Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 892: Ta không phải là người xấu

Cửu Sắc lão tổ hưng phấn suýt nhảy cẫng lên, hét to:
- Hay! Lâm phong chủ, ngươi quá mạnh, lão phu phục ngươi! Cẩn thận hai người này, thực lực của bọn họ không được tốt lắm nhưng có nhiều bảo bối, đừng để mắc lừa!
Hết cách, lão bị nhốt trong lô, trừ đầu ở bên ngoài ra phần nào trên thân thể đều không nhúc nhích được.
- Hãy nhìn cho kỹ, lão phu đã nói với các ngươi bao nhiêu lần, có gì từ từ nói, nếu tới nhà làm khách thì vô cùng hoan nghênh. Chẳng ngờ các ngươi không thân thiện, cứ phải buộc bằng hữu tốt của lão phu ra tay.
Cửu Sắc lão tổ cười suýt rút gân.
Quá rung động, lão không nhầm, Lâm phong chủ đến đây là lão an toàn.
Nếu lão không dặn Lạc Vân đi báo với Lâm Phàm thì bây giờ không tưởng tượng nổi hậu quả.
Có lẽ đường đường là lão tổ Đan giới nhưng thật sự bị đối phương nuốt.
Đó sẽ là sỉ nhục to lớn.
Nam nhân áo vàng trừng Cửu Sắc lão tổ, giọng lạnh băng, ánh mắt như muốn giết chết đối phương:
- Lão già kia, câm miệng cho ta!
Cửu Sắc lão tổ vênh váo mắng lại, không thèm để đối phương vào mắt:
- Phi, tại sao lão phu phải câm miệng? Nói cho các ngươi biết, hiện tại hối hận còn kịp, ngoan ngoãn sám hối sai lầm của mình thì còn cơ hội sống sót, nếu không sắp chết đến nơi, không ai cứu các ngươi được. Lâm phong chủ, đừng nương tay! Đám người này không rõ lai lịch, rất càn rỡ, phải cho bọn họ biết tay!
Giờ mọi việc đã ổn, rất ổn.
Lâm Phàm bước lại gần một năm một nữ:
- Này, các ngươi có lai lịch gì? Bản phong chủ khuyên các ngươi nói thật ra, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Nhìn dáng vẻ, khí chất thì hai người này rất là xuất chúng.
Nữ nhân tóc tím nhỏ giọng nói nhỏ gì đó với nam nhân áo vàng, nhưng xem biểu tình của gã hình như không nghe lọt lời nhắc nhở của nàng.
- Láo, ngươi nghĩ dân bản xứ ngu xuẩn nhà ngươi có thể hạ được chúng ta sao? Không biết trời cao đất rộng!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khí thế mạnh mẽ bộc phát ra từ người nam nhân áo vàng, vạt áo bay phần phật.
Đôi mắt gã biến đổi, mắt dần chuyển thành màu vàng, tỏa ánh sáng kinh người.
Thần thánh!
Uy nghiêm!
Bá đạo!
Hai chân dần bay khỏi mặt đất, thân hình lơ lửng trên trời, giang hai tay, các loại bảo bối quay quanh gã.
Bảo quang mười máu chiếu rọi thiên địa, khí thế mạnh mẽ bộc phát ra truyền vào tầng mây, hình thành hố sâu lớn trên mây.
Cửu Sắc lão tổ nhắc nhở:
- Lâm phong chủ cẩn thận, mới rồi lão phu bị cách đánh vô sỉ của họ hại.
Cửu Sắc lão tổ không ngờ đám người này bá đạo như vậy, đối phương đúng là Đạo cảnh đỉnh, nhưng còn kém hơn lão một chút. Bọn họ chơi xa luân chiến, bảo bối vô cùng vô tận, quỷ dị khó lường, cứ thế mãi trấn áp lão.
Cửu Sắc lão tổ không phục, rất muốn nói có ngon thì đừng dùng bảo bối, chúng ta đấu cứng xem ai đánh ai.
Mắt Lâm Phàm sáng rực:
- Giàu dữ vậy?
Hắn dám thề với trời từ lúc đánh nhau tới nay nhóm người này là giàu nhất mà hắn từng gặp.
Nhìn xem, khí trường khác biệt, nhiều bảo bối quay quanh người như thể sợ người ta không biết mình giàu cỡ nào.
Nam nhân áo vàng cười lạnh, vẻ mặt cao ngạo:
- Ha ha ha!
Trông gã như muốn nói thấy chưa, đây mới là thực lực thật sự.
Nam nhân áo vàng giơ tay lên, hai tay đè xuống bắn ra tia sáng chói lòa.
Cơn lũ lực lượng khủng bố đến tột đỉnh ngưng tụ trước mặt nam nhân áo vàng sau đó đổ ập về phía Lâm Phàm.
Những bảo bối này có hình dạng khác nhau.
Có chuông, kiếm, có roi dài.
Những bảo bối tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, hóa thành nước lũ, đại hiển thần uy, bộc phát ra lực lượng kinh khủng khiếp.
- Dân bản xứ, theo ta thấy thì tầm mắt của ngươi hẹp hòi vô cùng, hãy cảm nhận thỏa thích đi!
Bùm!
Mái tóc dài bay lên, Lâm Phàm bị xung lực mạnh mẽ va chạm.
Lạc Vân run cầm cập, tay chân run rẩy:
- Thật là khủng khiếp.
Lực lượng này không tập trung vào nàng, nhưng phát ra dư uy đã khủng bố kinh người.
Lâm Phàm cau mày bất mãn nói:
- Người có tiền là có thể muốn làm gì thì làm vậy sao? Càn rỡ đến thế sao?
Rất quá đáng.
Lực lượng khủng bố bắn tới, chấn vỡ toàn bộ không gian xung quanh.
Nam nhân áo vàng cười nhạt, mặt vặn vẹo hung tợn:
- Ngươi nói rất đúng, đúng là có thể thích gì làm nấy. Ngươi chỉ có thể cảm nhận cảnh tượng kinh khủng nhất thế gian dưới uy thế khủng bố này.
Nam nhân áo vàng có cảm giác cao cao tại thượng, dù người này giết cùng tộc nhưng không khiến gã sợ, chỉ hơi bất ngờ.
Lâm Phàm hờ hững nhìn:
- Vô tri.
Hắn co nắm tay đấm vào chùm sáng bắn tới.
Bùm!
Ánh sáng rực rỡ, có tiếng vỡ vụn.
- Cái gì!?
Nam nhân áo vàng giật nảy mình, giật thót tim, vệt máu tràn ra từ khóe môi.
Nam nhân áo vàng bị thương, bảo bối tâm linh tương thông với gã, chúng nó nát cũng lan đến gã.
- Đồ chơi yếu ớt, bởi vậy bản phong chủ hay nói bảo bối gì đó không đáng tin cậy, chỉ có dựa vào nắm tay của mình mới thật sự cường đại.
Rào rào rào!
Những bảo bối làm nam nhân áo vàng cực kỳ tự hào thoáng chốc vỡ thành mảnh nhỏ, mất lực lượng khống chế rơi xuống đất.
Khuôn mặt đắc ý của nam nhân áo vàng thoáng chốc đông cứng, như gặp quỷ:
- Cái này . . .
Nam nhân áo vàng vốn định nói thêm gì, nhưng giờ không nói được nguyên câu nữa.
- Hay, Lâm phong chủ bá đạo, lão phu vỗ tay cho ngươi!
Cửu Sắc lão tổ xem ngây người, những bảo bối đó không phải đồng nát, chúng rất mạnh, lão đã tự mình thể nghiệm rồi, dù là lão cũng phải vất vả một phen.
Không ngờ Lâm phong chủ mạnh mẽ như thế, đấm một cú, mớ bảo bối nát như đồ hàng chợ.
Lâm Phàm mỉm cười với Cửu Sắc lão tổ, biểu thị hãy bình tĩnh, đừng quá giật mình.
Lâm Phàm đạp bước, chớp mắt biến mất tại chỗ.
- A?
Con ngươi nam nhân áo vàng co rút, bị người đột nhiên xuất hiện trước mắt hù sợ ngây người.
Lâm Phàm híp mắt cười nhìn đối phương:
- À.
Hai cặp mắt đối diện nhau.
Trong cảnh này, cảm giác khủng hoảng bao phủ trái tim nam nhân áo vàng.
Rất không hay.
Nguy hiểm.
Trán gã rịn mồ hôi, sâu trong lòng cảm giác nguy hiểm vô cùng.
Cái chết đến gần, gã nhìn thẳng dân bản xứ trước mắt, rất không cam lòng, vì sao gã có cảm giác như thế?
Không được, phải đánh vỡ cảm giác đó mới lấy được cuộc sống mới.
Nam nhân áo vàng gầm lên:
- Đồ khốn nhà . . .!
Không khí quanh người gã chấn động, khuếch tán ra ngoài. Nam nhân áo vàng định thi triển thủ đoạn kinh người, cưỡng ép nghiền nát đối phương.
Lâm Phàm cười, giơ tay tát:
- Vùng vẫy vui đấy.
Cái tát rất mạnh, năm ngón tay lấp lánh tia sáng, dòng khí quấn quanh đầu ngón tay phong tỏa không gian.
- Không nhúc nhích được!
Nam nhân áo vàng cảm nhận uy thế khủng bố đó, muốn cử động nhưng kinh hoàng phát hiện không thể làm được, một ngón tay cũng khó nâng lên.
Bốp!
Vang tiếng nổ trầm đục.
Bàn tay tát mạnh lên mặt nam nhân áo vàng, lực lượng to lớn suýt làm đầu bay khỏi cổ.
Quán tính va chạm làm người gã xoay tít bảy trăm hai mươi độ trên cao, kèm theo máu tưới đầy trời.
Rầm ầm!
Nam nhân áo vàng rớt cái bịch xuống đất, tro bụi bốc lên mù mịt.
- Ọe!
Mắt nam nhân áo vàng lóe tia kinh hoàng, một tay chống đất ọc từng ngụm máu, cảm giác gò má nóng rát chân thật. Mặt gã hơi biến hình, sưng phù.
Nam nhân áo vàng giật mình khó tin nhìn:
- Không thể nào! Sao mạnh vậy được?
Nơi này chỉ là vực ngoại giới dung hợp, sao có nhân vật mạnh mẽ như thế?
Nam nhân áo vàng cảm thấy mình bị nhục nhã, khó khăn đứng lên:
- Ta không tin!
Dù trong miệng toàn là máu tươi thì gã quyết không để mình bị trấn áp.
Gã là . . .
Bốp!
Lâm Phàm giơ tay tát.
Nam nhân áo vàng hóa thành luồng sáng bay xa.
Bay tới trước lô nhốt Cửu Sắc lão tổ.
Phập!
Thân thể nam nhân áo vàng bị nghiền áp mạnh, không chịu nổi nổ tung, đống máu tung tóe nhuộm đỏ lô.
- Phi! Phi!
Cửu Sắc lão tổ không thể nhúc nhích, dính máu đầy mặt.
- Lâm phong chủ, kiềm chế chút được không, lão phu không thể nhúc nhích, bị máu tưới ướt mặt rồi này!
Cửu Sắc lão tổ thấy tận mắt cảnh tượng này, sợ đến dựng đứng tóc gáy.
Quá mạnh, thật sự quá mạnh.
Trước kia đã xem thường Lâm phong chủ, không ngờ thực lực của hắn khủng bố đến thế.
Lâm Phàm giơ tay:
- Ngại quá, không chú ý.
Chán chết, hắn tưởng sẽ có cuộc chiến sung sướng lâm li, nhưng ai người này làm người ta tuyệt vọng.
Bảo bối không tệ, có uy thế rất mạnh, nhưng bị hắn dùng lực lượng mạnh nhất đánh trúng thì không gợi lên chút bọt nước, toàn bộ bị một đấm nổ nát, tuyệt đối không cho cơ hội lần thứ hai.
Cửu Sắc lão tổ siêu kích động, không nói nên lời:
- Lâm phong chủ, rất cảm tạ, lão phu cảm động muốn khóc.
Lâm Phàm rất bình tĩnh, hắn không muốn thấy tình huống này.
Hắn không hy vọng đối phương nhỏ yếu như vậy, rất muốn có cuộc chiến lực lượng va chạm thật sự, nhìn hai người này xem, yếu đến mất lương tri!
Lâu lắm rồi hắn không còn cảm nhận niềm vui khi chiến đấu.
Lâm Phàm nhìn nữ nhân tóc tím:
- Còn đứa cuối cùng.
Nữ nhân tóc tím là người cao ngạo, lúc trước vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ, đôi mắt tím bắn tia sáng cao ngạo chỉ nữ thần mới có.
Lúc này mặt nữ nhân tóc tím không chút máu, người run run.
Lâm Phàm đi tới trước mặt nữ nhân tóc tím, hờ hững đánh giá:
- Sao? Muốn đánh nhau?
Nữ nhân tóc tím lắp bắp:
- Ta . . . ta . . .
Nàng chứng kiến tất cả chuyện vừa rồi, đâu dám láo.
Lâm Phàm giơ tay vỗ vai nữ nhân tóc tím:
- Nói chuyện thì nói rõ ràng, đừng nói lắp, cũng đừng nhúc nhích, chút nữa sẽ trò chuyện với nàng sao. Nhớ kỹ, bản phong chủ không phải người xấu.
Nói xong câu đó thì Lâm Phàm không nói nhiều nữa.
Cuối cùng giữ lại một người, nếu chết hết thì không hỏi rõ ràng được, lố chết.
Tâm tình nữ nhân tóc tím phức tạp, mắt tràn ngập khủng hoảng nhìn hai bãi máu.
Không thể chết ở chỗ này.
Phải rời đi.
Dân bản xứ đưa lưng về phía nàng, nàng suy tư thật lâu, định liều một phen, nếu dùng thứ kia thì có cơ may.
Xoẹt!
Cổ tay nữ nhân tóc tím nhích nhẹ, thầm giấu một cây kim tỏa ánh sáng đen.
Trấn Thần Châm.
Dù là ai, hễ trúng cây kim này là chết chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận