Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 886: Đây là cứu mạng của ai

Việc tông môn đã giải quyết, tâm tình của Lâm Phàm rất vui vẻ. Không phải hắn nói khoác chứ hắn thật sự không sợ ai, Cấm Thượng Thiên Đế Dục Cửu Nguyên thì nói theo lời của Thanh Oa là nếu gã đụng phải nó sẽ phải kêu là phụ thân.
Vậy Dục Cửu Nguyên mà gặp hắn sẽ phải kêu gia gia.
- Ta muốn nghe kể chuyện.
Dạo này nàng treo cổ yên phận, ở trong tông môn không làm gì, không khiến người rơi vào cảnh mơ.
Cảnh mơ của nàng treo cổ rất lạ, lung tung, cảnh tượng xây dựng dựa trên câu chuyện Lâm Phàm kể rồi cải biên theo kiểu biến thái, hù sợ tất cả bạn nhỏ trong tông môn.
Lâm Phàm trông thấy nàng treo cổ thì rất nhức đầu, đến bây giờ vẫn không biết cô nương này có ích gì. Nàng ở trong tông môn không bày ra tác dụng, suốt ngày đòi nghe kể chuyện, nếu trong tay Lâm Phàm có đao thì hắn đã chém nàng thành mười bảy, tám khúc.
Lâm Phàm phẩy tay, lười nói chuyện:
- Không rảnh, sang góc chơi, chờ lần sau đi.
Bận rộn nhiều việc, hắn không dư hơi dây dưa với nàng ta. Tu vi đột phá đến Đạo cảnh rồi, rút thăm trúng thưởng thêm đẳng cấp mới.
Lâm Phàm sốt ruột muốn xem rút thăm trúng thưởng mới thế nào, làm hắn chờ mòn mỏi.
Nàng treo cổ nhẹ nhàng lướt lại gần Lâm Phàm, đi theo sau lưng hắn không ngừng lặp lại một câu:
- Ta muốn nghe kể chuyện.
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Ngủ đi.
Nàng treo cổ khó hiểu:
- A?
Lâm Phàm vụt xoay người tung nắm đấm, đối với sinh vật yêu dị thì hắn phải lấy ra thực lực trấn áp, dễ tính quá bị cưỡi trên đầu thì thật quá đáng.
Nàng treo cổ không nhúc nhích, nàng biết nắm đấm vô dụng với mình, sẽ không tạo thành tổn thương thực chất.
Đột nhiên tình huống biến đổi lớn.
Năm ngón tay của Lâm Phàm lôi kéo pháp tắc thiên địa Đạo cảnh đông lại không gian, nắm đấm đánh tới.
Bốp!
Nàng treo cổ bay ra xa, ngã cái rầm xuống đất, người run nhẹ rồi nằm im không nhúc nhích.
Lâm Phàm quay đầu, lạnh nhạt nói:
- Yên lặng ngủ mới là lựa chọn duy nhất của nàng.
Hắn đẩy mở cửa đá, đi vào mật thất.
Lâm Phàm rất kích động, sau khi đột phá Đạo cảnh thì cả người tràn đầy sức mạnh, đánh một đấm có thể hủy diệt thế giới.
Đương nhiên đó là ảo giác giả dối của hắn, sự thật không thể nào xảy ra, hắn còn chưa đến đẳng cấp đó.
Lâu rồi hắn chưa xem xét tình hình thân thể.
Hồng kim (100000)
Thật ác độc, rút thăm trúng thưởng thấp nhất là mười vạn, cắt cổ.
Đừng thấy mười vạn rẻ mạt, thật ra đắt cắt cổ.
Không liên tục rút trăm lần thì hắn không dám nói mình có thể rút được thứ tốt.
Một ngàn vạn điểm đã là con số siêu khủng, giờ điểm của hắn chỉ còn lại bảy ngàn ba trăm vạn.
Giá trị khổ tu: 216050300
Điểm: 73340015.
Hai mục trị số đều thấp, cần nhu cầu rất lớn.
Bảy ngàn vạn điểm thoạt trông rất nhiều, nhưng dùng cho thăng cấp công pháp thì không đủ.
Giá trị khổ tu cũng vậy, hơn hai ức là rất ít ỏi.
Nếu không phải có quan hệ khá tốt với Đan giới thì Lâm Phàm rất muốn đi dạo Đan giới, thuận tay mang đi ít thứ.
Nhưng hết cách, Cửu Sắc lão tổ rất thông minh, nhìn thấu hắn có tiềm lực, làm tốt quan hệ với hắn, khiến hắn không cách nào xuống tay.
Lâm Phàm suy tư, rất muốn thử một lần:
- Rốt cuộc có nên rút không nhỉ?
Dùng liên tục rút một trăm lần sướng một phen?
Lâm Phàm cảm giác khả năng không rút trúng thứ gì là rất lớn, dù sao mới lên cấp, phải nhét đầy bụng hệ thống đã.
Keng!
Lâm Phàm rút kiếm Thái Hoàng, Địa Hoàng, Nhân Hoàng ra, cắm ngược chúng xuống đất.
- Ba lần mời trùm mang theo ta bay, hôm nay Lâm Phàm sắp rút thăm trúng thưởng, ta nói thẳng, nếu không rút được thứ tốt thì sẽ đâm chết trước mặt các ngươi.
- Liên tục rút một trăm lần, xuất phát!
Ai sợ ai, một vạn điểm chứ có gì, hắn có điểm căng đầy túi, nếu không thử một lần thì khó yên lòng.
[Tiêu hao một ngàn vạn điểm, hồng kim rút thăm trúng thưởng liên tục rút một trăm lần.
Rút thăm trúng thưởng hồng kim: Đa tạ ghé thăm, không ngừng cố gắng.]
Đen!
Đen!
Đen chưa từng thấy, ba mươi đợt rút thăm làm mặt Lâm Phàm trắng như tờ giấy.
Ba trăm vạn điểm cứ thế bay mất?
Chớp mắt trôi đi, quá nhanh, không cho thời gian phản ứng, kinh người vô cùng.
[Rút thăm trúng thưởng hồng kim: Chúc mừng rút trúng tiên thiên linh đan.]
A, có thu hoạch lớn. Lâm Phàm cười tươi, tiên thiên linh đan là thứ tốt mà hắn muốn có nhất, cũng là thứ tốt Cửu Sắc lão tổ không nỡ đưa nhất.
Đan dược tự thành ý thức, có linh, chắc chắn phẩm chất cao đẳng, cao cấp hơn Nửa Bước Thần Đan đã dùng khi vực ngoại giới chưa dung hợp.
[Rút thăm trúng thưởng hồng kim: Đa tạ ghé thăm, không ngừng cố gắng.]
Lâm Phàm cầu nguyện:
- Công pháp, cho ta công pháp!
Công pháp là thứ hiện giờ hắn muốn có nhất.
Chỉ cần có công pháp thì thứ khác không thành vấn đề.
Đạo cảnh chưa phải đỉnh cao, Lâm Phàm đã cảm nhận được, nút cộng vẫn còn đó nhưng có màu xám, thiếu giá trị khổ tu.
Sau khi hắn đột nhiên đến Đạo cảnh, nội tình nhiều như biển, hắn không biết dựa vào công pháp hiện giờ có thể nâng công pháp lên tầng cao nhất không.
[Rút thăm trúng thưởng hồng kim: Chúc mừng rút trúng thẻ thăng cấp chỉ định công pháp Thất Thần Thiên Pháp.]
Lâm Phàm cười tươi rói:
- Tuyệt!
Thất Thần Thiên Pháp là công pháp khởi bước của Lâm Phàm, cũng là át chủ bài của hắn lúc ấy.
Mở Ngũ Hành Nghịch Thần, lực lượng sẽ cuồng bạo đến trình độ nhất định.
Nhưng di chứng rất kinh khủng, dù đến bây giờ thực lực của Lâm Phàm đã mạnh như vậy vẫn cảm giác bản thân bị ảnh hưởng.
[Rút thăm trúng thưởng hồng kim: Đa tạ ghé thăm, không ngừng cố gắng.]
- ???
Xảy ra việc khủng bố.
- Trời ạ, chuyện gì đây? Đen dữ vậy? Tiếp tục đi, dừng ngừng, tiếp tục!
Lâm Phàm muốn chết, vậy là sao? Mới rồi còn tốt đẹp mà, liên tục rút được thứ tốt, sao về sau đen đủi như thế, dù trúng thưởng thứ gì cũng chỉ là đồ bình thường.
Rút trúng cả đan dược huyền giai, khiến người thấy sợ.
Cuối cùng rút thăm trúng thưởng chấm dứt.
Vẻ mặt Lâm Phàm phức tạp, muốn nói gì nhưng không biết nên nói sao.
- Thôi, ác thật, nhưng không quá lỗ.
Lâm Phàm nhìn ba thanh trường kiếm sáng bóng, hắn chần chừ, không đâm đầu vào. Tuy rút thăm trúng thưởng làm hắn hơi thất vọng chút nhưng ít ra không phải không được gì.
Đã lâu không rút trúng buff cấp vĩnh hằng, Lâm Phàm rất muốn có một cái nữa, nhưng nó kiên quyết không ra, hắn biết làm sao bây giờ.
- Thăng cấp!
[Tiêu hao thẻ thăng cấp Thất Thần Thiên Pháp.]
Môn công pháp này vốn là thiên giai, lại thăng cấp là đến thần giai, lên bậc nữa là công pháp tiên giai.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong người Lâm Phàm có lực lượng mạnh mẽ bộc phát ra.
- Ghê gớm, tuy Thất Thần Thiên Pháp là công pháp thiên giai nhưng sau khi thăng cấp bộc phát ra lực lượng rất cường đại, không như trong tưởng tượng.
Bộp!
Cánh tay Lâm Phàm nổi hoa văn đặc trưng của Thất Thần Thiên Pháp, có lực lượng riêng biệt va chạm lung tung trong người, muốn giành quyền khống chế một phương.
Lâm Phàm cười nói:
- Thú vị, muốn giành quyền khống chế, tiếc rằng dù thăng cấp thì vẫn không đủ tư cách, ngươi còn cần tiếp tục cố gắng.
Thất Thần Thiên Pháp muốn chiếm một góc trong người Lâm Phàm, nó mới chỉ đến thần giai, chưa đủ tư cách.
Tế bào bắt đầu điên cuồng cắn nuốt lực lượng chuyển hóa thành nội tình.
Tay Lâm Phàm đang cầm một viên đan dược, có màu tím, vầng sáng mờ chảy xuôi hình thành lớp bảo vệ, rất có linh tính.
- Đan linh thiên thành, là con cưng của thế gian, ta . . .
Bộp!
Không đợi tiên thiên linh đan lải nhải lâu, Lâm Phàm trực tiếp nuốt vào, bắt đầu luyện hóa.
- Hưm.
Lâm Phàm mừng rỡ, giá trị khổ tu tăng nhanh vùn vụt.
- Mười ức.
Trị số rất khủng khiếp.
- Cửu Sắc lão tổ cho đan dược một viên chỉ tăng lên ba ức, viên tiên thiên linh đan này tăng mười ức, rất kinh người.
Lâm Phàm cười cười, rất sung sướng.
Lâm Phàm bỗng cảm nhận luồng hơi thở quen thuộc xuất hiện trong Viêm Hoa tông:
- Hưm?
Hắn đẩy mở cửa đá.
Một giọng nói từ cửa tông môn truyền vào:
- Lâm phong chủ, xin được cầu kiến!
- Là giọng của Hỗn Loạn đây mà?
Hỗn Loạn và Hoa Nương Nương bên nhau, cuộc sống dễ chịu vô cùng, sao bỗng nhiên tìm đến Viêm Hoa tông?
Không lẽ kiếm được Thánh Đường tông?
Nghĩ đến đây mặt hắn vui mừng, giây sau thay vẻ chán chường.
Giờ mới phát hiện được ích gì, Liễu Nhược Trần bị hắn giẫm chết tại chỗ rồi, ước mơ vỡ thành bọt nước, tính toán ban đầu bị hủy bỏ, rất đáng tiếc.
Cửa sơn môn.
Mặt Hỗn Loạn trắng bệch, trong ngực ôm một người, phía sau đứng người hầu của Hoa Nương Nương.
Đệ tử trông giữ sơn môn hỏi:
- Sư huynh mang người này từ đâu đến?
Đệ tử kia mở miệng nói:
- Vị này là Hỗn Loạn Quân Chủ của Thánh Đường tông, lúc ta chờ ở chỗ kia thấy Hỗn Loạn Quân Chủ vội vã chạy đến, ban đầu ta không dám ra ngoài, về sau thấy Hỗn Loạn Quân Chủ có việc tìm đến nên dẫn về tông môn.
Đệ tử này luôn chờ ở chỗ cũ của tông môn.
Không đợi đến đồng môn ngược lại chờ đến Hỗn Loạn Quân Chủ.
- A?
Đệ tử Viêm Hoa tông có ai không biết Thánh Đường tông từng là kẻ địch lớn của họ.
Nhờ sư huynh nên dần giải quyết kẻ địch này, thù hận không còn sâu sắc, xem như phát triển hòa bình.
Bọn họ tò mò Quân Chủ của Thánh Đường tông đến Viêm Hoa tông làm gì.
Giờ vực ngoại giới dung hợp, nhà ai lo việc nấy, không có giao tiếp gì.
Thiên Tu xuất hiện, thấy cảnh này thì hoang mang hỏi:
- Hỗn Loạn, sao ngươi đến đây?
Vì sao Hỗn Loạn ôm một người, còn mang theo một đám nam nhân trông quái dị.
Đặc biệt là nam nhân cao to kia, trước ngực thêu một đóa hoa là sao?
Thời trang mới?
Hay Thánh Đường tông mở rộng môn đình, chiêu nhận kỳ nam tử trong thiên hạ?
Hỗn Loạn hỏi dồn:
- Thiên Tu, ta muốn gặp đồ nhi của ngươi, hắn có đây không?
- Có thì có, nhưng đang bế quan, ngươi đến không đúng lúc.
Tạm thời Thiên Tu không rõ tình huống này là sao.
Thiên Tu không quá thích Hỗn Loạn, thậm chí hơi ghét. Trước kia họ tiếp xúc nhiều, nhưng toàn chống đối nhau.
Sau khi vực ngoại giới dung hợp, tầm mắt của Thiên Tu rộng mở hơn, dù có thù xưa lão cũng nhịn được, xem như ở chung hòa bình.
Lâm Phàm từ xa đi đến:
- Lão sư, đồ nhi đến rồi.
Đầu tiên đập vào mắt là đóa hoa trước ngực Xuân Mai, thêu kỳ dị, làm người nhìn hốt hoảng.
Mặt Hỗn Loạn đỏ rực hét lên:
- Lâm phong chủ, cứu mạng!
- ???
Lâm Phàm đần mặt ra, cứu mạng của ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận