Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 893: Biểu hiện tốt, cho ngươi toàn thây

Lâm Phàm cười nói:
- Lão tổ, bộ dạng của ngươi thật thảm, công nhận ánh mắt của ngươi không tệ, biết kêu Lạc Vân đi báo tin cho bản phong chủ, nếu không thì ngươi thảm rồi.
Đường đường là lão tổ Đan giới mà bị người ở bên trong, hơn nữa bộ dạng thảm như vậy.
Nếu để người tôn sùng Cửu Sắc lão tổ biết thì e rằng danh tiếng tuột dốc không phanh.
Cửu Sắc lão tổ biến thành, tim đau nhói, không quên phản bác:
- À, đừng nhắc đến nữa, Lâm phong chủ, chuyện quá khứ không thể nhìn lại. Lão phu sơ sẩy thôi, nếu biết trước bọn họ có nhiều bảo bối như thế thì sao lão phu có thể bị họ hàng phục được.
Lão đến đây đâu ngờ xảy ra chuyện như vậy, nếu biết sẽ gặp đám người có nhiều bảo bối thì lão đã cảnh giác, sẽ không thảm thế này.
Lâm Phàm nói:
- Không nói nữa, đập lô giúp ngươi đã.
Cái lô này nhìn là biết thứ tốt, tỏa ánh sáng như ẩn như hiện. Ngoài lô điêu khắc bốn thần thú, giống loại đều quen thuộc với hắn.
Đột nhiên!
Cửu Sắc lão tổ giật mình kêu lên:
- Lâm phong chủ cẩn thận!
Lão thấy phía xa có luồng sáng đen bắn tới nên vội kêu lên.
Cửu Sắc lão tổ thấy nữ nhân tóc tím lắc cổ tay, niệm chú, đầu ngón tay phát sáng rực rỡ. Trấn Thần Châm trên ngón tay nàng như có linh tính, cây kim tựa rắn độc bắn về phía Lâm Phàm.
- Hưm?
Lâm Phàm hết sức bình tĩnh, không hốt hoảng bối rối khi nghe Cửu Sắc lão tổ kêu to.
- Cẩn thận cái gì?
Lâm Phàm cảm giác có lực lượng quỷ dị bắn tới từ sau lưng, hắn xoay người, vươn tay muốn nhìn xem đó là cái gì.
Phập!
Tiếng da thịt rách, tia sáng đen đâm vào người Lâm Phàm, biến mất không dấu vết.
Hiếm khi nữ nhân tóc tím nở nụ cười:
- Tốt quá!
Nữ nhân tóc tím vốn định nhanh chóng chạy trốn, thoát kiếp nạn, nhưng thấy đối phương trúng Trấn Thần Châm rồi thì chạy làm gì nữa.
Nữ nhân tóc tím cười phá lên:
- Ha ha ha! Trúng Trấn Thần Châm của ta rồi, để xem ngươi làm sao sống! Ngươi giết bọn họ, đã phạm tội lớn bằng trời, lấy mạng của ngươi ra cũng không đền nổi!
Ánh mắt nữ nhân tóc tím lạnh băng, lúc trước còn khủng hoảng, sợ hãi, còn bây giờ thì hết sức bình tĩnh, không hoảng chút nào. Sự việc đã nằm trong phạm vi khống chế của nàng, đã trúng Trấn Thần Châm thì đừng mơ sống được.
Mới rồi nữ nhân tóc tím còn lo không biết có bắn trúng không, nếu không bắn trúng thì phải chạy trốn ngay.
Nào ngờ dân bản xứ này ngu như vậy, không né tránh, dùng tay đỡ, ngu không thể tả.
- Ha ha ha! Có phải cảm giác tinh thần hỗn loạn, mờ mắt, không thấy rõ mọi thứ trước mắt? Trạng thái đó rất bình thường, lát nữa ngươi sẽ phát hiện thần hồn mờ nhạt, bị cắn nuốt mãi cho đến khi hoàn toàn chết đi.
Nữ nhân tóc tím cười, sau đó nhìn nữ nhân đứng gần đó, nàng không thèm quan tâm, thứ tồn tại có thể tùy tay trấn áp mà thôi.
Lão tổ Đan giới khó chơi đã bị nhốt trong lô, muốn thoát ra không dễ vậy.
Lâm Phàm nhìn đối phương, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Thật là đứa nhỏ nghịch ngợm.
Chơi kim không phải thói quen tốt.
Đối với liệt kệ mấy triệu chứng thì Lâm Phàm không cảm giác gì, ngược lại tinh thần càng lúc càng tốt.
Đúng là có lực lượng kỳ lạ chui vào não của hắn, muốn cắn nuốt thần hồn, nhưng bị đánh nát ngay, đã tan biến.
Cửu Sắc lão tổ nghe cô ả kia nói vậy thì luống cuống:
- Lâm phong chủ, ngươi có sao không?
Nếu Lâm phong chủ thật sự xảy ra chuyện, vậy là mọi thứ đã làm đều uổng phí.
- Không sao, bản phong chủ thả ngươi ra trước, vừa lúc có việc muốn bàn với ngươi.
Lâm Phàm đi tới trước cái lô, giơ tay gõ.
Cóc cóc!
Tiếng giòn vang, là lô đỉnh luyện đan.
Nhưng Lâm Phàm không biết luyện đan, nên không cần mấy thứ này.
Cửu Sắc lão tổ vẫn thấy lo:
- Thật sự không sao?
Lão cảm thấy Lâm phong chủ cố giả vờ bình tĩnh, không biết lúc nào đột nhiên ngã xuống, khi đó thì bi kịch.
Nữ nhân tóc tím rất mạnh, Lạc Vân không đánh lại, có lẽ sẽ bị đối phương diệt gọn.
- Đừng hoảng, độ cứng của lô này rất cao, chắc là món bảo bối, người khác rất khó thả ngươi ra.
Lâm Phàm tập trung nghiên cứu, hai tay sờ soạng, xúc cảm không tệ.
Thanh Oa giỏi luyện đan, nhưng con đó không biết giấu bao nhiêu bí mật, chắc không thiếu lô, nên không cần chừa lại cho nó.
Nữ nhân tóc tím ngây người:
- A?
Nàng không tin, đối phương trúng Trấn Thần Châm lâu như vậy mà sao không bị gì?
- Không đúng, chắc cố chống chọi thôi. Nhưng không thể nào, chưa từng nghe ai trúng Trấn Thần Châm mà còn sống khỏe đến bây giờ.
Nữ nhân tóc tím không dám chắc chắn.
Đột nhiên sinh ra cảnh tượng kinh người.
Phập!
Lâm Phàm khép lại mười ngón đâm mạnh vào lô, bấu lô giật mạnh ra hai bên, bẻ lô thành hai mảnh.
Nữ nhân tóc tím há hốc mồm, suýt rớt tròng mắt:
- Không thể nào!
Nữ nhân tóc tím cảm giác đây là cuyện không thể xảy ra nhất trong tất cả những gì nàng từng thấy.
Lô kia không phải thứ tầm thường, sao có thể tay không bẻ ra được, hơn nữa dân bản xứ đã trúng Trấn Thần Châm.
- Chẳng lẽ . . . hắn không sao?
Khi nữ nhân tóc tím nghĩ đến khả năng này thì nàng luống cuống, chậm rãi thụt lùi, muốn chạy khỏi đây.
Giáng lâm vực ngoại giới toàn là nhân viên tiên phong, tìm hiểu tình huống, xây dựng đường hầm không gian trong vực ngoại giới.
Cửu Sắc lão tổ ngẩn ngơ:
- Lâm phong chủ, sức lực của ngươi hơi lớn.
Cửu Sắc lão tổ không cho rằng lô này dễ bẻ ra, nếu dễ vậy thì lão đã không bị nhốt ở bên trong.
- Tạm được, lô này không quá rắn chắc.
Lâm Phàm rất thất vọng với cái lô, không cứng chút nào, bẻ một cái đã vỡ ra, không làm được gì với nó.
Lâm Phàm chợt cau mày, vụt ngoái đầu, phát hiện nữ nhân tóc tím bay lên cao bắn về phía xa.
Nữ nhân tóc tím hốt hoảng muốn chết:
- Ta phải rời khỏi đây, quá nguy hiểm, không thể ở lại!
Nữ nhân tóc tím trực giác nguy hiểm bao phủ trái tim, cảm giác này rất tệ.
Lâm Phàm bất mãn hét hướng phía xa:
- Ta đã bảo đừng nhúc nhích, không cho phép ngươi đi mà!
- Ngươi chờ đó, có ngày ngươi sẽ phải trả giá đắt!
Nữ nhân tóc tím không dám ở lại, nàng không rõ chuyện này là sao.
Vì sao Trấn Thần Châm không có hiệu quả?
Nàng mang theo cây kim này buông xuống là để phòng ngừa bất trắc.
Dù kẻ địch thực lực mạnh hơn nàng nhưng bị trúng Trấn Thần Châm thì sẽ chết trong đau đớn.
Nhưng đối phương chẳng những không bị gì ngược lại tinh thần phơi phới.
Hữu Sắc Nhãn Tình mở ra.
Nữ nhân tóc tím rùng mình, tim đập nhanh, nàng đứng trên trời xa, đôi mắt từ trong suốt trở nên táo bạo.
- Khốn kiếp, ta muốn giết ngươi!
Suy nghĩ muốn giết đối phương tràn ngập trong óc nàng.
- Trời ạ, cô nàng này trở lại rồi?
Cửu Sắc lão tổ cũng thấy đối phương chạy trốn, đang định nhắc nhở Lâm phong chủ nhưng không ngờ cô ả nửa đường vòng về.
Trong này có ẩn khuất gì đó, nếu không thì tại sao khi không nàng quay lại?
Nữ nhân tóc tím bộc phát ra toàn bộ lực lượng, ánh sáng quấn quanh người nàng chói mù mắt, uy thế bắt kịp và vượt xa đa số người vực ngoại giới, dù là lão tổ một số thế lực lớn cũng không đánh lại nàng.
Đúng là rất mạnh, không thể coi thường, hèn gì Thanh Oa sợ đến bay luôn ‘trứng’.
Mụ Vạn Quật lão tổ nặng trĩu ưu tư cũng hợp lý.
- Nhưng . . . vẫn rất yếu.
Mắt Lâm Phàm lấp lóe tia sáng, khi nữ nhân tóc tím sắp dến gần thì hắn đóng Hữu Sắc Nhãn Tình, đấm mạnh vào bụng của đối phương.
Bốp!
Nắm tay đấm vào bụng nữ nhân tóc tím, lực lượng cường đại bộc phát ra, có lẽ đã đấm nát tử cung của đối phương.
Khí kình khủng bố bắn ra từ sau lưng nữ nhân tóc tím, hóa thành cột sáng bắn về phía xa, xới mặt đất hình thành con đường lên trời.
- Phụt!
Đối với nữ nhân tóc tím thì thời gian ngừng lại vào khoảnh khắc này.
Thân thể nàng lơ lửng trên cao, người co thành con tôm, máu tuôn ra, há mồm hộc bãi máu.
Đôi mắt màu tím biến thành trắng, một mảnh trắng xóa, dường như đã mất lý trí.
Bộp!
Lâm Phàm xòe tay xuyên qua mái tóc rậm, bấu đầu nàng xách lên.
- Ta đã bảo ngươi đừng nhúc nhích, đứng im mà, ngươi nói xem chạy làm gì?
Lâm Phàm sẽ không hiền hòa với loại người này, để nàng sống vì muốn hỏi chút chuyện.
Nếu phối hợp tốt hắn sẽ cho toàn thây.
Giờ thì tốt rồi, còn muốn chạy, tức là không nể mặt hắn.
Lạc Vân nuốt nước miếng, xem ngây người.
Cú đấm kia đánh vào người nữ nhân tóc tím không biết đau cỡ nào, nhìn uy thế thì biết, siêu khủng bố.
Lạc Vân nhủ thầm:
- Nữ hài tử đẹp vậy mà hắn xuống tay được.
Không phải Lạc Vân cho rằng không nên đánh nữ nhân tóc tím, chỉ vì Lâm phong chủ ra tay không chút do dự.
Nếu là nam nhân bình thường sẽ không dứt khoát xuống tay như vậy.
Cửu Sắc lão tổ ngơ ngác nhìn:
- Lâm phong chủ lợi hại, ngươi quá bá đạo.
Ra tay dứt khoát không chân chừ, mặc kệ đối phương là nam hay nữ, đẹp hay xấu, khi nên ra tay là ra tay, một đấm đánh cho đối phương mất nửa cái mạng nhỏ.
Cực kỳ kinh người.
- Tạm được, lão tổ, giờ ta thả ngươi ra, đừng quá hoảng.
Lâm Phàm ném nữ nhân tóc tím sang một bên, bẻ lô vỡ ra hoàn toàn.
- Hai chân của ngươi bị chém à.
Lâm Phàm không ngờ Cửu Sắc lão tổ thảm đến vậy, hai chân bị chém đứt, tội nghiệp kinh.
Cửu Sắc lão tổ lúng túng, bị phát hiện rồi.
Cửu Sắc lão tổ nói:
- Cái này thì . . . Lâm phong chủ, mất mặt, thôi đừng nhắc tới. Bọn họ hạ cấm chế trên chân lão phu, phòng ngừa lão phu phục hồi lại. Nhưng không sao, chút nữa giải quyết xong.
Lâm Phàm nâng Cửu Sắc lão tổ ra, vặn gãy thứ tói người lão.
Cửu Sắc lão tổ lấy lại tự do, thở phào, trừ bỏ lực lượng bám trên đôi chân, nuốt đan dược, thoáng chốc nhiều dược lực bộc phát ra.
Thịt trên đôi chân bị chặt cụt mấp máy, mọc lại.
Cửu Sắc lão tổ cảm kích nói:
- Đa tạ Lâm phong chủ.
- Khỏi tạ, đây là giao dịch, nhưng không vội, giải quyết chuyện trước mắt đã.
Lâm Phàm nhìn nữ nhân tóc tím, tiếp theo nên hỏi thăm tình huống mới nhất.
Còn về đối phương có nói ra hay không thì không cần lo, cùng lắm mang về cho lão sư sưu hồn là xong.
Cửu Sắc lão tổ có linh cảm không may.
Giao dịch?
Giao dịch gì?
Hình như lão chưa nói bao giờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận