Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 889: Giao dịch này xem như đáng giá

Không ngừng đến gần, Chu Phượng Phượng cảm giác khí thế cực mạnh đè lên người.
Rất nặng, rất mạnh.
- Trời ạ, Chu Phượng Phượng này tìm vùng đất mạo hiểm ẩn giấu kho báu lớn mà sao gặp nhiều nguy hiểm như thế. Có vẻ như vùng đất mạo hiểm nào cũng đầy rẫy nguy hiểm.
Chu Phượng Phượng và heo mập núp dưới một tảng đá to, nhỏ giọng thì thào
- Dương Dương, đừng éc éc nữa, nơi này rất nguy hiểm, nếu có kẻ địch mạnh sẽ cảm ứng được chúng ta.
- Ụt ụt!
- Ta đã bảo ngươi đừng éc éc mà, sao còn kêu nữa!
Chu Phượng Phượng nóng nảy muốn đập chết Dương Dương cho rồi, đã dặn bao nhiêu lần mà sao không nghe lời gì hết.
Heo mập không kêu nữa, ngoan ngoãn theo sau.
Chu Phượng Phượng nhức đầu:
- Rốt cuộc là thứ gì, nếu quá nguy hiểm sẽ ảnh hưởng ta tiếp tục tìm vùng đất mạo hiểm.
Lão không cho rằng hiện tượng này là vùng đất mạo hiểm ra đời, rõ ràng có ẩn khuất khác, khi không rớt trúng chỗ này.
Phía xa dày đặc tro bụi, không thấy rõ bên trong có cái gì.
Nhưng cho Chu Phượng Phượng cảm giác rất nguy hiểm, không giống như thứ tốt.
Gió to thổi tới, thứ bên trong hiện ra rõ ràng.
Chu Phượng Phượng ngẩn ngơ:
- Một cây cột?
Lão không ngờ luồng sáng bắn tới hóa ra là cây cột rớt xuống.
Cách quá xa, không thấy rõ hình dạng cây cột, nhưng cây cột rơi xuống đánh thủng cái hố sâu hoắm.
- Gay go đây, thứ này bí ẩn làm mình sợ không dám đến gần, nếu có người mà thực lực nhỏ yếu thì mình cưỡi heo xông lên luôn!
Chu Phượng Phượng nhức đầu, khó thể lựa chọn.
Lão rất muốn nhìn xem cây cột kia là cái gì, nhưng sợ có nguy hiểm. Nếu lão mới đến gần mà cột đá xảy ra tình huống gì khác lạ thì muốn chạy cũng không chạy được.
Thời gian trôi qua từng phút giây.
Chu Phượng Phượng không vội hành động, lão đang chờ, đợi cột đá sinh ra kinh biến.
Nhưng chờ mòn mỏi mà không có biến đổi gì.
Chu Phượng Phượng suy tư, vẫn không dám đi qua:
- Không lẽ chỉ là cột đá bình thường? Heo mập, chúng ta mau đi thôi, đi Viêm Hoa tông báo cho lão ca. Cột đá đột nhiên xuất hiện, quá nguy hiểm.
Tim Chu Phượng Phượng đập nhanh, không phải vì có chuyện tốt mà như nguy hiểm lớn bao trùm, bình thường lão chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Chu Phượng Phượng dứt khoát leo lên heo mập, vỗ mạnh mông heo thoáng chốc biến mất tại chỗ.
Chu Phượng Phượng không ngốc, cũng hiểu rõ bản thân mình có năng lực giải quyết sự việc hay không.
Chỗ kia.
Cột đá cắm rễ trong hố sâu, nền đất xung quanh nứt rạn, hiển nhiên không chịu nổi trùng kích mạnh mẽ này.
Cột đá không quá thô, nhưng rất cao, cỡ trăm trượng, bề mặt đen thui như quét sơn.
Theo thời gian trôi qua, một góc sơn đen rơi xuống, tiếng răng rắc kéo dài như đồ sứ vỡ nát, vết rạn rậm rạp lan tràn.
Sơn đen rơi ra khỏi cột đá, cây cột bắn ra ánh sáng vàng chói lòa chiếu sáng thiên địa.
Một cây cột vàng thông trời sừng sững ở đó, bề mặt hiện các hoa văn thần kỳ, đồ án kinh người.
Oong!
Cột đá đung đưa, từng luồng sáng vàng bắn ra bay đi bốn phương tám hướng.
Chớp mắt sau dị tượng ổn định.
Cột đá vẫn cắm ở đó, lặng yên không tiếng động.
Trong các luồng sáng vàng bắn đi xa bao bọc thứ giống như cột đá.
Lâm Phàm trở về Vô Địch phong, thấy Thanh Oa bất an nhảy lưng tưng, hắn lên tiếng hỏi:
- Thanh Oa, làm sao vậy?
- Không có gì.
Thanh Oa bất an, tim đập rất nhanh, đặc biệt mới rồi có hơi thở vô hình truyền đến trái tim làm nó bất an hơn, cảm giác có cái gì sắp xuất hiện.
Lâm Phàm xách Thanh Oa lên, nheo mắt nhìn nó chằm chằm:
- Ngươi bây giờ không ngoan vậy sao?
Giấy vàng treo sau lưng Thanh Oa kêu la:
- Ta biết! Tên này luôn la là tiêu đời, những tên kia sắp đến, sợ hãi đến nỗi mỗi ngày không ngủ yên!
Giấy vàng luôn treo sau lưng Thanh Oa, lúc này vô tình bán đứng nó.
Thanh Oa tức giận đến nỗi muốn cắn nó:
- Tờ giấy nát nhà ngươi!
Một tờ giấy mà sao đáng ghét thế, tức chết bản Oa.
Lâm Phàm suy tư, hắn không phải heo ngốc, cường giả đến chứ có gì, giống như vực ngoại giới dung hợp.
Nhìn xem, vực ngoại giới dung hợp cũng không có gì ghê gớm, hắn vẫn vẫy vùng thỏa thích đấy thôi.
Cường giả gì đó thì Lâm Phàm không để bụng, đến cứ đến, hắn sẽ đánh tơi bời.
Lâm Phàm nhìn Thanh Oa:
- Thanh Oa, nhìn xem ngươi sợ đến cỡ nào. Trước kia khoe mình ghê gớm lắm mà, sao bây giờ sợ đến mức này? Ngươi đừng nói với bản phong chủ là những gì ngươi đã nói đều là khoác lác.
Mặt Thanh Oa vốn đã xanh bây giờ càng xanh hơn.
Thanh Oa thanh minh cho mình:
- Không thể nào! Chủ nhân không thể ô miệt Oa Oa, đã bao giờ Oa Oa này sợ? Bộ dạng của ta không phải sợ hãi, tờ giấy này không có ích gì, cả ngày chỉ biết vu oan hãm hại.
Thanh Oa sẽ không thừa nhận nó sợ vài thứ, dù bị đánh chết quyết không nhận.
Thanh Oa lo lắng không phải cường giả bình thường đến mà đám người quen, nếu mấy kẻ đó phát hiện ra nó thì sẽ không tha cho nó.
Thanh Oa cũng hơi mong đợi, sắp được thấy thê tử rồi, nó đã quên bao nhiêu vạn năm chưa gặp thê tử.
Lữ Khải Minh vội vàng đi đến:
- Sư huynh!
Lữ Khải Minh báo rằng có một nữ nhân đến cửa tông môn đòi gặp Lâm Phàm.
- Kỳ lạ, có nữ nhân đến gặp ta?
Lâm Phàm không tin được, còn có nữ nhân dám tự đưa lên cửa?
Kỳ tích.
Thần kỳ.
- Đi, đi xem thử.
Lâm Phàm không nói nhiều với Thanh Oa, điều nó lo chẳng đáng gì với hắn.
Lữ Khải Minh theo sau, ánh mắt nhìn sư huynh đã thay đổi.
Nữ nhân kia rất xinh đẹp, bọn họ nhìn mà tim đập nhanh.
Sư huynh bình thường lẻ loi một mình, chưa bao giờ thấy hắn trêu vào nữ nhân hoặc mang ai về, tuy nhiên sự việc thường không đơn giản như mặt ngoài.
Một mỹ nữ xinh đẹp đến không tả xiết tự tìm tới cửa, Liễu Nhược Trần so với nàng ta cũng chênh lệch lớn.
Cửa sơn môn.
Nhiều đệ tử kéo nhau xúm lại.
Bọn họ nghe nói có nữ nhân cực kỳ xinh đẹp tựa như tiên nữ đến tìm sư huynh, nên họ rất tò mò, không biết là loại nữ nhân thế nào.
Có đệ tử nữ ghen tị, nói lời sặc mùi ghen ghét:
- Hừ, nàng ta là ai?
Đệ tử nữ khác moi móc:
- Dáng người tốt chút, khuôn mặt tốt chút, cao chút, chỗ kia to chút ra, còn lại có gì hay ho.
Sư huynh bị người cướp đi.
Nữ nhân xinh đẹp như vậy làm họ cảm giác mình không sánh bằng.
Đệ tử nam nghe tin chạy tới đều xem ngây người:
- Oa, đẹp quá, như người trong tranh ấy!
- Nghĩ cái gì đấy, nữ nhân như vậy chỉ có sư huynh mới xứng đôi, đừng mơ mộng!
- Ta có mơ mộng gì đâu, nói thôi mà.
Không phải bọn họ chưa từng thấy mỹ nữ, nhưng đẹp có khí chất như vậy thì lần đầu tiên gặp.
Lạc Vân bình tĩnh đứng, biểu tình sốt ruột, dường như có chuyện gì, mắt nhìn phía xa chờ đợi người nàng muốn gặp.
Lâm Phàm thấy bóng dáng thướt tha phía xa, não vận chuyển nhanh, thành công nhớ ra người kia là ai.
Hắn lười nhớ người bình thường, đặc biệt là cô nương không thể bắn pháo hoa thì càng không muốn nhớ.
Lâm Phàm mỉm cười hỏi:
- Thì ra là Lạc Vân thần nữ, không biết thần nữ đến Viêm Hoa tông có gì không?
Nếu đối phương không có việc gì hắn sẽ đuổi đi ngay.
Lâm Phàm rất muốn nói cho đối phương rằng ngươi có biết rằng lảng vãng trước mặt bản phong chủ là việc làm nguy hiểm lắm không?
Chẳng những bề ngoài xinh đẹp còn là thần nữ Đan giới, ngửi mùi thôi đã khiến người không chịu nổi.
Quả nhiên.
Các đệ tử Viêm Hoa tông nhỏ giọng xì xầm:
- Ta đã nói mà, nhất định là tiên nữ, không đúng, sư huynh nói đối phương là thần nữ, nhìn xem, xinh đẹp biết bao.
- Ôi chao, thần nữ thấy sư huynh thì mặt đỏ bừng, sư huynh có sức hấp dẫn lớn thật.
Các đệ tử cảm thán.
Không hiểu sao biết nữ thần không thuộc về mình, nhưng vì đó là sư huynh nên họ cảm thấy tự hào, rất hãnh diện.
Lạc Vân nghe tiếng ồn ào bốn phía, hơi xấu hổ, nhưng nghĩ đến mục đích tới đây thì nàng bất chấp những chuyện khác.
Lâm Phàm hỏi:
- Lạc Vân thần nữ, không biết có chuyện gì?
Lạc Vân vội lấy một phong thư ra, đầu chân mày đượm ưu sầu:
- Lâm phong chủ, việc gấp, đây là lão tổ bảo ta đưa cho ngươi. Lão tổ rời khỏi Đan giới đã mấy ngày, dặn nếu lão tổ ba ngày không trở về thì ta đưa phong thư này cho Lâm phong chủ.
- Nghiêm túc dữ vậy?
Lâm Phàm tò mò, quan hệ giữa hắn với Cửu Sắc lão tổ rất đơn giản, không có tình cảm sâu đậm gì.
Lâm Phàm xé bìa thư, giũ tờ giấy ra, chờ xem Cửu Sắc lão tổ muốn nói gì với hắn.
[Gửi Lâm phong chủ: Ngày gần đây lão phu tâm thần không yên, dự cảm xảy ra việc lớn, đi tổ điện lật xem sách cổ. Bỗng có luồng sáng vàng từ xa bắn tới, rơi xuống biên giới Đan giới. Lão phu đi tra xét, nhưng sợ sẽ gặp nạn, nghĩ trước nghĩ sau chỉ có Lâm phong chủ là quan hệ tốt với lão phu, để lại phong thư này nhờ Lâm phong chủ đến cứu viện.]
Lâm Phàm đọc thư xong không muốn nói chuyện, đây là thư cầu cứu.
Lạc Vân lo sợ hỏi:
- Lâm phong chủ . . .?
Lòng nàng nặng trĩu ưu tư, lão tổ một đi không trở lại, chắc chắn xảy ra chuyện rồi.
Lâm Phàm nói thẳng, không quanh co lòng vòng:
- Ừ, đã xem xong. Nói thẳng ra là lão tổ các ngươi gặp chuyện, nhờ bản phong chủ đi giúp.
Việc này phải nói rõ ràng, không thể để hắn làm người tốt rẻ tiền, đúng không?
Lạc Vân mấp máy môi, muốn nói nhưng không biết nên nói sao.
Lâm Phàm nói:
- Lạc Vân thần nữ không cần nói bản phong chủ cũng biết, thần nữ muốn ta đi tìm lão tổ của các ngươi chứ gì? Cũng được, hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng phải tăng giá, hiểu không?
Cửu Sắc lão tổ một đi không trở lại chắc chắn xảy ra chuyện, việc này nguy hiểm.
Hắn không sợ nguy hiểm, nơi càng nguy hiểm thì thu lợi càng lớn, đây là lẽ thường.
Lạc Vân đồng ý ngay, không chút do dự:
- Hiểu rồi, miễn Lâm phong chủ mang lão tổ trở về thì Đan giới sẽ tặng quà dày!
- Đây là thần nữ nói, đừng lừa người.
Lạc Vân gật đầu:
- Đúng!
Lâm Phàm phất tay, không muốn tán dóc:
- Đi, hiện tại liền xuất phát, phòng ngừa đến muộn thì lão tổ nhà thần nữ thật sự không còn.
Đây là cuộc giao dịch tạm được.
Đáng giá.
Giá trị khổ tu lại có bảo đảm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận