Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 899: Ngươi có từng nghe về Cửu Hoang Thần Sư không

Thiên Tu biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng mắt bắn ra tia sáng làm Lâm Phàm rùng mình.
Chắc chắn lão sư đang suy nghĩ lung tung, thậm chí tưởng tượng đen tối khiến người không chịu nổi.
Lâm Phàm vội giải thích:
- Lão sư, đây là người từ nơi khác buông xuống, vừa lúc bị đồ nhi gặp được, tạm thời trấn áp mang về tông môn tham gia công tác.
Đừng nhìn lão sư hơi lớn tuổi nhưng trái tim sung sức vô cùng, nhìn thoáng qua là biết lão sư suy nghĩ bậy bạ, tưởng tượng khiến người khó chấp nhận.
Thiên Tu kinh ngạc hỏi:
- A? Đồ nhi nói gì? Người từ nơi khác buông xuống là sao?
Thiên Tu luôn ở trong tông môn, không tiếp xúc tình huống bên ngoài, không rõ đồ nhi nói buông xuống là có ý gì.
- Lão sư, chắc giống như Chân Tiên giới buông xuống chỗ chúng ta, không có gì đâu. Họ mà dám đến là đồ nhi sẽ đập văng về!
Lâm Phàm không để bụng chuyện này, hắn ước gì có người kiếm chuyện, nếu người đến càng mạnh thì tâm tình của hắn đang lâng lâng, ước gì bị người đánh chết.
Khuôn mặt Thiên Tu nghiêm túc, đối phương giống như Chân Tiên giới, nhưng lão cảm nhận thực lực của đối phương rất mạnh, thật sự rất mạnh.
Hoàn toàn khác với Chân Tiên giới.
Có thể ngăn cản cường giả như vậy không?
Mạc Ti bụm phần dưới, giữ im lặng.
Nghe hai người nói chuyện, trong lòng Mạc Ti khinh thường.
Khoác lác cái gì, còn bảo là đánh văng về, có biết bọn họ khủng bố cỡ nào không hả?
Mạc Ti không dám nói ra khỏi miệng, nếu nói thì sẽ gặp kết cuộc vô cùng bi thảm.
Thiên Tu gật đầu nói:
- Vi sư rất tin tưởng vào đồ nhi.
Đồ nhi đắc ý nhất của lão đã nói vậy thì lão chọn tin hắn.
Lâm Phàm cười bước tới trước mặt Mạc Ti, việc còn lại là bắt giữ tên này.
Cường giả Đạo cảnh đỉnh chẳng đáng giá chú ý, có thể tùy tiện nghiền chết.
Lâm Phàm càng quan tâm là phát bắn đầu tiên.
Lâm Phàm vỗ vai Mạc Ti, cười tươi hỏi:
- Muốn chết không?
Mạc Ti lắc đầu ngay:
- Không muốn chết!
Đùa, ai mà muốn chết, giờ gã chỉ mong sống yên.
Nhớ lại hai người khác cùng buông xuống đã chết thê thảm cỡ nào, Mạc Ti thấy rõ ràng, họ bị đập nát bấy, khủng bố biết bao.
Mạc Ti không muốn thành thịt nát.
Lâm Phàm cười nói:
- Vậy được, thề đi.
- A?
Mạc Ti ngây người, ánh mắt khác lạ nhìn đối phương.
Trong tầm mắt của gã là thiên địa biến đổi, đầu óc trống rỗng, dường như không ngờ đối phương sẽ làm như vậy.
Vô Địch phong.
- Hơi thở này khiến người nhớ nhung . . .
Thanh Oa ngừng tu luyện, nó đã thành công thay máu, thân thể ếch tuy vẫn là vấn đề nhưng tốt hơn trước nhiều rồi.
Thanh Oa bị hơi thở mơ hồ phía xa hấp dẫn, cảm giác quen thuộc khiến người nhớ nhung.
Thanh Oa vụt ngẩng đầu, đôi mắt ếch lấp lóe tia sáng kinh người, có chút sợ hãi.
- Đến, bọn họ đến.
Thanh Oa biết điều kinh khủng nhất rốt cuộc xảy ra, cũng là tồn tại mà nó không muốn đối mặt.
Lão tổ Thánh Tiên giáo thẳng sống lưng, khí chất lãnh đạo dần được bồi dưỡng ra:
- Này người mới, ta nói cho ngươi biết, Lâm phong chủ giao ngươi cho ta tức là khiến ta dẫn dắt ngươi, ta là cấp trên của ngươi, rõ chưa?
Mạc Ti liếc đối phương một cái, yếu xìu, như con kiến nhỏ. Gã lười trả lời, thứ người này mà muốn cưỡi trên đầu gã là mơ tưởng viễn vông.
Bốp!
Lão tổ Thánh Tiên giáo vỗ lên trán đối phương, tức giận nạt:
- Làm gì hả? Ta nói chuyện với ngươi, có phải không nghe hiểu?
Đối phương mạnh cỡ nào thì chẳng liên quan đến lão, tình huống hiện giờ miễn là đầu óc tỉnh táo một chút sẽ hiểu tình cảnh của bản thân.
- Ngươi . . .
Mạc Ti tức giận, bị cái tên khủng bố kia hù dọa thì gã còn ráng nhịn, dù sao không đánh lại, cố giữ mạng sống. Không ngờ con kiến yếu đuối cũng dám vỗ đầu của gã, quá đáng, đây là muốn chết!
Uy thế khủng khiếp bộc phát ra từ người Mạc Ti.
Nhưng trong thiên địa bỗng uấn nhưỡng trời phạt, uy lực mang tính hủy diệt đó làm cả người Mạc Ti lạnh lẽo, dựng đứng lông tơ.
Lão tổ Thánh Tiên giáo bị hù sợ, nhưng rất nhanh phản ứng lại:
- Tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi, còn dám bướng hả!
Lão tổ Thánh Tiên giáo rút giày ra đập vào đầu Mạc Ti bôm bốp.
Mạc Ti ngây người:
- Ta . . .!
Bị cường giả đánh, gã nhịn.
Ai dè giờ bị một con kiến đánh, gã không nhịn được nữa.
Nhưng tình huống hiện giờ làm Mạc Ti không biết nên làm sao, gã không thể đánh, nếu không sẽ xui xẻo.
- Đừng đánh!
Tuy không đau nhưng chẳng khác nào bị người tát mặt.
Lão tổ Thánh Tiên giáo tức run người:
- Ai kêu ngươi ngông! Ngươi có biết ta là ai không? Ta là người phụ trách nơi này, mang ngươi lại đây làm quen hoàn cảnh, vậy mà ngươi dám lớn lối với ta, xem ra không đánh ngươi không được!
Giờ lão đã thăng chức, được điều đến Đả Thủ đường.
Lâm phong chủ xếp người qua, kêu lão phụ trách.
Lão tổ Thánh Tiên giáo thấy đối phương có chút tâm cao khí ngạo, nên lão không cho gã trở thành người của Đả Thủ đường mà mang đến nhà vệ sinh, định rèn giũa một phen.
Nào ngờ tên này muốn đánh lão, quá đáng hết sức.
Mạc Ti ôm đầu chạy như vịt:
- Đừng đánh, ta sai rồi được chưa!
Mạc Ti muốn khóc, người ở đây sao mà xấu bụng quá!
Tư Không Trác đang dọn nhà vệ sinh chợt hỏi:
- Sếp, có chuyện gì vậy?
Lão tổ Thánh Tiên giáo kêu người:
- Ngươi đến vừa lúc, tiểu tử này quá kiêu ngạo, muốn đánh ta, lại đây dạy cho hắn bài học!
Tiểu tử này chạy quá nhanh, lão chỉ còn cách kêu người lên đánh hội đồng.
- Cái gì? Dám đánh sếp? Xem ra không muốn sống nữa, muốn tạo phản đây mà. Tất cả lại đây cho ta!
Tư Không Trác là Thánh Tử, thân phận rất cao, làm người tâm cao khí ngạo.
Nhưng trong khoảng thời gian ở Viêm Hoa tông làm gã học tập sâu sắc những thứ ngày xưa chưa học bao giờ, tâm thái cao ngạo cũng bị đánh nát.
Mạc Ti hét to:
- Trời ơi!!!
Gã đã đến nơi quái quỷ nào? Vì sao toàn là người xấu bụng?
Cuối cùng Mạc Ti bị đè xuống đất đánh bầm mình, gã không dám dùng thực lực, trời phạt luôn treo trên đỉnh đầu chực chờ, sẽ chết người.
Thanh Oa từ xa nhảy lại:
- Dừng tay!
Thanh Oa nhìn chằm chằm người bị cả nhóm đè dưới đất đánh, không sai, đúng là cảm giác này, tuy nó không biết đối phương nhưng phát ra hơi thở làm nó cảm thấy rất quen thuộc.
Lão tổ Thánh Tiên giáo thấy Thanh Oa liền thay đổi sắc mặt, cười tươi:
- Dừng lại. Oa Sư, sao có rảnh đến đây? Có phải muốn đi trút bầu tâm sự? Ta sẽ sắp xếp cho Oa Sư ngay.
Thanh Oa nhìn đối phương, muốn thè lưỡi liếm chết đối phương.
Thanh Oa nói:
- Đừng đánh người này.
Lão tổ Thánh Tiên giáo mắng:
- Oa Sư đã mở miệng rồi thì mau thả người ra, dám đánh người của Oa Sư, chán sống sao?
Lão tổ Thánh Tiên giáo không ngờ Oa Sư quen người này, hơi lạ.
Mạc Ti mặt mũi bầm dập, hai mắt đen thui, gã khó khăn ngước đầu lên nhìn xem là ai cứu mình. Nhưng mí mắt sưng phù làm tầm mắt hơi mơ hồ, gã cảm giác không giống con người mà trông như con ếch.
Thanh Oa nhảy tới trước mặt đối phương, hỏi:
- Ta hỏi ngươi, ngươi đến từ tộc nào?
- Ngươi là ai chứ?
Khóe môi Mạc Ti đau nhức, không biết vừa rồi là ai mà xuống tay ác quá, gã bị đánh sắp rụng răng.
Lão tổ Thánh Tiên giáo nạt nộ:
- Oa Sư hỏi ngươi là ai thì trả lời được rồi, nói nhảm nhiều làm gì? Có phải muốn bị đánh không?
Mạc Ti bị đánh sợ, người ở đây không thân thiện gì hết, nói chuyện không hợp là đánh người.
- Ta đến từ Mạc tộc.
- Mạc tộc.
Thanh Oa suy tư, nó hiểu biết tất cả chủng tộc, cũng rành về Mạc tộc, một chủng tộc không lớn không nhỏ.
Chẳng ngờ qua mấy vạn năm Mạc tộc đã có thể mang cột thần buông xuống, có vẻ đã mạnh lên. Cũng đúng, nó nghe nói Mạc tộc từng là tay đấm theo vào vực ngoại giới, cướp được nhiều thứ tốt, có lẽ đây là nguyên nhân Mạc tộc biến mạnh.
Thanh Oa im lặng thật lâu sau, khi lại mở miệng hỏi thì cổ họng như bị bóp chặt, giọng khàn khàn, người run run:
- Ngươi biết Vu Yên Tiên Tử không?
Mạc Ti sửng sốt, mờ mịt nói:
- A? Vu Yên Tiên Tử? Ai vậy, ta chưa nghe qua.
Mặt Thanh Oa xụ xuống:
- Quả nhiên.
Đối phương không biết Vu Yên Tiên Tử, Thanh Oa có linh cảm không may.
Chẳng lẽ sau khi nó gặp bất trắc thì người kia giết hết người bên cạnh nó?
Nhưng mắt Thanh Oa lấp lóe tia giãy dụa, sau đó tất cả bị giấu nơi đáy mắt.
Thanh Oa hỏi tiếp:
- Ngươi có nghe về Cửu Hoang Thần Sư chưa?
Mạc Ti biết nhân vật này:
- À, ta biết, Cửu Hoang Thần Sư chứ gì, không đúng, là Cửu Hoang Yêu Ma, ta có nghe tin đồn.
Thanh Oa thộn mặt ra, xoe tròn mắt:
- Cửu Hoang Yêu Ma?
Nó đường đường là Cửu Hoang Thần Sư, tồn tại huy hoàng nhất đại lục đó mà bị nói thành Cửu Hoang Yêu Ma, chuyện quái quỷ gì?
Nhưng Thanh Oa biểu hiện hết sức bình tĩnh, hỏi:
- Ừm, là Cửu Hoang Yêu Ma, nói nghe xem, ta rất có hứng thú với người này.
Mạc Ti không dám giấu diếm, không dám nói chuyện chậm, sợ chậm sẽ ăn đòn.
- Theo ghi chép thì đây là chuyện mấy vạn năm trước, khi ấy Cửu Hoang Yêu Ma chưa được gọi như vậy mà người đời gọi là Cửu Hoang Thần Sư, Đại Luyện Đan Thần Sư đệ nhất thế gian. Nhưng sau này Cửu Hoang Thần Sư vì luyện chế một viên Phổ Ma Vạn Nguyên Đan mà đồ hàng ức sinh linh . . .
Mạc Ti chưa nói hết câu đã bị Thanh Oa ngắt lời.
Mặt Thanh Oa xanh mét:
- Nói vớ vẩn, ngươi nghe ai nói?
Đúng là từng có chuyện này, nhưng nó không luyện mà là người kia tìm nó, mang theo tinh huyết, hồn phách của mấy ức sinh linh.
Nó đường đường là Cửu Hoang Thần Sư tràn ngập tìm yêu, sao có thể làm ra chuyện đó được, tất nhiên là kiên quyết từ chối.
Dù đối phương đưa trọng bảo nó cũng không đồng ý, nó không phải loại người đó.
Nguyên nhân chủ yếu là vì nếu luyện chế viên đan dược này sẽ bị nghiệp lực bám vào, sơ sẩy một cái là hậu nhân bi kịch.
Nó còn muốn cùng thê tử sinh nhi tử, không muốn sinh ra quái vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận