ là máu chảy thành sông. Nên vì an toàn của chúng ta xin chủ nhân hãy chuyển nhà, dù bọn họ buông xuống cũng tuyệt đối không tìm thấy chúng ta.
Lần này nó nghiêm túc, không phải vì cứu kẻ bỏ mạng mà vì học sinh của nó đều ở đây, không thể chờ Thiên Đế buông xuống giết cả đám.
Lâm Phàm nhìn Thanh Oa, hỏi:
- Lợi hại đến vậy sao? Ngươi sợ?
Thanh Oa nói một tràng, từng chữ đều là lời thật:
- Không thể nào! Tuyệt đối không có chuyện đó! Không phải ta khoác lác chứ chỉ bằng vào Dục Cửu Nguyên? Ta dám nói hắn là cặn bã, ta mà ra mặt là hắn phải quỳ xuống kêu phụ thân. Đương nhiên tình huống của Oa Oa hiện giờ hơi phức tạp, dọn nhà sớm thì tốt hơn, đợi sau này ta phục hồi lại rồi chúng ta có thể dọn trở về.
Tóm lại nên chuyển nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận