Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 887: Hôm nay Thiên Tu ta đây xem như đầu óc bị bệnh

- Hỗn Loạn, làm sao vậy? Ủa, Hoa Nương Nương bị gì thế?
Lâm Phàm không rõ, một người đang tốt lành sao bỗng biến thành bộ dáng này?
Người hầu hàng đầu của Hoa Nương Nương, Xuân Mai, cũng là nam nhân cao to trước ngực thêu hoa, giờ gã khóc ướt mặt quỳ xuống trước mặt Lâm Phàm:
- Lâm phong chủ, cầu xin người cứu giúp nương nương nhà ta, cầu xin Lâm phong chủ!
Lâm Phàm ngây người:
- Chờ chút, có phải ngươi lầm rồi không? Bản phong chủ không phải thần y, tìm nhầm người rồi.
Tưởng hắn toàn năng sao? Hắn có cách gì đâu.
Xuân Mai cúi đầu, nước mắt đọng thành vũng nhỏ dưới đất:
- Lâm phong chủ, cầu xin người hãy cứu nương nương nhà ta, nương nương không nên chết. Rõ ràng nương nương có thể an toàn rời đi, nếu không phải chúng ta quá vô dụng, vì mang chúng ta đi thì nương nương sẽ không bị gì.
Lâm Phàm lại gần nhìn:
- Đã chết.
Không có hơi thở, cường giả tuyệt thế Hoa Nương Nương cứ thế chết đi.
Không chút hơi thở, thần niệm bên trong cũng tan biến.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn Hỗn Loạn:
- Hỗn Loạn, ngươi nghĩ sao?
Vì bóng lưng mà bán cả đời cho đối phương, khi biết đối phương chỉ có tấm lưng là đẹp thì Hỗn Loạn tuyệt vọng.
Hỗn Loạn Quân Chủ biểu tình nghiêm túc gằn từng chữ:
- Ta muốn cứu nàng. Hỗn Loạn này đã nói ra lời nào thì đó là suốt đời, dù trời sập cũng không sửa đổi. Xảy ra chuyện thì Hỗn Loạn tất nhiên sẽ dốc hết sức, huống chi nàng vì cứu chúng ta chứ nếu không đã bình an. Hỗn Loạn này không phải loại người vô tình vô nghĩa.
Lão từng xuống giường vô tình, nhưng đó là giao dịch, công bằng, không mang theo tình cảm.
Còn bây giờ lão bán bản thân, đó là bán cả đời. Huống chi Hoa Nương Nương gặp chuyện cũng vì cứu họ mà ra, nên dù thế nào cũng phải cứu sống nàng.
Lâm Phàm nhìn Hỗn Loạn chằm chằm, cảm giác gặp quỷ, không lẽ luân hồi có đặc tính ẩn nào đó mà hắn không biết?
Lâm Phàm cảm giác người bị hắn cho luân hồi đều trở nên khác hẳn.
Đặc biệt là Hỗn Loạn, gặp nhau nhiều lần nên hiểu biết cũng sâu.
Hỗn Loạn chân thành hỏi:
- Lâm phong chủ, ngươi kiến thức rộng, có thể nói cho biết còn cứu được không?
Hỗn Loạn không còn cách nào khác, nên mới không ngại lặn lội xa ngàn vạn dặm đến Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm hỏi:
- Tắt thở mấy ngày rồi?
Hỗn Loạn nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hoa Nương Nương, khẽ thở dài:
- Tới nơi này đã ba ngày.
Ba ngày đã là rất dài, nếu là trước kia tuyệt đối không có hy vọng sống.
Nhưng vực ngoại giới dung hợp, có rất nhiều kỳ tích.
Hỗn Loạn tin tưởng kỳ tích, nên suy nghĩ đầu tiên là Viêm Hoa tông, đến tìm Lâm Phàm.
Lâm Phàm nói:
- Ba ngày à, không phải không có cách nào. Trước kia bản phong chủ gặp một loại chủng tộc tên là Nguyệt tộc, chỗ bọn họ có một loại bảo bối truyền đời cho người khởi tử hồi sinh, đương nhiên giới hạn thời gian chết, không quá năm ngày, nếu qua năm ngày thì hết cách.
Lâm Phàm nhớ ra khi Chân Tiên giới dung hợp hắn từng trợ giúp một chủng tộc, tộc loại rất thần kỳ, rõ ràng thực lực nhỏ yếu nhưng có bảo bối truyền đời như thế.
Lâm Phàm không cho rằng chỉ có duy nhất một bảo bối truyền đời, nếu chỉ có một cái thì hắn không tin Nguyệt tộc nỡ tặng cho hắn.
Hỗn Loạn mừng rỡ hỏi:
- Nguyệt tộc? Đó là chủng tộc gì?
Sau đó vẻ mặt Hỗn Loạn khó xử, lão chưa từng nghe về chủng tộc này.
- Không biết, là một chủng tộc ở Chân Tiên giới, nhưng bây giờ vực ngoại giới dung hợp, không ai biết bọn họ bị chuyển dời đến chỗ nào. Nhưng họ sống trên một hòn đảo, nếu có thể tìm được Nguyệt tộc trong vòng năm ngày thì có thể cứu sống Hoa Nương Nương.
Lâm Phàm nhớ ra một việc, tình huống khi đó hơi kỳ lạ.
Pho tượng Nguyệt Thần của Nguyệt tộc hình như luôn phản đối Lâm Phàm dời Nguyệt tộc đi, khi tới di tích Nguyệt Thần thậm chí không chịu cho người của Nguyệt tộc đi vào.
Khi đó Lâm Phàm nghĩ rằng bản phong chủ cực khổ vất vả dời địa bàn của Nguyệt tộc đến, nói không cho vào liền không cho, giỡn mặt à?
Thế là Lâm Phàm cưỡng ép phá mở, nhét người của Nguyệt tộc vào.
Giờ ngẫm lại lúc ấy mình thật ngốc, dàn xếp người của Nguyệt tộc lên đảo làm gì, mang về Viêm Hoa tông là xong.
Bảo bối truyền đời kia là thứ tốt biết bao, tuy vô dụng với hắn nhưng có ích với người khác.
Giờ muốn tìm Nguyệt tộc không biết đi đâu kiếm, không biết đã bị diệt tộc chưa.
Công chúa Thanh Thanh của Nguyệt tộc là một tiểu cô nương đáng yêu.
- Nguyệt tộc . . . Nguyệt tộc . . .
Hỗn Loạn dâng lên hy vọng, nhưng ngay sau đó chìm trong tuyệt vọng.
Vực ngoại giới lớn cỡ nào?
Trong khoảng thời gian này Hỗn Loạn hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Lão còn không tìm được Thánh Đường tông ở đâu, Nguyệt tộc chắc chắn càng khó kiếm hơn.
Xuân Mai trước ngực thuê hoa kiên quyết nói:
- Mặc kệ Nguyệt tộc này ở đâu đều phải tìm được trong vòng hai ngày cuối cùng!
Lâm Phàm cảm giác không nắm chắc lắm.
Chắc chắn Nguyệt tộc ẩn giấu rất sâu, không phải muốn là tìm được.
Năm xưa tu vi của hắn nông cạn, tầm mắt không cao, không nhìn ra pho tượng kia sâu cạn.
Nhưng trải qua nhiều chuyện, đã thấy nhiều việc lạ, giờ ngẫm lại pho tượng kia chắc chắn có vấn đề, ẩn giấu cơ duyên lớn, vậy mà bỏ lỡ nó, đáng tiếc.
Thiên Tu hỏi:
- Đồ nhi nói vật truyền đời của Nguyệt tộc có phải là thứ đồ nhi tặng cho vi sư? Kết tinh đa giác?
Lâm Phàm ngước đầu nhìn lão sư, hắn không ngờ lão sư chủ động nhắc đến.
Thứ đó là hắn để lại cho lão sư, vì phòng ngừa bất trắc, hắn không mong lão sư bị gì.
Quả nhiên!
Hỗn Loạn nóng bỏng hỏi:
- Thiên Tu trưởng lão có?
Thiên Tu cười nói:
- Ừ, có chứ, đồ nhi của lão phu tặng cho lão phu dùng để giữ mạng, lão phu luôn trân trọng cất bên người.
Thiên Tu lấy bảo bối truyền kiếp ra, kết tinh đa giác, ẩn chứa sức sống đậm đặc.
Lâm Phàm cảm nhận được, hắn cảm nhận thứ trước kia không thể cảm nhận.
Sức sống ẩn chứa trong bảo bối truyền kiếp này cực kỳ đậm.
Thậm chí ẩn giấu một ý vị.
Lâm Phàm bất đắc dĩ, Nguyệt tộc khó tìm, dù là hắn cũng rất có thể không tìm được, nếu ngày nào đó lão sư bị gì thì hắn sẽ nổi điên.
Xuân Mai nóng bỏng nhìn Thiên Tu, muốn nói gì nhưng ráng nhịn.
Thiên Tu cất kết tinh đa giác:
- Đồ nhi tặng cho lão phu, đương nhiên phải cất kỹ. Thiên Tu này không phải người tốt đến ngốc, lão phu và Hoa Nương Nương không quen biết, sẽ không tặng thứ này. Hỗn Loạn, đồ nhi của lão phu đã nói cho ngươi biết cách cứu vớt, các ngươi mau đi tìm Nguyệt tộc.
Lâm Phàm thở phào, lão sư không nổi lòng thương người không đúng chỗ là tốt rồi.
Nay xem ra thứ này cực kỳ quý giá, trước kia hắn đã xem thường nó, nếu biết trước thì khi ấy đã đòi mấy chục, hàng trăm cái rồi, vậy thì sẽ không lo lắng nữa.
Thanh Oa nhảy lưng tưng lại gần:
- Chủ nhân, bảo bối truyền kiếp của Nguyệt tộc đúng là quý giá, chắc Oa Oa cứu được.
Thanh Oa không biết có chuyện gì, nhưng nó biết rằng có người chết, muốn hồi sinh người chết, nó có năng lực đó.
Xoẹt xoẹt!
Mọi người cùng nhìn nó.
Lâm Phàm híp mắt, Thanh Oa nói nó có thể cứu, rất thần kỳ.
Thanh Oa nhìn Hỗn Loạn, lại ngó Hoa Nương Nương, thản nhiên hỏi:
- Đã chết bao lâu?
Hỗn Loạn trả lời:
- Ba ngày.
Thanh Oa lắc đầu nói:
- Ba ngày? Vậy hết thuốc chữa, nếu chết trong vòng nửa nén hương thì bản Oa có nắm chắc.
Thanh Oa nhảy ra vốn định biểu hiện, chuẩn bị khởi tử hồi sinh, đàm phán một việc với kẻ bỏ mạng.
Không ngờ người này đã chết ba ngày.
Khó khăn cực cao.
Dù trong giới vực cũ của nó cũng không có vài món thần vật có thể cứu về người đã chết ba ngày.
Hỗn Loạn vốn dâng lên hy vọng thoáng chốc vụt tắt.
Lâm Phàm nói:
- Hỗn Loạn, theo ta thấy hay là thử đăng trên Tri Tri Điểu, có lẽ sẽ tìm được Nguyệt tộc.
Thiên Tu không nói chuyện, nếu là đệ tử tông môn thì dù là ai lão đều không chút do dự lấy ra.
Còn với trường hợp này thì lão sẽ không tặng cho, lão không quen Hoa Nương Nương.
Còn về Hỗn Loạn thì càng khỏi phải nói, trước kia Thánh Đường tông và Viêm Hoa tông mâu thuẫn rất sâu. Quan hệ giữa lão và Hỗn Loạn cũng không tốt lành gì, đấu với nhau lâu như vậy, bảo lão đưa bảo bối cho Hỗn Loạn trừ phi lão bị nhũn não.
Đồ nhi để lại bảo bối truyền đời cho lão, nhưng lão thì muốn để dành cho đồ nhi. Lão ở trong tông môn an toàn, đồ nhi xông pha bên ngoài hay gặp nguy hiểm, không chừng ngày nào đó cần dùng.
Hỗn Loạn giao xác của Hoa Nương Nương cho Xuân Mai, đi tới trước mặt Thiên Tu.
Biểu tình của Hỗn Loạn bình tĩnh, sau đó cúi đầu.
Hai đầu gối gấp khúc.
Bùm!
Giọng Hỗn Loạn khàn khàn nói:
- Thiên Tu, ta xin ngươi hãy giúp nàng. Ta biết mình yêu cầu quá đáng, ngươi và nàng không có liên quan gì, với ta cũng không có tình nghĩa chi. Nhưng ta xin ngươi làm ơn cứu nàng, sau này mạng của ta, tất cả của ta đều cho ngươi, chỉ xin ngươi cứu nàng.
Lâm Phàm ngây ngẩn nhìn Hỗn Loạn.
Thiên Tu bị bất ngờ.
Đây không phải Hỗn Loạn mà lão quen.
Hỗn Loạn Quân Chủ của Thánh Đường tông tính tình cứng rắn mạnh mẽ, có thể nói là không phải người tốt, càng không là mẫu người quỳ xuống cầu xin ai.
Thiên Tu không ngờ Hỗn Loạn vì cứu một nữ nhân xấu xí mà quỳ trước mặt lão.
Lâm Phàm nhìn lão sư, tình huống này thật rắc rối, bất đắc dĩ, hắn không biết nên nói sao.
Đồ vật là hắn tặng cho lão sư, tùy lão sư quyết định, hắn sẽ không xen lời.
Thiên Tu cúi đầu nhìn Hỗn Loạn quỳ trước mặt mình, khó tin hỏi:
- Hỗn Loạn, ngươi thật sự là Hỗn Loạn Thánh Đường tông mà lão phu biết sao? Lão phu còn nhớ sáu mươi năm trước lão phu trấn áp ngươi, nếu ngươi quỳ xuống sẽ tha mạng cho ngươi, nhưng ngươi thà chết chứ không chịu quỳ trước lão phu. Ngươi còn nói dù chết cũng sẽ không quỳ trước mặt Thiên Tu Viêm Hoa tông nhà ngươi, có còn nhớ không?
- Nhớ.
Thiên Tu hỏi:
- Ngươi đã nhớ vậy tại sao bây giờ quỳ trước mặt lão phu.
Hỗn Loạn không chút do dự trả lời:
- Bởi vì nàng quan trọng hơn tôn nghiêm của ta.
Thiên Tu ném kết tinh đa giác cho Hỗn Loạn, kèm theo một tờ giấy:
- Hôm nay ta xem như đầu óc mình bị bệnh. Tự đọc thần chú đi, lão phu không đọc thành tiếng được.
Tờ giấy ghi chú ngữ sử dụng bảo bối truyền đời của Nguyệt tộc.
Hỗn Loạn nhìn Thiên Tu, cảm kích gật đầu:
- Thiên Tu, đa tạ, Hỗn Loạn này nói được thì làm được.
Hỗn Loạn mở tờ giấy ra, biểu tình hơi thay đổi.
Nhưng rồi lão không nghĩ nhiều, đứng trước mặt Hoa Nương Nương, ném kết tinh đa giác ra.
Kết tinh đa giác lơ lửng trên trời.
Hỗn Loạn giơ cao hai tay lên trời, ngửa đầu hét to:
- Hỡi Nguyệt Thần, ngài có đủ vĩ đại, trí tuệ, xinh đẹp, xin ngài hãy tỏa thần uy của ngài cứu giúp người vô tri rơi vào luân hồi!
Răng rắc!
Kết tinh đa giác vỡ nát, ánh sáng xanh lá chói lòa như thác nước đổ xuống bao phủ Hoa Nương Nương.
Ánh sáng xanh rực rỡ, một ảo ảnh nhảy múa trong ánh sáng.
Có ca tụng.
Có tiếng hát.
Có thần uy.
Các đốm sáng xanh rơi vào từng lỗ chân lông của Hoa Nương Nương, thấm vào người.
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Lợi hại, không ngờ bảo bối truyền đời của Nguyệt tộc ẩn chứa lực lượng khủng bố đến vậy, trước kia không nhận ra.
Thứ thần kỳ.
Hắn bỗng nhớ công chúa Thanh Thanh của Nguyệt tộc, không biết nàng ra sao rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận