Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 885: Thật ra ta không sợ chút nào

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
- Chuyển nhà?
Lâm Phàm nhìn Thanh Oa.
Thanh Oa cũng vô cùng nghiêm túc nhìn lại hắn.
Thanh Oa nói thật, tuy nó không rõ chờ một phương thế giới buông xuống thì nhóm người Thiên Đế có thể đi vào không, nhưng chắc chắn sẽ có một đợt tấn công khủng bố.
Uy của Thiên Đế mênh mông như biển, lòng dạ thì hẹp hòi, có thù sẽ trả mới hết giận.
Lâm Phàm gặn hỏi:
- Thật sự khủng bố như vậy?
Thanh Oa gật đầu nói:
- Khủng bố.
Lâm Phàm lại hỏi:
- Bản phong chủ không đánh lại?
Thanh Oa ngây người, đây là câu hỏi chết người, trả lời không tốt sẽ tiêu đời.
Tuy đang bàn bạc việc công, nhưng nó trả lời không đúng, theo như nó hiểu biết kẻ bỏ mạng chắc chắn sẽ ăn đòn thấy thương luôn.
Dù không bị đánh thì cũng bị nhục nhã, vì an toàn của bản thân, nó phải ráng lướt qua câu hỏi này.
Thanh Oa khóc ròng, nước mắt muốn chảy là chảy, không chậm chút nào:
- Chủ nhân, không thể nào! Với thực lực của chủ nhân, Dục Cửu Nguyên mà đến là chịu chết. Nhưng chủ nhân không thể luôn bảo vệ chúng ta, lỡ hôm nào chủ nhân đi vắng, tông môn không có ai ngăn cản thì chẳng phải là cá nằm trên thớt thịt? Không chỉ riêng người khác không nỡ rời xa chủ nhân, Oa Oa cũng không nỡ, dù chết cũng muốn chết trong vòng tay của chủ nhân!
Công lực này không phải người bình thường có thể so sánh.
Lâm Phàm nắm Thanh Oa lên đặt ngang trước mắt:
- Nói rất đúng, Oa Oa, ngươi làm bản phong chủ rất cảm động. Cũng có lý, vậy được, chuyển nhà.
Lâm Phàm cảm giác chuyển nhà là ý hay.
Nhưng hắn phải cãi lại cho mình đã, hắn không sợ chút nào, hắn chỉ lo ảnh hưởng đến tông môn.
Không chừng đúng như Thanh Oa nói, khi hắn không có trong tông môn, Thiên Đế kia thật sự phái người đến san bằng thì tiêu tùng.
Nguyên Tổ vực to lớn, đổi chỗ cũng chẳng sao. Dọn nhà thôi mà, chuyện đơn giản, không có gì phức tạp.
- Phù.
Thanh Oa thở phào, rốt cuộc thuyết phục được kẻ bỏ mạng.
Sao mà đấu cứng được, tuy không biết khi nào họ sẽ giáng lâm, nhưng trong vô hình có dự cảm mách bảo nó rất nhanh, sắp rồi.
Thanh Oa thấy kẻ bỏ mạng xoay người rời đi, vội vàng hỏi:
- Chủ nhân đi đâu vậy?
Phải chuyển nhà, chuyện này nó giơ hai tay đồng ý, dọn đi ngay bây giờ.
Tu vi của nó chưa phục hồi lại, muốn tự bảo vệ mình còn cần thật lâu, có lẽ không kịp trước khi cường giả buông xuống.
Lâm Phàm không quay đầu lại đáp:
- Mở đại hội tông môn, chuyển nhà.
Ding doong!
Tiếng chuông vang lên.
Các đệ tử bận việc thắc mắc nhìn lại.
- Chuyện gì xảy ra?
- Không biết, nhưng chắc có việc, chúng ta đi xem.
Các đệ tử tụ tập ùa vào đại điện tông môn.
- Sao vậy đồ nhi?
Mới giải quyết xong việc đã triệu tập đệ tử, Thiên Tu rất thắc mắc.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, chúng ta chuyển nhà, nơi này không quá an toàn. Bàn tay đen sau lưng Liễu Nhược Trần biết chỗ này, nếu về sau đồ nhi đi vắng rất có thể sẽ xảy ra chuyện.
Nói thật ra Lâm Phàm không sợ chút nào.
Nhưng hắn không chịu nổi bị tù túng trong tông môn mãi.
Nếu Thanh Oa nói đúng, khi hắn vắng mặt mà người ta tìm tới tận nhà, lúc đó muốn khóc cũng không được.
Bởi vậy, chuyển nhà là lựa chọn sáng suốt.
Thiên Tu hiểu đồ nhi đang nói cái gì, nhẹ gật đầu nói:
- Đồ nhi cứ làm theo ý mình.
Giờ đồ nhi bảo bối của lão có thể tự quyết định việc toàn tông, chuyện này vốn là việc lớn, nếu là trước kia không thể một người tự quyết định. Nhưng giờ đồ nhi che chở Viêm Hoa tông, tất cả mọi người đều phục, sự quyết định của đồ nhi bình thường sẽ không bị ai phản đối.
Các đệ tử chốc lát sau đều đến, lớn tiếng chào hỏi:
- Tham kiến trưởng lão!
- Tham kiến sư huynh!
Bọn họ ngước dầu nhìn, sư huynh đứng đó, vậy chắc là sư huynh có chuyện muốn nói. Bọn họ đứng thẳng người, nghiêm túc nghe sư huynh nói chuyện.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Ừm, các vị sư đệ, sư muội, tiếp theo sẽ nói một việc là tông mình sắp dọn khỏi đây, đi chỗ khác.
Đây là việc lớn, nhưng các đệ tử nghe được chỉ hơi ngạc nhiên chứ không có phản ứng gì lớn.
Các đệ tử hô to, hoàn toàn phục tòng, không hỏi nhiều:
- Vâng, tất cả nghe theo Lâm sư huynh sắp đặt!
Hỏa Dung kinh ngạc hỏi:
- A? Chuyển nhà? Chúng ta ở chỗ này đang tốt mà?
Thiên Tu liếc xéo:
- Tốt cái con khỉ! Nghe theo đồ nhi của ta là được, nói nhiều như vậy là không muốn lấy đồ phải không?
Hỏa Dung sư đệ khiến người thất vọng, nói nhảm nhiều, giữ im lặng mới là lựa chọn tốt nhất.
Hỏa Dung mấp máy môi, lấy đồ của người thì tay mềm, ăn đồ người ta là miệng mềm, không kiên cường nổi, đành giữ im lặng.
Lâm Phàm suy tư:
- Lão sư, lập tức chuyển nhà, kêu người Đả Thủ đường di dời các chỗ thành trì, bảo đảm không có con dân ở lại.
Chuyển nhà không tốn nhiều công sức, rất nhẹ nhàng, nhưng muốn không bỏ sót một con dân nào thì hơi mất công.
Thiên Tu gật đầu nói:
- Đồ nhi yên tâm, vi sư tự mình phụ trách chuyện này.
Lão đã thấy bàn tay đen sau lưng Liễu Nhược Trần, thật sự mạnh, đồ nhi đòi chuyển nhà là hợp lý, để phòng ngừa bất trắc.
Chờ đồ nhi đè bẹp bàn tay đen sau màn rồi thì họ có thể dọn trở về.
- Tốt rồi, các vị sư đệ, sư muội, đứng thẳng lên, chuyển nhà ngay bây giờ!
Lâm Phàm bay lên cao, lơ lửng trên trời, vận dụng công pháp biến cao lớn.
Lâm Phàm bây giờ cơ bắp cục cục như tảng đá to, cứng rắn tỏa sáng. Hắn vươn tay, giữa năm ngón tay bắn ra sợi tơ lực lượng như đóa hoa nở rộ đường cong bay đi bốn phương tám hướng.
Với lực lượng của hắn hiện giờ vận chuyển Viêm Hoa tông dễ như trở bàn tay, không hề khó khăn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chấn động mãnh liệt.
Răng rắc!
Mặt đất vỡ nát, Lâm Phàm khống chế chính xác, lực lượng cắt mặt đất tách lìa ra, cũng bao trọn vùng đất mạo hiểm xung quanh.
Phạm vi khổng lồ, Lâm Phàm bày ra lực lượng làm nhiều người hết hồn.
Hỏa Dung giật mình kêu lên:
- Lực lượng này khủng bố!
Chỉ dựa vào sức một người di chuyển nguyên Viêm Hoa tông, năng lực này quá khủng.
Lâm Phàm gầm lên:
- Lên!
Hắn chộp Viêm Hoa tông rồi bay xuống, một tay nâng Viêm Hoa tông.
- Tất cả đứng thẳng, chúng ta đi!
Lâm Phàm bay về phía xa, chỗ cũ chỉ để lại cái hố to sâu không thấy đáy.
Nhiều đệ tử đi tới mép rìa nhìn xuống, đều há hốc mồm không dám tin. Hố sâu, sâu không thấy đáy, khủng bố kinh người, thật sự rất rùng rợn.
Thiên Tu bay đến bên cạnh đồ nhi:
- Đồ nhi, chúng ta chọn chỗ nào ở lại?
Lâm Phàm đáp:
- Đương nhiên chọn chỗ tốt rồi lão sư, có núi có nước mới tốt, đi các nơi xem sao.
Đây không phải chạy nạn mà là đổi chỗ, thả lỏng tâm tình.
Lâm Phàm như hắn là loại người chạy trốn sao?
Tất nhiên là không, đừng thuận miệng vu oan cho người!
Thanh Oa vui vẻ, kẻ bỏ mạng này còn chút đầu óc. Nó cũng không ngờ kẻ bỏ mạng dám cứng rắn chống lại Dục Cửu Nguyên, rất kinh người.
Dục Cửu Nguyên và Thanh Oa không có thù hận gì lớn, không liên quan gì nhau, nhưng nó biết Dục Cửu Nguyên là cặn bã.
Tồi tệ, vô sỉ, âm hiểm, xảo trá.
Đương nhiên người khác không rõ lai lịch của Dục Cửu Nguyên, nhưng Thanh Oa biết rành rọt.
Thanh Oa không nói khoác chứ nó biết hết lai lịch của những người có máu mặt.
Trước khi Dục Cửu Nguyên chưa trở thành Thiên Đế, thậm chí khi chưa là cường giả thật sự thì là đại đạo hái hoa khiến người trơ trẽn.
Dục Cửu Nguyên gặp vận may từ trên trời rơi xuống, Nguyên Tổ Thâm Uyên nổ lớn, vòng ngoài phun ra kho báu bí mật viễn cổ kinh người.
Người khác lấy được vật viễn cổ không chút linh tính, Dục Cửu Nguyên thì may mắn được một pháp môn viễn cổ, xoay người biến thành Cấm Thượng Thiên Đế Dục Cửu Nguyên, phong cảnh trở lại nạp hết nữ nhân đã bị gã ngủ, bắt họ làm thiếp thị.
Ai không tuân theo đều biến mất trên cõi đời.
Bởi vậy khi kẻ bỏ mạng chọc vào Dục Cửu Nguyên, Thanh Oa mới đề nghị chuyển nhà, rời xa chỗ cũ.
Lâm Phàm nhìn phía trước, mắt lóe tia vui mừng:
- Lão sư, chỗ kia không tệ, có núi có nước, không khí mới mẻ, là nơi ưu tiên lựa chọn!
Chỗ tốt ngay trước mắt.
Lâm Phàm co năm ngón tay nhổ khối đất trống ở đó, để lại hố sâu kích cỡ bằng với tông môn trên tay hắn, sau đó khống chế tông môn từ từ rớt xuống.
Vừa khít, không kẽ hở.
Các đệ tử tông môn giật mình, hưng phấn đỏ mặt:
- Oa, sư huynh thật là lợi hại!
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ sẽ chuyển nhà kiểu này, nếu không thấy tận mắt thì không tin nổi.
Vạn Trung Thiên ngước đầu nhìn bóng người trên cao, vẻ mặt hụt hẫng:
- Chênh lệch giữa ta và hắn là suốt đời không thể đuổi kịp.
Vạn Trung Thiên không phải loại người cam lòng nhận thua, nhưng trước khoảng cách to lớn thì không cách nào đuổi kịp.
Chu Tiểu Ngọc đi tới bên Vạn Trung Thiên, khẽ nói:
- Trung Thiên, đừng nghĩ nhiều, hiện tại không hạnh phúc sao?
Nàng ngước nhìn bóng người tỏa sáng chói mắt trên cao.
Vạn Trung Thiên gật đầu, không suy nghĩ nhiều nữa:
- Ừm!
Muốn cho một nam nhân yên ổn một chỗ thì nên tìm thê tử cho kẻ đó.
Tuy Lâm Phàm là cún độc thân nhưng hiểu rõ điều đó.
Nhìn xem, Đạo Thiên Vương có thê tử, có hài nhi, thế là thành thật không mơ mộng nữa.
Vạn Trung Thiên ngày xưa thích nhảy nhót kiếm chuyện, nhìn xem bây giờ cũng ngoan chưa từng thấy, hùng tâm tráng chí bị mài sạch.
Lâm Phàm nâng mặt đất bị đào ra, định mang về lấp vào hố sâu ở chỗ cũ:
- Đả Thủ đường cử vài người đi theo bản phong chủ.
Cường giả Đạo cảnh đỉnh trong Đả Thủ đường càng hiểu rõ hơn thực lực của Lâm Phàm, đó là sức mạnh không thể đánh lại, khiến họ không có chút ý muốn chống cự.
Họ thậm chí mừng thầm, cảm giác đã tham gia vào tông môn ghê gớm.
Bận rộn mãi đến khi trời sắp tối.
Rốt cuộc Viêm Hoa tông đổi chỗ mới.
Các con dân đều thấy tông môn thật tốt, dù đi đâu cũng không quên mang theo họ.
Vô Địch phong.
Lữ Khải Minh từ xa đi tới, có chuyện muốn nói:
- Sư huynh.
Lâm Phàm lên tiếng:
- Lữ sư đệ muốn nói điều gì? Có gì cứ nói ra.
- Sư huynh, đã dời tông môn đi, lỡ Vương Phù sư đệ trở về không tìm thấy tông môn thì sao?
Lữ Khải Minh không ngại dọn tông môn đi nơi khác, nhưng có sư đệ và một số phong chủ còn ở bên ngoài, đột nhiên phát hiện tông môn biến mất chắc họ sẽ rất hoảng.
Lâm Phàm cười nói:
- Yên tâm, ta đã sắp xếp hết rồi, có người chờ ở đó, đừng lo lắng. Không còn việc gì nữa thì mau đi ngủ, ta đi mật thất.
Lữ Khải Minh gật đầu nói:
- Vâng, sư huynh cũng sớm nghỉ ngơi đi.
- Ừm!
Lâm Phàm đi vào mật thất, hắn cần nghiên cứu tình hình bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận