Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 896: Tình hoàng tử của chúng ta chỉ thiếu một chút xíu

Đây là một cây cột.
Cây cột rất dài.
Cây cột mặt ngoài hơi lồi lõm.
Nếu dùng để làm ấy ấy thì không có người khác giới nào chịu nổi.
Tà ác.
Lâm Phàm vươn tay gõ hai cái, rất chắc chắn.
Lâm Phàm không biết Không Gian Thần Trụ này làm cách nào rạch phá thời không, mang người giáng lâm đến đây.
Hơn nữa loại Không Gian Thần Trụ có đến một vạn tám trăm cây, nhiều như biển.
- Nếu đánh chết người trong mỗi cây cột thần mang đến thì chẳng phải là bùng nổ?
Giết một cường giả Đạo cảnh đỉnh sẽ tăng nhanh hai mươi bốn vạn điểm, đây là chuyện trước kia hắn không dám tưởng tượng.
Cột thần rất thô, cần mấy người mới ôm hết.
Bộp!
Lâm Phàm ôm cột thần, gồng sức, răng rắc một tiếng, áp lực rất lớn, cảm giác rất nặng, hơi khó nâng lên.
- Bản phong chủ không tin ngươi chỉ là một cây cột mà cuồng như vậy!
Lâm Phàm dốc hết sức, người cao hơn, lực lượng hùng hồn bộc phát ra từ thân thể, hai tay phồng lên, gân xanh dữ tợn như rồng bò.
Lực lượng mang tính hủy diệt đó trút ra không thèm giữ lại, không gian chấn động, hiển hiện vết rạn màu đen.
Nếu cây cột có linh tính chắc chắn rất muốn nói rằng ta ở yên ở chỗ có lấn đất nhà của ngươi sao?
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- Lên cho ta!
Mười ngón sắp bấu vào cây cột, bắt chặt, sau đó nhón gót chân, người nghiêng về sau, mặc kệ thế nào hắn quyết rút cột đá ra.
Thứ đã lọt vào mắt hắn thì không có lựa chọn thứ hai.
Rào rào!
Cột đá bị chấn động, có tro bụi rơi xuống.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Sấm sét bên dưới đan vào nhau, cột đá bị xâm nhập, tất cả sấm sét tụ lại hình thành lưới lớn quấn đôi chân Lâm Phàm, dường như muốn kéo hắn xuống địa ngục không giới hạn.
Bầu trời rách toạc, sấm sét lượn lờ phá mở tầng mây.
Sấm chớp giật tựa như tận thế.
- Ưm, hơi thở sự sống đang suy yếu, những thứ này rất mạnh.
Lâm Phàm cảm giác hơi thở trên người xói mòn rất nhanh, nếu cứ tiếp tục thế này sẽ chết thật.
Chưa bứng cột đá lên đã chết không phải phong cách của hắn.
Chiến trường viễn cổ!
Mở buff ra đủ để chống tới phút cuối.
Hai tay phồng to, lực lượng mạnh mẽ đến tột độ.
Răng rắc!
Có tiếng giòn vang.
Mặt đất nứt rạn rậm rạp lan tràn bốn phương tám hướng.
- Cảm giác sắp lên rồi.
Lâm Phàm ôm cột đá nửa ngày, nhổ nửa ngày, cuối cùng có cảm giác sắp thành công nhổ lên.
- Bản phong chủ không tin ngươi mãi không lên! A!
Lâm Phàm há to mồm, thè lưỡi ra ngoài, hắn khùng lên thật rồi.
Khi hắn bùng nổ tất cả sức mạnh thì sẽ là chuyện kinh khủng nhất.
Lạc Vân vất vả chôn nữ nhân tóc tím xong xuôi vội vàng đuổi theo, nhưng khi đến đây thấy lão tổ muốn nhấc chân bước vào nhưng chân lơ lửng giữa chừng không trung, lão do dự thật lâu, muốn đặt chân xuống nhưng dường như không dám.
- Lão tổ, làm sao vậy?
- Ưm, không có gì, đang đợi Lâm phong chủ. Chôn người xong rồi?
Cửu Sắc lão tổ chắc chắn sẽ không nói ra tình huống thật, như vậy không tốt, ảnh hưởng đến uy nghiêm của lão.
Nhưng Cửu Sắc lão tổ không phục, dựa vào cái gì Lâm phong chủ có thể đi vào nhưng lão thì không? Điều này không khoa học.
Thực lực của lão đâu đến nỗi yếu.
Lạc Vân gật đầu nói:
- Đúng theo yêu cầu của Lâm phong chủ, chôn rất cẩn thận.
Sự việc diễn ra không bình thường, kêu Lạc Vân miêu tả thì nàng không biết nói sao, cảm giác rất quái dị.
Bùm!
Trong thiên địa nổi lên gió mây, tầng mây cuồn cuộn, sấm sét đan xen trên bầu trời hố sâu phía xa.
Uy thế khủng bố đang ngưng tụ trong thiên địa.
Lạc Vân thần nữ hỏi:
- Lão tổ, kia là cái gì?
Cửu Sắc lão tổ không trả lời, lão biết gì đâu, ngay cả vào cũng không có tư cách, rất tổn thương người.
Bùm!
- Ha ha ha ha ha ha!
Lâm Phàm rút cột đá ra hố sâu, cầm trong tay vung mạnh.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Vung một lần làm không gian nổ tung.
- Cột đá này tạm được, sau này chiến đấu đập một cái là đối phương dẹp lép.
Lâm Phàm hăng say vung cột, thứ này thật tuyệt.
Chuyến đi này không lỗ, thu hoạch tạm được.
Lâm Phàm nhìn vết thương trên người, hơi nghiêm trọng nhưng không bị công kích gì, chỉ có vài miếng thịt khét vì bị sét quấn quanh.
Lâm Phàm ôm Không Gian Thần Trụ đập mạnh vào đầu mình.
Bốp!
Tắt thở, chết thẳng cẳng.
Mười giây sau.
Lâm Phàm mở bừng mắt ra, bẻ cổ, xương kêu răng rắc.
- Sảng khoái nhiều, tinh thần tràn trề.
Lâm Phàm không kiềm được lại lấy cột đá ra huơ mấy cái, cảm giác thật tốt, cái cảm giác một gậy đập nát hết thật quen thuộc, giống Lang Nha Bổng.
Vừa lúc hắn đã đưa Lang Nha Bổng cho đệ tử, giờ xem như có món đồ thay thế.
Cây búa kia thì hắn không thích lắm, mỗi lần công kích toàn chém người thành hai khúc, rất tàn nhẫn. Cột đá tốt hơn, đập một phát bảo đảm đối phương dẹp lép, ít ra được toàn thây.
Cửu Sắc lão tổ từ xa chạy vội lại, biểu tình siêu kích động, siêu tò mò:
- Lâm phong chủ, sao rồi? Sao sấm sét đột nhiên biến mất vậy?
Mới rồi Cửu Sắc lão tổ nửa bước không thể di chuyển, đột nhiên sấm sét đan xen dưới đất biến mất, làm lão rất ngạc nhiên.
- Biến mất thì kệ nó, không có chuyện gì cả.
Lâm Phàm khiêng Không Gian Thần Trụ, nhưng thân hình của hắn đã trở lại tiêu chuẩn người bình thường nên trông khá quái dị.
Cây cột quá to, không thấy người đâu.
Cửu Sắc lão tổ thắc mắc hỏi:
- Đây là Không Gian Thần Trụ mà nàng ta đã nói?
Lão không thấy nó có gì khác lạ, nhưng hình như cây cột phát ra hơi thở rất mạnh, hơi bị huyền diệu.
Lâm Phàm không giải thích nhiều:
- Ừm, đúng là nó, nhưng rất bình thường, không có tác dụng gì, bản phong chủ thấy kiểu mẫu độc đáo nên cất chứa.
Không đợi Cửu Sắc lão tổ nghiên cứu kỹ hắn đã bỏ Không Gian Thần Trụ vào trữ vật giới chỉ.
Cửu Sắc lão tổ chưa thấy rõ ràng, muốn nói cái gì nhưng bỗng ngậm miệng lại.
Nỗi lòng Cửu Sắc lão tổ không bình tĩnh, lão luôn nhớ kỹ lời Lâm phong chủ đã nói.
Giao dịch?
Cụ thể là giao dịch gì? Làm lão thấy lo lo.
Lâm Phàm nhắc nhở:
- Lão tổ về đi, sau này cẩn thận chút, một vạn tám trăm cây Không Gian Thần Trụ mang người đến đều không đơn giản.
Lâm Phàm thì không sợ gì, nếu đụng phải đám người đó là một gậy đập chết. Nhưng với người khác là nguy hiểm khá cao, không biết có ngăn nổi không.
Biểu tình của Cửu Sắc lão tổ nghiêm túc, bình tĩnh gật đầu.
- Ừm, Lâm phong chủ nói đúng, lát nữa lão phu sẽ về triệu tập tộc nhân còn ở ngoài về.
Tuy không hiểu rõ tình huống hiện giờ nhưng chắc chắn không an toàn, triệu tập tộc nhân về là hành động sáng suốt.
Cửu Sắc lão tổ hỏi ngược lại:
- Lâm phong chủ về tông môn hả? Hay tiếp tục điều tra theo manh mối này?
Còn về giao dịch gì đó cứ coi như không biết, chia tay nhau từ đây là tốt nhất.
Truyện Đan Giới Chi Chủ thì tạm thời không cần gấp, Cửu Sắc lão tổ cảm giác ngày gần đây sắp xảy ra chuyện lớn.
Lâm Phàm nhìn Cửu Sắc lão tổ, nói:
- Không đuổi theo, cùng các ngươi về Đan giới.
Cửu Sắc lão tổ ngơ ngác nhìn Lâm Phàm, tim đập nhanh:
- A? Lâm phong chủ, xảy ra chuyện lớn như vậy hay là Lâm phong chủ về tông môn xem đi, phòng ngừa có xảy ra chuyện gì không?
Lạc Vân thần nữ cúi đầu không nói, nàng hiểu ý của Lâm phong chủ, biết hắn muốn gì, nếu không nhắc lão tổ e rằng sẽ xảy ra hiểu lầm.
- Lão tổ, thật ra . . .
Lạc Vân nhỏ giọng nói về cuộc giao dịch cho lão tổ biết.
Cửu Sắc lão tổ đần mặt ra nghe, tia sáng trong mắt tan rã ngơ ngác nhìn Lâm Phàm.
- Lâm phong chủ, chuyện này . . .
Lâm Phàm gật đầu với Cửu Sắc lão tổ, ra hiệu không cần nói nhiều, Lạc Vân thần nữ nói rất đúng, sự thật là thế.
- Không! Lâm phong chủ, ta cho rằng tình bằng hữu giữa chúng ta có thể gạt bỏ những lợi danh thế tục, ta . . .
Cửu Sắc lão tổ chưa nói hết câu đã bị Lâm Phàm ngắt lời.
Lâm Phàm nói:
- Lão tổ, tình bằng hữu giữa chúng ta còn kém một chút, nhưng lão tổ yên tâm, miễn lão tổ cố gắng hoặc hoàn thành cuộc giao dịch này thì tình bằng hữu của chúng ta sẽ thâm sâu. Sau này nếu lão tổ gặp chuyện thì bản phong chủ sẽ sẵn lòng giúp đỡ, tuyệt đối không nhắc đến vật ngoài thân, lão tổ thấy có đúng không?
Cửu Sắc lão tổ hơi buồn rầu, lòng hoang mang rối loạn nhưng không rõ mình hoảng cái gì, giờ lão đã biết, thì ra là lo sợ cuộc giao dịch này.
Cửu Sắc lão tổ rất cáo già, nghe hiểu ẩn ý trong câu nói:
- Vậy thì Lâm phong chủ nói tình bằng hữu giữa chúng ta thiếu một chút là cỡ bao nhiêu?
Lần trước soạn Đan Giới Chi Chủ còn có thể cò kè mặc cả, nhưng lần này thì khác, là ơn cứu mạng, về sau còn cần nhờ Lâm phong chủ giúp đỡ.
Bảng giá tăng tình bằng hữu đã xuất hiện, lão phải hỏi rõ ràng.
Lâm Phàm cười tươi, nói nhẹ hẫng:
- Không bao nhiêu, nếu tính theo thời gian thì qua một, hai trăm năm là tình bằng hữu của chúng ta đủ điềm. Nhưng nếu lão tổ cứ muốn tính bằng vật chất thì không nhiều, cho mấy rổ hậu thiên đan linh, một rổ tiên thiên đan linh là đủ.
Lạc Vân đang đứng chợt thấy lão tổ lảo đảo muốn xỉu, sốt ruột kêu lên:
- Lão tổ, bị sao vậy?
Trước mắt Cửu Sắc lão tổ tối đen, lão xua tay:
- Không có gì, không sao.
Khi Cửu Sắc lão tổ nghe số lượng bù đắp tình bằng hữu thì muốn rớt tim.
Mấy rổ hậu thiên đan linh?
Một rổ tiên thiên đan linh?
Còn không bằng chém chết lão cho rồi.
Lâm Phàm cảm thán
- Lão tổ đừng nghĩ nó nhiều, có nghe một câu không? Giá sinh mệnh đáng quý, giá tình yêu rất cao, nếu vì tình bằng hữu, có thể ném cả hai. Ngẫm lại xem, giá tình bằng hữu thật là rất đắt. Lão tổ thấy bản phong chủ nói có đúng không?
Cửu Sắc lão tổ trân trân nhìn Lâm Phàm:
- Cái này . . .
Ngực lão nghẹn lại, tức ngực đến ngộp thở.
Lâm Phàm phất tay:
- Đi thôi, chúng ta mau về Đan giới.
Ba người bay lên trời, biến mất trong thiên địa.
Đối với Cửu Sắc lão tổ thì đây là chuyện bi thương.
Lạc Vân thần nữ thì thấy đáng giá, ít ra cứu về mạng sống.
Lạc Vân thần nữ biết đợi khi về Đan giới, lão tổ và Lâm phong chủ sẽ trả giá tập hai.
Mấy rổ hậu thiên linh đan hoặc một rổ tiên thiên linh đan không phải số lượng nhỏ.
Giá cả tình bằng hữu có thể bàn bạc lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận