Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 894: Ngươi không biết rõ mối quan hệ giữa mặt mũi và không mặt mũi

Cửu Sắc lão tổ rất mờ mịt, giương mắt trông mong nhìn Lâm Phàm, không rõ xảy ra chuyện gì.
Giao dịch?
Lão thật sự không biết gì, lòng hơi hoảng.
Cửu Sắc lão tổ nhìn sang Lạc Vân, như muốn hỏi tình huống cụ thể.
Lạc Vân thần nữ phát hiện ánh mắt của lão tổ, chắc lão đã biết chuyện giao dịch, nàng nhìn sang hướng khác, không dám đối diện với lão tổ.
Là nàng tự tiện đồng ý việc này, khi đó vì quá lo cho lão tổ nên nàng đồng ý giao dịch với Lâm phong chủ.
Chuyện này dù sao không liên quan gì nàng, abrn thân lão tổ dở, bị người trấn áp, nếu nàng không tự quyết định thì không tưởng tượng nổi hậu quả.
Xét cho cùng lão tổ càng nên cảm tạ nàng.
Hơn nữa giao dịch này không lỗ vốn, rất đáng giá.
Cửu Sắc lão tổ không phải kẻ khờ:
- Nguy rồi, cảm giác xảy ra chuyện.
Nữ nhân tóc tím may mắn hơn hai nam nhân kia, được toàn thây, hơn nữa chưa chết.
Cú đấm vừa rồi không quá mạnh, nếu đánh thật thì nữ nhân tóc tím không phải bộ dạng này mà là cả người nổ tung thành đống máu loãng.
Đây là lần duy nhất Lâm Phàm nhẹ tay.
Lâm Phàm bước tới trước mặt nữ nhân tóc tím, túm tóc đối phương xách lên như xách lợn chết.
- Này, tỉnh lại, có chuyện hỏi ngươi, đừng giả chết.
Lâm Phàm lắc cổ tay, nhưng nữ nhân tóc tím không nhúc nhích, làm hắn rất buồn rầu, chưa xuống tay ác mà sao nàng cứng đơ rồi, tình huống này không tốt chút nào.
Cửu Sắc lão tổ giải thích:
- Lâm phong chủ, chắc nữ nhân kia đã bị ngươi đánh xỉu.
Lão cảm giác Lâm phong chủ thật ác, không có thói quen của mấy người trẻ tuổi.
Rất tốt, tốt vô cùng.
Cửu Sắc lão tổ có thấy cú đấm đó, dùng sức rất mạnh,. Đánh người tiêu tiểu tại chỗ.
Tưởng tượng một nữ nhân xinh đẹp bị đánh tơi tả như vậy, ngươi nói xem có người người đau lòng không?
- Xiu rồi? Bản phong chủ có nặng tay lắm đâu.
Lâm Phàm câm nín, giơ tay tát bôm bốp.
Hắn thúc giục:
- Này, mau tỉnh lại, có chuyện hỏi ngươi.
Đi ra làm việc, thời gian quý giá, hơn nữa hắn phát hiện cách làm giàu.
Lâm Phàm cảm giác giao dịch là công việc rất có tương lai, có tương lai hơn chép sách.
Nữ nhân tóc tím không nhúc nhích, mí mắt không run run, như Cửu Sắc lão tổ nói, có lẽ nàng đã xỉu.
Lâm Phàm thả đầu nữ nhân tóc tím ra, chuẩn bị gặt:
- Thôi, nếu đã xi thì giết luôn.
Hỏi han tình huống không phải việc quan trọng gì, đôi khi vận dụng đầu óc thông minh phát hiện ra bí mật càng là việc khiến người sung sướng vô cùng.
Mí mắt nữ nhân tóc tím bỗng run run.
Nàng không xỉu, đã sớm tỉnh lại, nhưng không dám mở mắt ra, sợ xảy ra chuyện khủng bố.
Bị tát mấy cái nàng cũng cắn răng chịu đựng.
Không thể tỉnh lại, mở mắt ra là sẽ xảy ra chuyện khủng bố.
Nào ngờ đối phương thấy nàng không tỉnh thì tính lấy mạng của nàng, làm nàng ợ không dám giả chết nữa.
Nữ nhân tóc tím hốt hoảng nói:
- Ta tỉnh rồi, tỉnh rồi!
Sự cao ngạo, bình tĩnh ngày xưa của nàng đã tan biến từ lúc bị trấn áp.
Nữ nhân tóc tím thật sự sợ chết khiếp.
Không biết người này là ai mà sao mạnh dữ dội.
Trước khi buông xuống bọn họ đã được cho biết tình huống cụ thể. Vực ngoại giới tương đương với giới vực nhỏ phụ thuộc, tuy có cường giả nhưng với thực lực và năng lực của họ dù không đánh lại cũng dư sức ứng đối.
Nhưng nhìn xem bây giờ, ứng đổi khỉ mốc, mạng cũng mất rồi.
Giọng nữ nhân tóc tím dịu dàng, đặt tư thái ở vị trí thấp nhất:
- Các ngươi muốn làm gì? Có gì từ từ nói, ta không có ác ý với các ngươi.
Nữ nhân tóc tím hối hận không kịp, nếu biết trước chỗ này là như vậy thì nàng đã không đến.
Lâm Phàm cười nói:
- Ngươi không có ác ý với chúng ta? Không sao, bản phong chủ có ác ý với ngươi là được.
Cô ả này rất âm hiểm, dục vọng muốn sống mãnh liệt đến đáng sợ.
Nữ nhân tóc tím ngơ ngác nhìn Lâm Phàm, cảm giác như gặp quỷ.
Hắn nói chuyện khó hiểu, bọn họ là thành viên tiên phong, nhận trách nhiệm nặng nề trong giới trẻ ở thế lực của mình, giờ bị mạnh tay trấn áp, xem như đã thất bại, lòng nàng đau đến không nói nên lời.
Cửu Sắc lão tổ nghiêm túc nói:
- Lâm phong chủ, lão phu cảm nhận tình trạng của nữ nhân này, dao động lực lượng trong người tuy giống chúng ta nhưng khác nhiều.
Cửu Sắc lão tổ muốn nhìn thấu lai lịch của đối phương, nhưng trước khi đối phương nói rõ ra thì lão rất khó suy đoán.
Lâm Phàm ngồi xổm xuống trước mặt nữ nhân tóc tím:
- Ừm, không sao, hỏi là biết. Bản phong chủ hỏi ngươi một câu, ngươi trả lời thành thật, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn thì bản phong chủ cho ngươi toàn thây, bảo đảm yên lặng, có mặt mũi ra đi.
- Ta %¥% . . .!
Nữ nhân tóc tím muốn chửi rủa, bị khùng sao?
Đôi mắt nàng chất chứa tuyệt vọng:
- Ngươi có ý gì? Tức là không định cho ta đường sống? Nếu đều là chết thì tại sao ta phải trả lời cuâ hỏi của ngươi?
Tuy nữ nhân tóc tím sợ nhưng nàng không đánh mất chỉ số thông minh.
Nếu đều phải chết thì tại sao nàng phải thành thật trả lời câu hỏi của đối phương?
Cửu Sắc lão tổ đề nghị:
- Lâm phong chủ, cô nương này không ngốc, nhìn thoáng vấn đề. Hay là để nàng thành thật trả lời rồi cho một con đường sống.
Người ta nói đúng, dù sao phải chết, chẳng bằng không nói gì cả.
Nữ nhân tóc tím nghe thế thì mắt lấp lóe tia sáng hy vọng, cố nén thân thể đau nhức nói:
- Nếu các ngươi thề sau khi ta thành thật trả lời thì thả ta đi, vậy ta sẽ nói tất cả cho các ngươi biết.
Nói hết cho đối phương không phải việc lớn lao gì, với thực lực chỗ bọn họ, chỉ cần đường hầm không gian mở ra thì người nơi này là con kiến, một ngón tay đủ nghiền chết.
Lâm Phàm nhìn nữ nhân tóc tím:
- Thề cái đầu ngươi! Bản phong chủ thì thấy ngươi không hiểu sự khác nhau giữa có mặt mũi và không mặt mũi lớn cỡ nào.
Lâm Phàm sẽ không tốt bụng thả đối phương đi.
Đùa, mơ hả.
Lúc trước ra tay ác độc như thế, nếu không phải hắn đủ mạnh thì đã bị đối phương giết rồi.
Mái tóc dài rũ xuống, mắt nữ nhân tóc tím lấp lóe tia sáng, vận chuyển đầu óc cố tìm cách.
Thần thông bí pháp, nhiều không đếm xuể.
Âm mưu quỷ kế, tạm thời vô dụng.
Pháp bảo hại người, nàng không mang theo.
Nữ nhân tóc tím bỗng thấy hối hận, nếu biết trước sẽ gặp chuyện như vậy thì nàng nên chuẩn bị sung túc hơn rồi hãy đến đây, dù gặp tình huống như hiện giờ cũng có nắm chắc rời đi.
- Nếu kết quả vẫn là chết thì ta sẽ không trả lời câu hỏi nào của ngươi, nhưng ta sẽ nói cho các ngươi biết, tương lai các ngươi sắp trải qua chuyện khủng bố hơn nữa. Bây giờ biết sớm sẽ có lợi lớn cho ngươi, cho mọi người.
Nữ nhân tóc tím không tin đối phương sẽ trực tiếp chém giết nàng, vì nàng còn có chỗ lợi dụng. Theo tư duy của người bình thường sẽ để nàng sống, tìm cách hỏi thăm tin tức hữu dụng.
Hễ nàng còn giá trị lợi dụng thì nàng sẽ không chết.
Chờ người bên mình đến là lúc nàng tự do.
Lâm Phàm nói:
- Đừng nói mấy lời đó, bản phong chủ sẽ mang ngươi về, để lão sư của bản phong chủ sưu hồn, khi đó vẫn có thể biết tất cả.
Nữ nhân tóc tím cười phá lên:
- Ha ha ha! Sưu hồn? Cách buồn cười. Người đến đây đều được gia cố, muốn sưu hồn vô cùng khó khăn, thực lực nhỏ yếu sẽ chết tại chỗ, dù thực lực cường đại vẫn sẽ bị tổn thương khủng bố. Nếu không tin cứ thử một lần.
Nữ nhân tóc tím làm vẻ mặt buồn cười, người của vực ngoại giới ngu gì đâu, tin tưởng có thể sư hồn.
Lâm Phàm mở miệng hỏi:
- Các ngươi lại đây như thế nào?
Có dùng sưu hồn được hay không đều chẳng sao, dù gì chỉ hỏi chuyện.
Nữ nhân tóc tím nhìn thẳng vào mắt Lâm Phàm, mặt không biểu tình, không chút chột dạ.
Nàng không trả lời, lúc này càng ít nói thì giá trị bản thân càng lên cao.
Đối với bất cứ ai thì chưa biết mãi mãi là quý giá nhất, gợi lòng tò mò nhất.
Nếu biết quá nhiều sẽ hạ thấp giá trị xuống chót nhất.
Giống như làm người, lộ hết của cải ra là đồ ngu. Qua một thời gian, lộ ra đôi chút mới khiến người cảm giác ngươi có giá trị rất lớn.
Răng rắc!
Lâm Phàm chộp cổ chân nữ nhân tóc tím bóp mạnh, xương ống chân vỡ vụn, cổ chân quặt quẹo dán trên cẳng chân.
- A!
Nữ nhân tóc tím đau thấu óc, gào thét thê thảm.
Nỗi đau này tuy làm nàng rất đau nhưng còn trong khả năng chịu đựng được, nhưng nàng cảm nhận có lực lượng khác đang xé rách mình.
Nữ nhân tóc tím sắp chảy nước mắt nước mũi.
Nghe tiếng giòn vang, mí mắt Cửu Sắc lão tổ co giật.
Khủng bố quá.
Lạc Vân thần nữ sợ ngây người.
Nói ra tay liền làm, quá khủng.
Đương nhiên Lạc Vân sẽ không đồng tình đối phương.
Nếu không nhờ Lâm phong chủ thì lão tổ đã chết, Đan giới mất trụ cột, không biết kết cục của họ khủng khiếp cỡ nào.
Lâm Phàm bình tĩnh nói, không cao giọng không trầm thấp, như thể việc hắn làm là chuyện bình thường:
- Hỏi ngươi đấy, lại đây bằng cách nào?
- Ta . . .!
Răng nữ nhân tóc tím va lách cách, đau đớn khó nhịn, nàng trừng Lâm Phàm:
- Ta sẽ không nói! Các ngươi chờ đó, sẽ có người báo thù cho chúng ta, các ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!
Răng rắc!
Tiếng xương gãy, cẳng chân gãy đến chỗ đầu gối.
- A!
Tiếng la thảm thiết vang xa.
Lâm Phàm nhìn đối phương:
- Xem ra ngươi vẫn không muốn nói, vậy đành tiếp tục.
Răng rắc!
Phụt!
Xương trắng đâm xuyên đùi, thịt bầy nhầy, máu chảy ròng rã.
- A! Ta nói, ta nói! Chúng ta lại đây qua Không Gian Thần Trụ!
Nữ nhân tóc tím đổ mồ hôi lạnh, mặt vặn vẹo.
Nàng không tin được rằng mình sẽ gặp đãi ngộ như vậy. Trước kia nàng được người ủng hộ hoặc một đám người mến mộ đi theo.
Lâm Phàm hỏi:
- Là cột đá dựng ở chỗ đó?
Nữ nhân tóc tím đáp nhanh:
- Đúng vậy!
- Không Gian Thần Trụ có tác dụng gì, nói cụ thể hơn.
Lâm Phàm suy tư, chắc đó là thứ đưa người tới, nhưng cụ thể thế nào thì không biết rõ.
Nữ nhân tóc tím đau đớn kêu lên:
- Không có ích gì, chỉ đưa chúng ta đến!
- Ngươi nói dối.
Lâm Phàm híp mắt, lắc cổ tay lại bẻ gãy, rắc một tiếng, một chân biến mất, chồng lên nhau như cái chăn đắp.
Tiếng gào la không ngớt.
Nữ nhân tóc tím sắp đứt dây thần kinh:
- Ta không có! Sự thật đúng là vậy, ngươi không tin là chuyện của ngươi!
Nữ nhân tóc tím đau đớn không chịu nổi, tên này không chỉ bẻ gãy xương của nàng còn rót lực lượng vào người hành hạ nàng, đó mới là cảm giác đau thật sự.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Lại không thành thật, đổi chân vậy.
Người không thành thật thì hắn đành xin lỗi.
Răng rắc!
Tiếng giòn vang, bắt đầu bẻ chân khác.
Nữ nhân tóc tím đã đứt dây thần kinh:
- Ta nói, ta nói, ta sai rồi, ta nói . . .
Nàng thật sự không chịu đựng nổi đau đớn và khốn khổ tột độ thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận