Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 891: Tình huống gì? Xảy ra vụ gì?

Lâm Phàm và Lạc Vân tìm thật lâu nhưng không có chút tung tích.
Lâm Phàm không muốn Cửu Sắc lão tổ chết, khó khăn mới có cơ hội, hắn phải hốt mẻ lớn.
Đây là cuộc giao dịch.
Cửu Sắc lão tổ làm lão tổ Đan giới, địa vị cao thượng, tài phú trong tay lão kinh người.
Những linh đan này đối với người khác là báu vật vô giá.
Với Lâm Phàm thì những linh đan có thể tăng trưởng giá trị khổ tu, tăng tu vi lên đến trình độ cao hơn.
Phía xa vang lên có tiếng kêu.
Đây là tiếng trời làm Lâm Phàm phấn chấn tinh thần.
- Không chết là tốt rồi.
Đó là giọng của Cửu Sắc lão tổ, nghe hơi hoảng nhưng còn hùng hồn, chắc vẫn ổn.
- Mau, mau, lão tổ nhà các ngươi chưa chết, mau qua xem!
Bây giờ tâm tình của Lâm Phàm rất sảng khoái, chỉ cần còn sống là tốt rồi, thế thì giao dịch có thể kết thúc hoàn mỹ.
Giết Cửu Sắc lão tổ trước mặt hắn là điều không thể nào, đây không chỉ là khiêu khích, càng đại biểu cho phá bĩnh giao dịch của hắn.
Nếu gặp tình huống này Lâm Phàm đành dùng nắm đấm dạy cho đối phương cách làm người.
Cửu Sắc lão tổ bị nhốt trong lô mừng rỡ, mặt cười hớn hở.
- Các ngươi mau thả lão phu ra, huynh đệ tốt của lão phu đến rồi, cỡ như các ngươi không đánh lại hắn. Nhưng huynh đệ tốt của lão phu cũng giống như ta, là người nhiệt tình, hiếu khách. Bây giờ thả lão phu ra, việc này xem như chưa từng xảy ra, lão phu sẽ mời các ngươi đi Đan giới làm khách.
Cửu Sắc lão tổ siêu hưng phấn, thậm chí hơi cảm động.
Vực ngoại giới dung hợp, không có một bằng hữu tốt thật lòng, Lâm phong chủ khác hẳn, hắn thật sự đến đây.
Cảm động, quá cảm động.
Cửu Sắc lão tổ không biết nên nói cái gì mới biểu đạt hết nỗi lòng hưng phấn.
Nam nhân áo vàng giọng ồm ồm toát ra uy thế bá chủ:
- Ha ha, lại có người đến, rất tốt, dân bản xứ vực ngoại giới dù đến bao nhiêu đều như nhau. Chờ luyện hóa ngươi thành bản nguyên linh đan rồi sẽ lấy Đan giới làm chỗ cơ sở. Nếu ngươi lấy máu thề trung thành thì có thể phát lòng từ bi cho ngươi phục vụ chúng ta, trở thành một thành viên của chúng ta. Đây là quang vinh vô thượng cho ngươi, càng là cơ duyên to lớn mà ngươi chưa bao giờ tưởng tượng ra.
Cửu Sắc lão tổ nghe vậy không phục cãi lại:
- Ngươi nói nhảm nhí gì thế, lời như vậy cũng nói ra được? Trung thành với các ngươi? Lão phu đường đường là lão tổ Đan giới, trung thành với mấy kẻ như các ngươi thì không bằng chết cho rồi.
Cửu Sắc lão tổ biết những tên kia không đơn giản, cảnh giới ngang bằng lão, thậm chí yếu hơn một chút, nhưng họ có nhiều thủ đoạn. Giống như một người lạc hậu gặp người tương lai tiên tiến, bị chèn ép đủ điều, cảm giác đó cực kỳ khó chịu.
Rầm!
Một bóng người từ trên cao cuồng bạo đáp xuống đất.
Mặt đất vỡ ra, hình thành mạng nhện.
Hai chân Lâm Phàm đạp đất, cảm giác chân chạm đất rất sướng, nhưng khi thấy tình trạng của Cửu Sắc lão tổ thì hắn ngây người:
- Cửu Sắc lão tổ, ngươi thảm quá vậy?
Chuyện gì đây?
Đường đường là lão tổ Đan giới mà bị người nhốt trong lô, chỉ có cái đầu để bên ngoài.
Đây là muốn biến Cửu Sắc lão tổ trở lại nguyên trạng, luyện chế thành đan dược thuần chất nhất sao?
Cửu Sắc lão tổ lúng túng ho khan:
- Lâm phong chủ, ngươi phải cẩn thận, thủ đoạn của ba tên này hơi quỷ dị, lão phu sơ sẩy nên mới mắc mưu bọn họ.
Cửu Sắc lão tổ cố gắng bào chữa cho mình.
Tình huống hiện giờ đúng là không tốt, nhìn kỹ tình trạng của lão xem, một lô luyện đan, lão là lão tổ Đan giới mà bị người nhốt trong lô, ngươi nói xem chuyện này coi được không?
Thế này là cá nằm trên thớt thịt, tùy ý người ta chặt băm, không có đường chống cự.
Lâm Phàm đánh giá:
- Thật không vậy? Sao bản phong chủ cảm giác không giống.
Hắn không tin lời của Cửu Sắc lão tổ, nghe rất giả.
Cửu Sắc lão tổ lúng túng, tuy nói ra câu này bản thân lão tin, nhưng Lâm phong chủ không tin cũng nằm trong dự đoán.
Lạc Vân thần nữ thấy bộ dạng của lão tổ như vậy thì không nỡ nhìn:
- Lão tổ . . .
May mắn không có người khác ở đây, nếu không sẽ ảnh hưởng lớn đến danh dự của lão tổ Đan giới.
Bây giờ lão tổ là danh nhân vực ngoại giới.
Truyện Đan Giới Chi Chủ rất nóng, là thần tượng trong lòng bao nhiêu thanh niên.
Nếu để bọn họ biết thần tượng bị người khi dễ thê thảm như thế, e rằng họ sẽ rất đau lòng.
Hai nam một nữ nhíu mày.
Bọn họ ở đây mà đối phương không thấy sao?
Nam nhân áo vàng lên tiếng hỏi, trong giọng nói chất chứa nghiền ngẫm:
- Tiểu tử, ngươi có lai lịch thế nào?
Gã không thèm để đối phương vào mắt, nhìn kỹ trông rất trẻ, làm gì có bản lĩnh bao lớn.
Bề ngoài của họ cũng trẻ trung, nhưng đã trải qua vô số chém giết, thời gian tu luyện trên trăm năm. Với họ thì trăm năm vẫn tính là trẻ măng.
Lâm Phàm hỏi:
- Các ngươi là ai?
Lâm Phàm nhìn ba người, hơi thở rất hùng hậu, nhìn liền biết là cao thủ. Nhưng so với lão tổ Đan giới vẫn yếu chút, vậy mà trấn áp được Cửu Sắc lão tổ, chắc chắn có một ít thủ đoạn.
Nam nhân đứng cạnh nam nhân áo vàng lạnh lùng nói:
- Nói nhảm với hắn làm gì, bắt lại là biết!
Gã hóa thành luồng sáng biến mất tại chỗ.
Tốc độ của gã rất nhanh, bộc phát ra khí thế hùng hậu ngưng tụ xuống chân.
Nam nhân hét to một tiếng:
- Trấn!
Gã xuất hiện bên cạnh Lâm Phàm, co chân cuồng bạo đá tới, không khí bị đè ép, dòng khí khủng bố quấn quanh chân có thể xé rách bầu trời.
Lạc Vân hét to:
- Cẩn thận!
Biểu tình của nàng kinh hoàng, quá khủng bố, nàng cảm giác không gian xung quanh bị đông lại, nếu nàng là người bị tấn công thì dù phản ứng lại cũng không cách nào trốn thoát.
Lâm Phàm bình tĩnh, lười nhúc nhích.
Bụp!
Vang tiếng trầm đục.
Lực lượng quá mạnh, chân đá vào cổ Lâm Phàm sinh ra khói trắng dày đặc, trùng kích mãnh liệt bắn ra, mặt đất bị xé rách lan tràn ra xa.
Nam nhân cười khẩy nói:
- He he.
Nhưng giây sau gã ngừng cười, mắt lấp lóe, chấn động, không tin nổi, gặp quỷ.
Sao có thể như vậy?
- Có bấy nhiêu lực lượng cũng dám đánh bản phong chủ?
Lâm Phàm vươn tay chộp cổ chân của đối phương, trong biểu tình hãi hùng của đối phương, hắn lắc cổ tay đập xuống.
Thân hình nam nhân theo đà đập xuống đất.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nhẹ nhàng vung nhưng bộc phát ra uy thế kinh người.
Mặt đất tan vỡ, sóng xung kích khủng bố khuếch tán ra ngoài, đá vụn bốn phía bị thổi bay, rồi rã thành tro bụi bay đi xa.
Lâm Phàm nhấc tay lên, lại đập xuống.
Rầm!
Rầm!
Âm thanh trầm đục, nhưng mỗi cú đập đều khủng bố kinh người.
Lâm Phàm hờ hững, mặt lạnh như tiền, không có một chút nét hưng phấn.
Với hắn thì đòn tấn công vừa rồi tạm được, nhưng quá yếu.
Hắn bây giờ đã trở thành cường giả Đạo cảnh, cường giả cùng cảnh giới mặc kệ lợi hại đến dâu, dù nghịch thiên cũng sẽ bị hắn đánh như chó.
Cửu Sắc lão tổ ngạc nhiên nhìn trân trân:
- Trời ạ, thực lực của Lâm phong chủ khủng bố quá vậy, lần trước hình như không bùng nổ dữ vậy.
Nếu không thấy tận mắt lão tưởng đâu gặp quỷ.
Đập một cái!
Đập hai cái!
Đập ba cái!
Đập theo nhịp điệu.
Cửu Sắc lão tổ đếm thầm, trái tim lão như vỡ ra. Lúc tiểu tử này đánh nhau với lão thì cực kỳ kinh người, nhiều thủ đoạn làm lão khó thể đề phòng, nhưng giờ bị người ta bóp chết từ trong trứng nước, không thể chống cự lại chút nào.
Nam nhân bị Lâm Phàm chộp trong tay còn có ý thức, muốn giận dữ rít gào, muốn vùng vẫy:
- Đáng giận!
Nhưng lực lượng kinh khủng thổi quét toàn thân gã, trấn áp gã, làm gã không thể thi triển sức mạnh lớn nhất ra.
- Phụt!
Nam nhân ọc từng ngụm máu, không ngăn được. Xương toàn thân như vỡ vụn, cảm giác lực lượng nghiền áp thân thể quá khó chịu.
Rầm!
Cú đập cuối cùng, bụi bay mù mịt.
Lâm Phàm vỗ tay nói:
- Cửu Sắc lão tổ, ngươi bị mấy cái thứ này nghiền áp, hơi mất mặt.
Một nam một nữ ngây ra như phỗng.
Bọn họ không ngờ sự việc biến thành như vậy.
Nam nhân áo vàng không tin được:
- Ngươi . . .
Bọn họ buông xuống, vốn định đại sát tứ phương, tạo dựng uy tín.
Cửu Sắc lão tổ hét to:
- Hay quá, Lâm phong chủ, ngươi quá tuyệt vời!
Lão hưng phấn tim đập nhanh.
Sướng, quá sướng, lần này chắc chắn rồi, sẽ không sao.
Lâm Phàm bước tới trước.
Nam nhân nằm liệt tại chỗ, không ngờ ọc máu, xương toàn thân như đã gãy.
- Sao có thể như vậy?
Gã không cam lòng, không thể chấp nhận tình huống hiện tại.
Gã liên tục nuốt mấy viên đan dược, nhưng dược lực mới hòa tan thì lực lượng siêu khủng bố trào dâng trong thân thể, nó đánh nát dược lực.
Nam nhân tức giận, người bùng nổ ánh sáng:
- Thứ chó má, ngươi dám bị thương ta thành như vậy? Ta muốn đập gãy từng khúc xương của ngươi!
Nam nhân bỗng ngây ra:
- A?
Kẻ đáng giận kia xuất hiện trước mặt gã.
- Ngươi muốn làm gì?
Bộp!
Lâm Phàm sải bước tiến lên giẫm trên đầu đối phương, vang tiếng giòn tan, đầu nổ tung, máu thịt bắn tung tóe.
Cửu Sắc lão tổ nhìn mà sôi sục máu nóng:
- Lâm phong chủ bá đạo!
Nhưng lão hết hồn nhiều hơn, lão chẳng ngờ thực lực của Lâm phong chủ khủng bố đến vậy.
Lâm Phàm bất đắc dĩ cảm thán:
- Đây là tồn tại khủng bố mà Thanh Oa luôn lo lắng? Dù là đội viên tiên phong nhưng vẫn yếu quá.
Có lẽ không phải đối phương quá yếu mà vì hắn quá mạnh.
Bất đắc dĩ đến nỗi không muốn nói chuyện.
Nam nhân áo vàng và nữ nhân tóc tím biểu tình nặng nề.
Tình huống biến đổi lớn, bọn họ tạm thời không phản ứng lại.
Lạc Vân lên tiếng nhắc nhở:
- Lâm phong chủ cẩn thận!
Lạc Vân thấy kẻ bị Lâm phong chủ đạp nát đầu bỗng chốc thịt tái tạo lại, hồi sinh.
Nam nhân lơ lửng sau lưng Lâm Phàm, hét to một tiếng:
- Chết cho ta!
Người gã bắn ra mấy món bảo bối, thoạt trông đều phi phàm, bắn ra tia sáng chói lòa.
Lạc Vân trợn to mắt nói:
- Kinh khủng quá!
Uy thế đó khủng bố hơn lúc nãy gấp mấy chục lần.
Mấy món bảo bối quay quanh người nam nhân tỏa sáng chói mắt, rất khiếp người.
Lâm Phàm dừng bước, vụt ngoái đầu, co chân đá:
- Hưm? Thú vị.
Răng rắc!
Lực lượng khủng bố nghiền áp, bảo bối quay quanh người nam nhân tan vỡ thành tro, không có chút sức chống cự.
Nam nhân cảm nhận lực lượng không thể ngăn cản đó, tái mặt không tin nổi:
- Sao có thể . . .
Bùm!
Đá ngang eo, lực lượng khủng bố như cơn lốc lưỡi dao nghiền nát đối phương.
Khí thế mạnh mẽ bắn ra xa, một đường quét ngang.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Phía xa biến thành vùng đất hoang dã mênh mông vô bờ.
Tăng điểm.
Lâm Phàm cười nói:
- Giờ mới chết thật.
Đối phương vừa sống lại, giờ thì chết thật, chỉ còn mấy miếng thịt nát tỏa hơi ấm nằm dưới đất.
Người xung quanh trợn mắt há hốc mồm.
Đặc biệt là nam nhân áo vàng và nữ nhân tóc tím đã hóa đá.
Tình huống gì?
Xảy ra cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận