Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 897: Ta thật sự đi bộ tới

Đan giới.
Dọc đường về Cửu Sắc lão tổ lặng im không nói tiếng nào, nhìn như bình tĩnh tựa mặt nước không gợn sóng, thật ra trong bụng hoảng muốn chết.
Cửu Sắc lão tổ vắt óc suy nghĩ làm cách nào trốn tránh.
Càng đến gần Đan giới là Cửu Sắc lão tổ càng hoảng hơn.
Lão không trách Lạc Vân thần nữ, muốn trách thì trách lão sơ sẩy bị ba đứa nhóc kia hố, cuối cùng bị Lâm phong chủ bắt lấy cơ hội, không còn đường bàn bạc lại.
Lâm phong chủ rất mạnh, người giỏi nắm bắt cơ hội cũng là một loại biểu hiện thực lực.
Lão không đánh thắng nổi, khiến người sợ hãi.
Lão là lão tổ của Đan giới, lão phục Lâm phong chủ rồi, không có đường lật ngược bàn cờ.
Lâm Phàm cười tươi nói:
- Lão tổ, Lạc Vân thần nữ, cáo từ, đa tạ chiêu đãi tận tình, sau này có việc gì nhớ báo cho bản phong chủ biết. Phải rồi lão tổ, giờ tình bằng hữu giữa hai ta không giống bình thường, sau này không cần khách khí với bản phong chủ làm gì, tất cả đều là bằng hữu, ta giúp ngươi, ngươi giúp ta. Về sau có khó khăn cứ tìm bản phong chủ, bản phong chủ nghèo, chỉ có thể góp sức cho bằng hữu. Còn nếu bản phong chủ có khó khăn, lão tổ chỉ cần góp đan dược là được, dù sao tình bằng hữu giữa hai ta không cần nói nhiều, tạm biệt.
Lâm Phàm nói xong vui vẻ xuyên qua hư không, mục tiêu là Viêm Hoa tông, hắn cần về nhà.
Thu hoạch trong Đan giới rất lớn, tài phú kinh người, dữ dội còn hơn hai lần trước đã đến.
Lạc Vân thần nữ thấy mắt lão tổ ngấn lệ:
- Lão tổ, sao vậy?
Có lẽ đây là nước mắt.
Nhưng cũng có thể là chứng minh cho tình bằng hữu.
- Không có gì.
Cửu Sắc lão tổ thà đứng què kiên quyết chứ không cười quỳ, lâu rồi lão không cảm nhận trái tim đau đớn như vậy, lần này được thể nghiệm triệt để.
Mười viên hậu thiên đan linh, hai viên tiên thiên đan linh.
Tài phú đánh mất làm lão muốn chết.
- Lão tổ, có phải Lạc Vân đã làm sai không?
Lạc Vân cảm giác sự việc không giống như nàng nghĩ, biểu tình của lão tổ rõ ràng là mếu máo.
Nàng không biết cụ thể thế nào, lão tổ và Lâm phong chủ nói chuyện một mình trong phòng thật lâu.
Trong phòng phát ra tiếng bộp bộp, rồi vèo vèo, liên tục có tiếng la a a.
Tuy Lạc Vân không rõ ràng tình hình bên trong nhưng thấy lão tổ bước ra khỏi phòng đôi chân mềm nhũn, mặt tái nhợt, có xu hướng tê liệt ngã xuống.
Lâm phong chủ thì mặt mày hồng hào, cười tươi rói như thể làm chuyện gì đó rất sung sướng.
- Không, Lạc Vân đừng lo, lão tổ tốt lắm. Nhưng lão tổ muốn hỏi một câu, ngươi thấy con người của Lâm phong chủ thế nào? Nếu ngươi cùng hắn bên nhau thì tương lai ai sẽ quản lý tài phú?
Cửu Sắc lão tổ nói chuyện khiến người khó hiểu, cảm giác như mất trí rồi.
Lão đau lòng chết mất, muốn lấy lại thứ đã mất.
Cửu Sắc lão tổ cảm thấy nếu Lạc Vân và Lâm phong chủ bên nhau, sau này nàng nắm quyền giữ tiền thì có lẽ sẽ lấy về thứ đã mất được. Tiếc rằng ước mơ chỉ là mơ ước, ảo tưởng mất trí.
Lạc Vân trợn mắt há hốc mồm nhìn lão tổ, cảm giác lão tổ nổi điên.
Một mảnh sa mạc mênh mông vô bờ không thấy cuối.
Không Gian Thần Trụ sừng sững trong sa mạc.
Hố sâu to rất quái dị trong bối cảnh sa mạc, cát vàng đổ vào hố sâu như muốn chảy xuống tận lòng đất.
Một nam nhân tuấn tú điển trai phủi cát vàng dính trên người, cau mày nhìn bốn phía:
- Phi phi! Cái chỗ quái quỷ gì!
Gã không ngờ Không Gian Thần Trụ sẽ rớt xuống chỗ này.
Một nam nhân đứng trên núi đá gần đó:
- Ưng Cửu, chúng ta đến mở ra Không Gian Thần Trụ chứ không phải nghỉ phép.
Trên trán nam nhân có một sừng xoắn ốc, sừng đen nhánh tỏa sáng phát ra hơi thở hùng hậu như hòa cùng thiên địa.
Ưng Cửu cười nói:
- Ta biết, ai kêu chúng ta là thành viên tinh anh trong tộc.
Đôi tay Ưng Cửu sáng lấp lánh, mơ hồ thấy giống đôi cánh ưng. Gã nhìn Không Gian Thần Trụ sừng sững tại chỗ, lấy ra lá bùa đã chuẩn bị sẵn.
Vèo!
Lá bùa hóa thành luồng sáng bắn về phía cột thần, dán lên cây cột. Ánh sáng chói mắt bắn lên đâm xuyên tầng mây.
Ầm ầm!
Không Gian Thần Trụ rung bần bật.
Một cột sáng bỗng bắn lên cao đâm vào khung trời, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Ưng Cửu nhìn luồng sáng kia, cười toe:
- Không Gian Thần Trụ khác chắc cũng đã mở ra.
Đây là cắt cỏ, nói theo lời ở chỗ bọn họ là tài nguyên chín, nên gặt.
Bọn họ đã chờ đợi mấy vạn năm.
Một nơi khác.
Không Gian Thần Trụ rơi xuống ngay giữa tông môn nào đó.
Toàn tông môn máu chảy thành sông, ngập ngụa trong máu, cực kỳ thảm liệt.
- Mở ra Không Gian Thần Trụ.
Nam nhân dính đầy máu khóe môi cong lên nở nụ cười dữ tợn, một lá bùa dán lên cột thần.
Ánh sáng chói lòa bắn lên cao, đâm vào hư không.
Tất cả vực ngoại giới cùng chấn động.
Vô số người thấy phương xa xăm có luồng sáng bắn lên tầng mây, bọn họ không biết xảy ra chuyện gì nhưng luồng sáng đâm vào hư không đó cho họ áp lực rất lớn.
Người đi theo cột thần đến vực ngoại giới ngước đầu nhìn hư không.
Ánh sáng khuếch tán đến hư không hình thành màn sáng lực lượng như sóng triều phủ lên nguyên vực ngoại giới.
Một vạn tám trăm cây Không Gian Thần Trụ, không thể thiếu một cây, đó là thứ huyền diệu nhất ở chỗ của họ.
- Ủa?
Lâm Phàm đang trên đường về, cột đá ở trong trữ vật giới chỉ có biểu hiện lạ, nó vùng vẫy va chạm lung tung.
Ghế đá kêu thảm:
- Cứu mạng! Ca, cây gậy của ngươi nổi điên!
Cây cột không yên phận trong trữ vật giới chỉ.
Lâm Phàm suy tư:
- Chuyện gì vậy?
Xem không hiểu, lúc trước cột đá còn yên ổn mà sao đột nhiên trở nên táo bạo?
Lâm Phàm lấy cột đá ra khỏi trữ vật giới chỉ, nó vùng vẫy muốn thoát khỏi tay hắn.
Lâm Phàm cầm chặt cột đá, hỏi:
- Ngươi muốn đi đâu?
Rất không ngoan, không thèm để mắt đến chủ nhân mới là hắn đây.
Oong oong!
Cột đá chấn động, xung quanh xuất hiện vết rạn đen ngòm, đó là lực lượng cực độ chấn động không gian.
- Muốn đi phương xa?
Lâm Phàm nhìn ra xa, không biết nơi đó có gì nhưng cột đá muốn đi thì có lẽ có bí mật gì đó.
- Dốc hết sức ra!
Bùm!
Lực lượng tràn đầy trong người, chiều cao tăng lên đến mười thước.
- Nếu muốn đi vậy thì đi thôi.
Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng ngạo nghễ đứng trên cột đá, hắn muốn nhìn xem cột đá muốn đi đâu, phía xa có cái gì hấp dẫn nó mãnh liệt như vậy.
Không Gian Thần Trụ muốn hất Lâm Phàm ra, nhưng hắn quát to giẫm chân, lực lượng khủng bố rót vào.
- Cho ngươi mặt mũi thì đừng quá đáng, ngươi muốn đi đâu tự mình bay!
Lâm Phàm mặc kệ Không Gian Thần Trụ có nghe hiểu hay không, nếu nó càn quấy vượt mức là hắn sẽ đập nát nó.
Đừng nghi ngờ Lâm Phàm có thể làm được hay không, cây búa không biết đùa.
Quả nhiên cột đá không rung nữa, nó bay về phía xa.
Vù vù vù vù vù!
Gió thổi mặt có cảm giác mát.
Lâm Phàm rất mong chờ, khát khao thứ chưa biết:
- Thật mong đợi, cột đá biết dẫn đường, không biết nơi đó có cái gì.
Phía xa.
Một nam nhân tóc đen trợn to mắt, vẻ mặt sốt ruột khó hiểu hỏi:
- Chuyện gì đây? Lực lượng của Không Gian Thần Trụ lên trời rồi mà sao không khuếch tán? Này, trong các ngươi có ai nói cho ta biết Không Gian Thần Trụ này bị sao vậy? Tại sao nó không khuếch tán ra ngoài?
Phía xa, một nam nhân thân hình cao to giọng lạnh băng, trong mắt không chất chứa tình cảm:
- Mạc Ti, ngươi đừng loi nhoi vậy được không? Đây là Không Gian Thần Trụ âm tính, Không Gian Thần Trụ dương tính không kết hợp với nó hình thành chỉnh thể, xem ra đã xảy ra vấn đề.
Nam nhân cho người cảm giác rất là cuồng bạo, dữ tợn, đặc biệt sau lưng cõng cây búa máu phản chiếu tia sáng, toát ra khí lạnh khát máu.
Nam nhân gầy gò luôn im lặng bỗng lên tiếng, ngạo nghễ nhìn hai người:
- Triệu hoán Không Gian Thần Trụ dương tính đến là có thể xem xét ra vấn đề gì. Một vạn tám trăm cây cột thần, một, hai cây có vấn đề là chuyện rất bình thường, sửa chữa là xong.
Nam nhân gầy gò lấy một miếng ngọc thạch từ trữ vật giới chỉ ra.
Khi giáng lâm vực ngoại giới, vì phòng ngừa Không Gian Thần Trụ không có phản ứng nên mỗi người đều mang theo một miếng ngọc thạch.
Không Gian Thần Trụ âm dương dung hợp có thể che mắt bầu trời vực ngoại giới.
Bùm!
Ngọc thạch vỡ nát, sức hút mãnh liệt phát ra.
Mạc Ti cười to bảo:
- Ha ha ha! Không Gian Thần Trụ mở ra, Mạc Ti này muốn đi vực ngoại giới nhìn xem, tìm một ít nô bộc. Với tình huống nơi này chắc bọn họ chưa thấy người mạnh như chúng ta.
Mạc Ti chủ động yêu cầu làm đội viên tiên phong buông xuống.
Gã muốn xem vực ngoại giới này thế nào.
Sau khi đến đây Mạc Ti đã cảm giác được, gã không là người mạnh nhất trong tộc nhưng khi đến vực ngoại giới này thì gã mạnh nhất.
- Có phản ứng, đến rồi!
Động tĩnh phía xa rất lớn.
Không Gian Thần Trụ dương tính xuyên qua hư không với tốc độ siêu nhanh, đó là tiếng không gian nổ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không Gian Thần Trụ rơi xuống đánh nát mặt đất, cắm sâu vào, tro bụi mịt mù.
Có giọng nói phát ra từ trong bụi bặm:
- Ủa? Thật sự có người à. Cột đá, bản phong chủ đã hiểu lầm ngươi, thì ra ngươi phát hiện kẻ địch nên mang ta đến gặt.
Mạc Ti nhíu mày nói:
- Hưm? Sao có người lại đây?
Không Gian Thần Trụ không thể nào bị người của vực ngoại giới chiếm được, khi nó rơi xuống đất sẽ hình thành lôi ngục, nếu không mang theo vật đặc biệt thì sẽ bị tổn thương lớn, dù là họ cũng không ngăn nổi.
Tro bụi tán đi.
Lâm Phàm đứng trên đầu cột đá, tò mò nhìn ba người.
Nam nhân gầy gò nghi hoặc hỏi:
- Ngươi là ai? Hay ngươi là dân bản xứ của vực ngoại giới?
Lâm Phàm cười, không vội ra tay:
- Ừ, bản phong chủ là người của vực ngoại giới. Có phải các ngươi đi theo cột đá này lại đây? Lúc trước bản phong chủ đã gặp một nhóm, bị bản phong chủ quen tay xử rồi, các ngươi thấy sao?
Nam nhân vạm vỡ cầm búa máu toát ra khí thế hùng hồn, nhìn Lâm Phàm như xem người chết:
- Nói nhiều với dân bản xứ làm gì, kích hoạt Không Gian Thần Trụ mới là việc lớn, giết hắn!
Bùm!
Dứt lời, nam nhân vạm vỡ tấn công ngay, rút búa máu sau lưng ra tàn nhẫn chém vào Lâm Phàm.
- Không thân thiện vậy sao?
Lâm Phàm xòe tay chộp cột đá dưới chân, khi nam nhân vạm vỡ sắp đến gần thì nhấc mạnh lên, vung cột đá.
Nam nhân vạm vỡ con ngươi co rút:
- Cái gì?
Bốp!
Cột đá đập mạnh vào người nam nhân vạm vỡ, đập gã té xuống đất, lực lượng to lớn bùng nổ làm bụi bay mù mịt.
Lâm Phàm một tay cầm cột đá, tiếc nuối lắc đầu nói:
- Yếu xìu.
Nam nhân gầy gò ngây người giây lát, dường như không tin được.
Vù vù vù vù vù!
Có tiếng không khí nổ.
Khi nam nhân gầy gò phản ứng lại đã bị bóng đen phủ lên, gã giơ hai tay đỡ. Răng rắc, đôi tay gãy, gã bị đập trúng ngực.
Bùm!
Nam nhân gầy gò nổ tung, bị lực lượng khủng bố đập nát.
- Càng yếu chết bỏ.
Giết Đạo cảnh đỉnh như giết chó, không chút trắc trở.
Lâm Phàm vụt ngoái đầu nhìn gần đó:
- Còn một tên!
Nhưng khi thấy rõ tình huống cụ thể thì hắn nhíu chặt mày.
- Ngươi làm gì đó?
Mạc Ti sợ chết khiếp, dứt khoát quỳ xuống đất, hạ thấp tư thái, biểu tình khủng hoảng.
- Ca, rất xin lỗi, ta sai rồi, ta không cùng nhóm với họ. Bọn họ bắt ta đến, ta là người vô tội!
Lâm Phàm cười vung cột đá, nhảy vọt lên nhào về phía đối phương:
- Không chung nhóm? Vậy được rồi, cho ngươi toàn thây.
Mạc Ti cảm giác nghẹt thở, vội bỏ hết đồ trên người xuống, đầu dán sát mặt đất:
- Phụ thân, ta sai rồi, ta đưa hết đồ cho ngươi, ta chỉ đi ngang qua!
Bùm!
Lâm Phàm ngừng lại ngay, cột đá cách Mạc Ti rất gần, trùng kích mãnh liệt để lại nhiều vết thương trên người gã, mặt đất lún xuống.
Mạc Ti thầm rít gào:
- Gậy này mà đập trúng là chết người!
Gã sợ đến ướt quần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận