Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 890: Giờ lão phu rất hoảng

Lạc Vân không ngờ Lâm phong chủ đồng ý nhanh chóng như vậy, nàng kích động, cực kỳ cảm kích nhìn Lâm Phàm.
Thật là người tốt.
Lâm Phàm mơ ước linh đan của Đan giới.
Hiện giờ chưa cần tăng giá trị khổ tu, cần số lượng nhiều như biển, Lâm Phàm thói quen ăn đan dược tăng trưởng giá trị khổ tu, muốn trở lại như ngày xưa tu luyện từ từ thì làm khó hắn quá, nên đành dựa vào Đan giới nuôi.
- Đồ nhi, sắp đi ra ngoài?
Thiên Tu xuất hiện từ bao giờ, nhìn Lạc Vân chằm chằm, đánh giá từ trên xuống dưới, khá vừa lòng.
Lâm Phàm bình tĩnh nói, không để bụng chuyện này:
- Vâng, lão sư, vị này là thần nữ của Đan giới, lão tổ nhà họ đi mạo hiểm nhưng gặp nguy hiểm, đồ nhi định đi xem, thuận tiện cứu người ra.
Thiên Tu cười nói, đôi mắt sáng ngời, tia sáng khác lạ:
- Ồ, vậy à, thế thì đồ nhi nhớ chú ý an toàn, phải bảo vệ tốt cho tiểu cô nương.
Lâm Phàm cảm giác ánh mắt của lão sư nhìn người ta là lạ, mà thôi, lão sư vẫn luôn lạ như vậy.
Lạc Vân cảm giác người trong Viêm Hoa tông đều rất quái dị, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy cảm giác xem xét, dường như so sánh với cái gì.
Lạc Vân không hiểu ra sao.
Lâm Phàm vội nói, lòng thầm lo:
- Lão sư, đồ nhi đi ra ngoài trước, lâu một giây là lão tổ kia thêm một phần nguy hiểm, nếu thật sự xảy ra chuyện thì đồ nhi sẽ uổng công.
Cửu Sắc lão tổ, nhớ dốc hết sức lực ra cố chống đỡ, đừng để hắn đến nơi mà chỉ còn lại xác chết, vậy là giao dịch thất bại, đi một chuyến uổng công.
Thiên Tu vẫy tay:
- Đi đi.
Lão đã nhìn ra đồ nhi bận rộn, chỉ cần hắn an toàn trở về là được.
- Lạc Vân thần nữ, đi thôi.
Dứt lời, Lâm Phàm bay lên cao, tốc độ siêu nhanh, chớp mắt không còn bóng dáng.
Lạc Vân ngây người:
- Cái này . . .
Tốc độ của Lâm phong chủ quá nhanh, nàng khó theo kịp, nhưng vẫn cắn răng đuổi theo.
Các đệ tử cảm thán:
- Nữ thần đi rồi.
- Thật là nữ nhân xinh đẹp quyến rũ.
Nữ nhân đẹp đến mức tận cùng luôn được hoan nghênh.
Nếu sư huynh mang nữ thần như vậy về tông môn cho họ ngắm mỗi ngày cũng là một loại hưởng thụ.
- Tốc độ nhanh quá!
Lạc Vân đã gắng hết sức nhưng thậm chí không thấy mông của đối phương.
Có thể quen biết ngang hàng với lão tổ thì không phải nhân vật bình thường.
Lâm Phàm đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lạc Vân:
- Quên, tu vi của thần nữ quá yếu, bay chậm chạp, bản phong chủ mang nàng đi vậy.
Lời này làm Lạc Vân xấu hổ, đối phương nói quá thẳng, tuy nàng bay chậm thật nhưng có thể nói khéo chút mà.
Lạc Vân thần nữ muốn phản bác nhưng không tìm được lời nào đáp trả:
- Ta . . .
Bộp!
Lâm Phàm túm cổ áo sau gáy Lạc Vân xách trong tay:
- Ổn định, đi nào.
Lạc Vân ngơ ngác, nàng là thần nữ Đan giới, tuy ở bên ngoài không là cái đinh gì nhưng địa vị khá cao trong Đan giới. Giờ nàng bị người đối xử như vậy, nếu ai thấy thì nàng còn mặt mũi nào?
Vèo!
Tốc độ của Lâm Phàm lên đến đỉnh, vượt qua vận tốc âm thanh, không gian xung quanh nổ đì đùng, kéo làn khói trắng dài miên man.
Biên giới Đan giới là khu vực xa xôi nhất Đan giới, không có một ai, hoang vắng.
Chỗ này không được khói độc Đan giới bảo vệ.
Bình thường vực ngoại giới dung hợp, các thế lực lớn sẽ vòng khu đất nhà mình, dù sao đã đi qua thì tự nhận là phạm vi thế lực của mình.
Lạc Vân chỉ dẫn cứ bay tới nơi xa nhất Đan giới là được.
Lâm Phàm rất tò mò Cửu Sắc lão tổ gặp phải cái gì.
Lão khá thông minh, biết không trở về được thì tìm người giúp.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, chợt hiểu ra.
Cửu Sắc lão tổ không có bằng hữu nào cả, gặp nguy hiểm chỉ biết nhớ đến hắn.
Thật lâu sau.
Lạc Vân nghiêm túc nói, vẻ mặt mong đợi:
- Lâm phong chủ, phía trước là biên giới Đan giới, nơi lão tổ đến là chỗ này.
- Vậy sao?
Lâm Phàm nhìn phía trước, một chỗ bình thường không có gì lạ.
Lạc Vân suy nghĩ rất chu đáo:
- Lâm phong chủ, ta cho rằng có chỗ ẩn khuất nào đó, lão tổ đến đây rồi bặt vô âm tín, chắc chắn đã gặp nguy hiểm.
Lão tổ có thực lực Đạo cảnh đỉnh, nguyên vực ngoại giới ít nơi nào khiến lão tổ gặp nguy hiểm.
Cứ nghênh ngang đi qua đó e rằng không thể cứu lão tổ ra còn dẫn đến đối phương chú ý.
Lâm Phàm thản nhiên nói:
- Không sao, việc lớn cỡ nào được, nếu lén lút hành động không chừng lão tổ nhà thần nữ đã bị người làm thịt rồi.
Không sao cả, Lâm Phàm cho rằng không cần lén lút làm gì, đó không phải phong cách của hắn.
Lâm Phàm hét to:
- Này Cửu Sắc lão tổ! Ngươi ở đâu? Nghe được trả lời!
Thực lực đến Đạo cảnh đỉnh nên hắn rất kiên cường.
Phía xa.
- Các ngươi rốt cuộc là ai?
Mặt mũi Cửu Sắc lão tổ bầm dập, bị thương rất nặng, hai chân bị chém đứt, thịt mấp máy muốn mọc lại đôi chân, nhưng có lực lượng cực mạnh bao bọc trên lớp thịt ngăn cản phục hồi.
Người Cửu Sắc lão tổ bị thứ kỳ lạ trói lại, không thể động đậy.
Cửu Sắc lão tổ ở trong cái lô, chỉ có đầu lộ ra ngoài.
Nhóm người này muốn nấu lão.
Cửu Sắc lão tổ nhìn những người trước mắt, rất trẻ tuổi, cũng rất bá đạo.
Hai nam một nữ.
Nam tuấn tú, quần áo hoa lệ, người tỏa ánh sáng chói mắt, người ở vực ngoại giới không có loại ánh sáng này.
Nữ nhân đứng cạnh hai nam nhân có mái tóc tím tỏa ánh sáng yêu dị, một cái vòng ánh sáng quấn quanh cổ tay.
Thứ kỳ lạ trói người Cửu Sắc lão tổ là vòng ánh sáng trên cổ tay nữ nhân kia.
- Thực lực của lão già này không yếu.
Nam nhân nói chuyện mặc trường bào màu vàng, trên trán có hoa văn đặc biệt tỏa ánh sáng khác lạ.
Gã nhìn những xác chết ở không xa, đó là tộc nhân đi theo đến đây, họ bị giết trong khi bắt lão già này.
Ba người bọn họ cũng tốn chút công sức mới bắt được lão.
Một nam nhân khác ánh mắt nhìn Cửu Sắc lão tổ như xem của quý, tràn ngập hứng thú:
- Đúng là không yếu, không ngờ chúng ta may mắn như vậy. Bản thể của lão già này là một viên tiên thiên linh đan, ở chỗ chúng ta cũng tính là tuyệt thể hiếm hoi, nếu có thể luyện hóa thành trạng thái bản nguyên sẽ giúp ích lớn cho chúng ta.
Cửu Sắc lão tổ rất hoảng, hoảng muốn chết.
Lão phát hiện mấy người này đều là chuyên gia, liếc sơ đã xem thấu bản thể của lão là cái gì. Kiến thức cũng rộng, biết luyện hóa lão thành trạng thái bản nguyên, đó mới là cách đúng đắn sử dụng lão.
Thành quả vất vả tu luyện nhiều năm qua ngưng tụ lại một chỗ, tiên thiên linh đan Đạo cảnh đỉnh, ăn vào cũng có thể đạp đất phi thăng ngay.
- Tổ cha nó, đám người kia rốt cuộc từ đâu đến đây?
Cửu Sắc lão tổ không biết nên nói cái gì.
Lão đi theo luồng sáng kia đến đây, thấy cây cột đá sừng sững tại chỗ, lão không nghĩ nhiều, nhanh chóng lại gần tra xét.
Nào ngờ không gian quanh cột đá chồng lên nhau, một đám người bí ẩn xuất hiện.
Khi đó chưa kịp nói gì.
Đám người kia thấy lão thì mắt sáng rỡ, xúm lại đánh hội đồng.
Nhưng lão không hiền gì, người ta muốn làm thịt lão tất nhiên phải đánh trả, làm lão tổ Đan giới không lẽ sợ bọn họ?
Những người kia thực lực không yếu, làm Cửu Sắc lão tổ giật mình, tuổi còn trẻ đã có tu vi như thế, rất kinh người.
Cửu Sắc lão tổ chém gục một đám, thế là lão lâng lâng, nghĩ dù thực lực của họ không tệ thì sao? Dám ra tay với lão tổ Đan giới như lão thì phải trả giá đắt.
Nhưng khi ba người kia ra tay tạo áp lực lớn cho Cửu Sắc lão tổ, thủ đoạn của đối phương không tầm thường.
Các loại dị bảo khác nhau, Cửu Sắc lão tổ bị đánh không có sức chống cự.
Cuối cùng Cửu Sắc lão tổ bất hạnh trúng chiêu, bị ba người trấn áp, thành ra cảnh tượng này.
Nữ nhân kia đôi mắt to tròn lóe sáng:
- Viên tiên thiên linh đan này tuy chỉ có Đạo cảnh đỉnh nhưng nếu luyện hóa kỹ thì có lẽ sẽ trở thành tuyệt thế đại đan. Hiện giờ hiếm thấy tiên thiên linh đan, dù có cũng không đến lượt chúng ta. Chúng ta là tiên phong đến đây, ngược lại được chỗ tốt bất ngờ này.
Nữ nhân giọng mềm nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc tím bay theo gió.
Cửu Sắc lão tổ mở miệng nói:
- Các vị, có gì từ từ nói. Lão phu là Đan Giới Chi Chủ, hiếu khách nhất, lúc trước là hiểu lầm, hãy cho lão phu một cơ hội, đi Đan giới làm khách, lão phu sẽ bù đắp xin lỗi các vị.
Phải dỗ dành ba người này, mang về địa bàn của lão rồi sẽ dùng khói độc oanh sát ra bã.
Khi Cửu Sắc lão tổ nói mấy lời đó thì bị nam nhân áo vàng châm chọc:
- Ha ha ha, ngươi cho rằng chúng ta ngốc hay sao? Vực ngoại giới dung hợp, phát triển lớn, thu hoạch lớn, chúng ta đến gặt, các ngươi là của chúng ta, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Đan giới, xem ra có nhiều linh đan.
Bọn họ không ngu đi theo Cửu Sắc lão tổ về Đan giới, lát nữa còn có việc quan trọng hơn, đó là tạo dựng đường hầm không gian hoàn chỉnh, bình ổn.
Còn phải xây dựng căn cứ bước đầu trong vực ngoại giới, từng bước tằm ăn nguyên vực ngoại giới, gặt hết mọi thứ nhìn thấy.
Cửu Sắc lão tổ hoảng thật, rất là bất an, những tên kia không dễ giải quyết.
Cửu Sắc lão tổ nghe đối phương nói thì mặt biến sắc, không dám tin.
Những người này không phải người của vực ngoại giới tức là đến từ nơi khác.
Đan giới từng chiến tranh không ngớt, nhưng người thời xưa có để lại sách cổ ghi chép chuyện từng xảy ra với Đan giới.
Mấy vạn năm qua đi, tuy sách cổ cũ nát, nội dung mất gần hết, nhưng vẫn còn vài đoạn không nối liền. Có nhắc tới nhưng không biết nói cái gì.
Đột nhiên một giọng nói từ xa vọng lại:
- Cửu Sắc lão tổ, ngươi ở đâu?
Âm thanh vang dội chấn động trên không trung.
Cửu Sắc lão tổ đang hốt hoảng bỗng chốc hưng phấn mặt đỏ rần, gân cổ hét to:
- Lâm phong chủ, ta ở đây!
Cửu Sắc lão tổ không ngờ mình được cứu.
Lúc đi theo luồng sáng kia thì lão có linh cảm sẽ gặp chuyện không may, nên để lại phong thư, nếu trong vòng mấy ngày lão không về thì Lạc Vân sẽ đưa thư đi chỗ Lâm phong chủ Viêm Hoa tông.
Cửu Sắc lão tổ không biết Lâm phong chủ có đến không, nhưng ít ra có một tia hy vọng.
Còn về các lão tổ trong Đan giới, Cửu Sắc lão tổ ngẫm nghĩ rồi bỏ qua.
Thực lực không bằng lão, họ có đến cũng chịu chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận