Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 898: Thứ này có thể xiên chết hắn không

Lâm Phàm nhìn đối phương chằm chằm:
- Ngươi . . .
Một kẻ buông xuống thú vị, nhưng hơi hèn.
Mạc Ti mếu máo, chảy xuống giọt lệ uất ức:
- Ca . . . không, phụ thân, ta thật sự sai rồi, ta chỉ đi ngang qua, bị bọn họ bức ép. Ta rất lương thiện, rất chính nghĩa, chưa bao giờ tổn thương ai.
Sau đó Mạc Ti tức giận rít gào:
- Tất cả đều là bọn họ ép buộc ta!
Mạc Ti sợ muốn ướt quần.
Uy thế gậy đập xuống quá mạnh, hù chết người. Chưa bị đánh trúng mà sinh ra uy thế đã khủng bố kinh người, nhìn vết thương trên người gã đi, đều là bị dòng khí cắt trầy.
Lực lượng dạt sang hai bên càng khủng khiếp hơn, cắt ra hai cái lỗ sâu hoắm nối thẳng vực sâu.
Lâm Phàm bình tĩnh, quen tay nhận lấy tài phú từ đối phương, sau đó chỉ vào quần áo, gục gặc đầu ra hiệu đối phương cởi đồ.
- Ngươi tên là gì?
- Ta tên Mạc Ti, ca . . . không, phụ thân, ý ngươi muốn làm gì?
Mạc Ti bối rối, đối phương gục gặc đầu làm gã khó hiểu, hy vọng đối phương nói rõ ra chút.
- Cởi đồ ra.
Lâm Phàm kiểm kê tài phú trong tay, không tệ, có thứ không biết là gì. Mà cũng đúng, từ chỗ khác buông xuống, mang theo đặc sản vùng miền lại đây cũng không lạ.
Cởi đồ đối với Mạc Ti là nhục nhã vô cùng, gã không thể nhịn.
Nhưng không có cách nào, không nhịn được là chết.
Sột soạt!
Quần áo nhanh chóng cởi ra, bao gồm quần trong, Mạc Ti dâng lên bằng hai tay.
Còn về xấu hổ gì đó khi so với mạng nhỏ thì chẳng đáng giá mấy đồng tiền.
Lâm Phàm nhận lấy quần áo, xem xét thật kỹ.
Mạc Ti bối rối biến sắc mặt nói:
- Mới rồi ta căng thẳng quá, trong quần áo còn ít đồ, thật sự không phải không muốn đưa.
Mạc Ti chủ động ấy đồ giấu trong quần áo ra, đó là một miếng ngọc bài có khắc chữ.
Ngự.
Chỉ có một chữ.
Lâm Phàm trầm ngâm, hơi thắc mắc:
- Thứ này là . . .?
Hắn cảm nhận lực lượng kỳ dị từ ngọc bài.
Đạo cảnh có thể cảm ngộ pháp tắc Đạo cảnh, tùy ý lôi kéo lực lượng thiên địa.
- Phụ thân, đây là thứ tốt, phòng ngự vô địch, có thể . . .
Răng rắc!
Lâm Phàm hơi nặng tay đã bóp nát ngọc bài.
Lúc hắn bóp mạnh, trong ngọc bài tuôn ra lực lượng dựng một lồng chụp phòng ngự, nhưng hai ngón tay siết nát ngọc được ngay, xem ra không phải thứ tốt gì.
- Có thể . . .
Mạc Ti trợn mắt há hốc mồm, không muốn nói cái gì nữa.
Mạc Ti cực kỳ kinh sợ, không tin nổi, lòng dậy sóng dữ.
Sao có thể như vậy? Vì sao người vực ngoại giới mạnh như thế?
Khi bọn họ đến đây có nghe cao tầng trong tộc nói người mạnh nhất vực ngoại giới mới đến Đạo cảnh đỉnh, điều này đã được ghi lại, lão tổ từng buông xuống vực ngoại giới tự mình kể ra.
Điều kiện giáng lâm vực ngoại giới là mạnh nhất chỉ đến Đạo cảnh đỉnh, có lẽ các ngươi không đánh lại họ nhưng mang theo thần bảo đã đủ trấn áp.
Nếu biết là tình huống này thì đánh chết Mạc Ti cũng sẽ không đến.
- Đừng kêu phụ thân, bây giờ ngươi là tù binh, thành thật chút, nghĩ tình ngươi biết điều có thể tạm thời không giết ngươi, quỳ ở đó đừng nhúc nhích.
Lại phát hiện một cây Không Gian Thần Trụ, tâm tình của Lâm Phàm rất tốt.
Cột đá thật tuyệt, đập người một phát trúng một phát.
Mạc Ti gật đầu lia, không chút do dự:
- Chắc rồi, chắc rồi!
Dường như sợ trả lời muộn sẽ thành xác chết.
Mạc Ti rất buồn rầu, cảm giác mình rất tội nghiệp, có lẽ là tù binh đầu tiên trong nhóm kẻ xâm nhập vực ngoại giới, nếu để người quen biết thì mất hết mặt mũi.
Khi Mạc Ti thấy đối phương đến gần Không Gian Thần Trụ âm tính thì căng thẳng vô cùng, không phải sợ đối phương làm gì Không Gian Thần Trụ mà lo lắng lôi ngục quanh cột thần có giết đối phương được không.
Nếu có thể giết chết thì rất sướng.
Mạc Ti thầm cầu nguyện:
- Gáng lên, gắng lên, đừng để ta . . .
Mạc Ti hy vọng được thấy cảnh mong đợi nhất, nhưng rồi gã tuyệt vọng, hai chữ ‘thất vọng’ cuối cùng không kịp thốt ra khỏi môi.
Đối phương bước vào lôi ngục, sấm sét quấn quanh người nhưng không bị tổn thương chút nào.
- Không thể nào!
Mạc Ti rất muốn đập đầu vào Không Gian Thần Trụ chết cho rồi.
Đã hứa là mạnh nhất đâu? Vì sao xem tình huống khác quá vậy.
Mạc Ti quỳ tại chỗ, tay chân lạnh lẽo, trán rịn mồ hôi, mắt nhìn chằm chằm bóng lưng kia.
Sấm sét quấn quanh người đó trông như người khổng lồ sấm sét, nhưng hắn không có phản ứng gì, dù là một chút đau đớn.
Mạc Ti bỗng hớn hở:
- A? Hắn bị thương?
Đối phương bị sấm sét làm bị thương, máu phun ra. Gã đã nói mà, sao không bị gì được, trừ phi là quái vật.
Không Gian Thần Trụ tự mang lôi ngục, gặp mạnh sẽ mạnh, người đến gần lôi ngục tuyệt đối không thể ngăn cản.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai.
Mạc Ti giật nảy mình:
- Hắn muốn làm gì?
Gã thấy đối phương ôm cột thần, muốn rút Không Gian Thần Trụ lên.
- Buồn cười, dân bản xứ này hài ghê, Không Gian Thần Trụ rất nặng, không phải muốn nhổ là có thể nhổ lên, điều này không khác gì nằm mơ.
Mạc Ti há mồm, đầu lưỡi nâng một chủy thủ, gã phun nó ra, thoáng chốc biến lớn.
Chủy thủ là loại chủy thủ bình thường, nhưng phát ra tia sáng lạnh cắt không gian.
- He he, chủy thủ tê liệt có thể cắt tất cả, dân bản xứ này ngốc ghê, rất sơ sẩy, vừa lúc có thể đánh lén thành công.
Mạc Ti có ý tưởng, gã tuyệt đối không trở thành tù binh, rất nhục nhã, hễ bắt được cơ hội thì chắc chắn gã sẽ cho đối phương biết tay.
Ngay lúc này, con ngươi Mạc Ti co rút như gặp quỷ:
- A?
Lâm Phàm đang rất phiền:
- Quá chậm, thật là quá chậm.
Muốn rút Không Gian Thần Trụ lên hơi khó khăn, đã mở chiến trường viễn cổ ra rồi nhưng bị thương chưa đủ tiêu chuẩn, vậy thì đành . . .
Một tay Lâm Phàm thả lỏng cột thần, hắn dùng cái tay đó đâm vào ngực.
Phập!
Đâm xuyên qua, nhưng một lỗ máu chưa đủ, ít nhất phải tạo vài lỗ.
Phập!
Phập!
Lâm Phàm đâm liên tục năm lần, trên người thủng năm lỗ chảy máu ròng ròng.
- Ừm, vậy là đủ rồi, lực lượng lại tăng vọt. Mà công nhận tự đâm mình không sướng chút nào.
Lâm Phàm khá vừa lòng, cảm giác rất tuyệt, hắn tiếp tục nhổ cột thần.
Cạch!
Chủy thủ tê liệt từ tay Mạc Ti rớt xuống đất.
Mạc Ti xoe tròn mắt, tròng mắt sắp lồi ra ngoài, lỗ mũi chảy ra hai hàng nước mũi thô, cánh mũi hít hà, nước mũi bị hít vào rồi lại chảy ra.
- Không thể nào . . .
Mạc Ti không tin nổi, gã nhìn kích cỡ lỗ máu của đối phương, chết lặng huơ tay so sánh rồi nhìn lại chủy thủ nằm dưới đất.
- Nếu đâm vào thì có thể đâm chết hắn được không?
Mạc Ti chưa bao giờ nghi ngờ bản thân, nhưng hiện tại gã nghi ngờ chính mình.
Mạc Ti rất muốn làm thử, nhưng không dám, nếu thử rồi mà không giết được đối phương thì gã sẽ chết.
Cuộc sống đang tốt đẹp, gã chạy băng băng trên con đường cầu sống, nhưng như đi trên miếng băng mỏng, không thể tùy tiện tìm đường chết.
Mạc Ti chìm trong tuyệt vọng, hy vọng cuối cùng tan biến từ đây.
Hóa đá.
Mạc Ti đã hóa đá, đầu óc lơ mơ như hồ dán, không nghĩ gì hết, chỉ muốn sống.
Cộp cộp!
Lâm Phàm khỏe mạnh quay về, híp mắt nhìn đối phương:
- Ngươi làm gì đấy? Tay nâng một thanh chủy thủ, muốn ra tay với ta?
Mạc Ti đang hóa đá chợt bừng tỉnh, sợ đến suýt không cầm được chủy thủ.
Mạc Ti vội nói:
- Không, ta phát hiện trên người còn một món bảo bối nên lấy ra, chuẩn bị giao cho đại ca!
Mạc Ti cảm giác mình đến một nơi ghê gớm, gặp người cực kỳ khủng bố.
Nhưng kỳ lạ, mới rồi gã thấy tận mắt đối phương đâm mình mấy lỗ máu mà sao bây giờ khỏe như vâm.
Lỗ máu biến mất đâu hết rồi?
Không nghĩ ra.
Lâm Phàm nhận lấy chủy thủ, nhìn kỹ, lấy búa ra chặt.
Keng!
Chủy thủ thành hai khúc rớt xuống đất.
- Đây mà là bảo bối gì, thứ đồng nát. Ngươi biết điều nên cho một cơ hội sống, đi theo ta.
Lâm Phàm túm Mạc Ti trần truồng lao về phía tông môn.
- Hic hic hic, lại phải đi đâu?
Hai dòng nước mắt trong suốt tràn ngập hối hận chảy trên gò má Mạc Ti.
Trên trời.
Chim nhỏ của Mạc Ti đung đưa theo gió.
- Quác quác!
Có con quạ nhỏ bay đi.
- Dù mang ta đi đâu thì . . . ít ra cho thứ gì che người được chứ?
Mạc Ti muốn rít gào, nhưng gã không dám, gã sợ thật. Tộc lão ơi, ta muốn về nhà, sau này không dám ra cửa nữa . . .
Chuyến đi này thu hoạch phong phú, đan dược thì khỏi phải bàn, bất ngờ là hai cây Không Gian Thần Trụ hợp nhất, tăng trọng lượng.
Nếu đập một gậy xuống là sẽ cán mỏng người bị đập.
Lâm Phàm rất vừa lòng binh khí này, hắn không quá thích cây búa, rất tàn bạo, toàn một nhát chém người thành hai khúc.
Làm phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông, lương thiện, chính nghĩa thì sao có thể trở thành người tàn bạo vậy được.
- Nụ cười đáng sợ quá!
Mạc Ti bị người xách trong tay như xách gà con, gã ngước đầu nhìn đối phương, thấy nụ cười quái dị kia.
Khóe môi nhếch lên cao, nhìn liền biết không phải việc tốt.
Mạc Ti sợ đến cắn chặt môi, mắt ngấn lệ.
- Hắn muốn làm gì ta? Ta đòi làm thành viên tiên phong làm chi, hối hận quá, ta muốn về nhà!
Viêm Hoa tông.
Cửa sơn môn.
Vẫn là hai đệ tử trông giữ, bọn họ đã thói quen, nếu không cho họ giữ sơn môn thì như lấy đi mạng sống của họ.
Hai người nhàm chán tán gẫu, nói nhiều nhất là về:
- Ngươi nói xem những tia sáng lúc trước là cái gì?
- Ai biết đâu, nhưng chắc chắn không phải thứ tốt.
- Trời ạ, sư huynh trở lại!
Một luồng sáng ở phía xa hấp dẫn hai người chú ý.
Không cần nghĩ nhiều, uy thế đó, hơi thở đó đã quá quen thuộc với họ, dù nhắm mắt lại, ngửi bằng mũi cũng có thể ngửi ra mùi của Lâm Phàm.
Thiên Tu sơn phong.
Lâm Phàm đáp xuống, tùy tay ném Mạc Ti sang một bên:
- Đồ nhi về rồi đây lão sư.
Thiên Tu kinh ngạc hỏi:
- Đó là ai?
Đồ nhi đi đâu mà mang về một nam nhân không mảnh vải che thân?
Hơn nữa hơi thở của đối phương không yếu.
Lẽ nào . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận