Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 901: Đói quá

Vực ngoại giới hơi loạn.
Thế lực lớn thì không quá lo, qua hỏi thăm họ đã biết thực lực của kẻ xâm nhập đều là Đạo cảnh, muốn ngông trước mặt họ là chuyện không thể nào.
Nhưng họ không biết có bao nhiêu kẻ xâm nhập, nếu biết có một vạn tám trăm cây cột thần chắc sẽ sợ đến bể phổi.
Một nơi ngăn cách với thế gian.
Một tòa tông môn lẳng lặng phát triển.
Nếu Lâm Phàm trông thấy sẽ kêu lên, là Nhật Chiếu tông đây mà.
Một pho tượng dựng trên thao trường của Nhật Chiếu tông, pho tượng đó không phải ai trong tông môn mà trông giống Lâm Phàm của Viêm Hoa tông.
- Giết!
Có nhiều đệ tử đang tu luyện trong thao trường. Có đệ tử thi triển công pháp, chiêu cuối cùng dồn hết thế công đánh vào pho tượng.
Quanh pho tượng có nhiều mảnh vải.
[Kẻ thù vĩnh viễn của Nhật Chiếu tông]
[Lâm chó Vô Địch phong Viêm Hoa tông]
Những chữ đỏ viết trên vải trắng rất dễ thấy, rất táo bạo.
Các đệ tử Nhật Chiếu tông mỗi ngày tu luyện, động lực lớn nhất của họ là không ngừng nhìn pho tượng kia, nếu tượng bị chém nát sẽ có tượng đá mới thay vào.
Bọn họ đột nhiên phát hiện tầng mây cuồn cuộn trên đỉnh đầu, mây đen càng lúc càng dày nặng phủ trên bầu trời.
- Chuyện gì xảy ra?
Các đệ tử dừng động tác, không biết có chuyện gì.
Bọn họ ngước đầu lên thấy tia sáng bốn màu chói mắt ẩn trong tầng mây đen nhánh như tùy thời sẽ nổ tung.
- Grào!
Tiếng rống kinh người chấn động thiên địa.
Tầng mây nổ, một con chim lạ to ngàn trượng giương cánh lơ lửng bên trên tông môn.
- Trời ạ, đây là quái vật gì vậy?
- Không biết.
Các đệ tử khủng hoảng, uy thế khủng bố từ trên trời giáng xuống đè lên vai mọi người.
Bùm!
Có đệ tử quỳ gối xuống đất, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống.
Ba người đứng trên chim lạ ngàn trượng, quần áo đỏ rực như lửa cháy hừng hực.
- Lại có một tông môn, diệt hay hàng phục?
Nam nhân nói chuyện khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú, một lọn tóc đỏ lất phất trên trán, trong màu đỏ có sắc vàng lạnh lùng rũ xuống nhìn bên dưới như xem đàn kiến.
Nam nhân khác cười nói:
- Hàng phục, đã diệt bốn, năm chỗ, cũng đủ rồi.
Khóe môi gã còn dính máu, gã mới biến ra bản thể nuốt một tông môn nhỏ, ăn no nê.
Một luồng sáng bắn ra từ tông môn.
- Ngươi đến là ai!?
Tông chủ Nhật Chiếu tông ngước đầu nhìn lên trời, chân mày nhíu chặt, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt dâng lên. Tông chủ cảm nhận đối phương phát ra hơi thở rất mạnh, bọn họ không đối kháng lại được.
- Tông chủ . . .
Đệ tử Nhật Chiếu tông bị đối phương hù sợ, thấy tông chủ đi ra thì như tìm được chỗ dựa.
Khuôn mặt tông chủ nghiêm túc ôm quyền hướng hư không:
- Không biết các vị đến Nhật Chiếu tông có gì không?
Nhật Chiếu tông rất yếu, không chịu thừa nhận cũng không được, sự thật là thế.
Tông chủ không dám đấu cứng với người ta, không cứng nổi.
Nam nhân tóc đỏ lạnh lùng nhìn bóng người bên dưới:
- Thần phục hoặc chết, chỉ có hai lựa chọn, nói nhảm nhiều không có ý nghĩa gì.
Nam nhân áo đỏ nói xong vung tay.
Vèo!
Luồng sáng phá không bắn tới.
Răng rắc!
Kiến trúc tháp cao của Nhật Chiếu tông bị cắt thành hai mảnh nặng nề rớt xuống đất.
Nam nhân tóc đỏ cười khẽ, không thèm để ý tới:
- Ngại quá, lỡ tay.
Gã cố ý làm vậy cho bọn họ xem.
Các đệ tử Nhật Chiếu tông biểu tình kinh sợ, con ngươi co rút trân trân nhìn cảnh tượng trước mắt.
Người ta đánh tới tông môn mà bọn họ không có chút đường đánh trả.
Trưởng lão Nhật Chiếu tông Cung Bản Tàng nhỏ giọng nói:
- Tông chủ, người đến không có ý tốt.
Cánh tay của Cung Bản Tàng dị dạng như trẻ sơ sinh, tất cả đều do Thiên Tu mà ra, lão thầm ghi hận đến bây giờ, vĩnh viễn không quên.
Tông chủ nheo mắt, đương nhiên biết người đến không có ý tốt.
Thần phục hoặc chết, đây là thông báo cuối cùng cho bọn họ sao.
Tông chủ mở miệng nói:
- Các hạ đang đùa phải không?
Muốn Nhật Chiếu tông bọn họ hàng phục là không thể nào, họ có niềm kiêu hãnh của mình, sao chịu thần phục người khác.
Nam nhân tóc đỏ hừ lạnh một tiếng:
- Hưm?
Khí thế trên người gã lạnh xuống, khí thế như sát phạt làm người không ngăn nổi.
- Nặng quá!
- Khó chịu quá!
Các đệ tử Nhật Chiếu tông cúi gằm mặt, cảm giác trọng lực cực kỳ khủng bố đè trên người, không thể nhúc nhích một ngón tay.
Loại cảm giác này quá khủng khiếp.
Tông chủ nhỏ giọt mồ hôi to, khó khăn chống cự:
- Các ngươi rốt cuộc là ai?
Tông chủ cảm giác xương toàn thân như đã gãy.
Nam nhân đứng trên chim lạ ngàn trượng lạnh lùng cười:
- Chúng ta là ai không quan trọng, các ngươi chỉ có thời gian ngắn ngủi ra quyết định, muốn chết hay thần phục?
Tông chủ nghe mấy câu đó thì biểu tình cực kỳ khó xem. Đối phương chỉ có ba người, một con chim lạ to lớn, nhưng cho tông chủ cảm giác như bị núi cao đè lên người.
- Tông chủ . . .
Người Cung Bản Tàng phát ra kiếm ý ngăn cản uy thế của đối phương, nhưng uy thế của lão như trứng chọi đá, không có cả đường chống cự.
Nam nhân tóc đỏ lạnh lùng nói:
- Nói, các ngươi lựa chọn thế nào?
Âm thanh hóa thành sóng âm phủ lên cả tông môn, nặng nề đè xuống.
Răng rắc!
Mặt đất dưới bàn chân nhóm người tông chủ vỡ nát.
Đệ tử tông môn nằm sấp xuống đất, người nặng nề, không gian xung quanh như bị đè ép, không thể nhúc nhích một ngón tay.
Lửa giận rực cháy trong lòng Cung Bản Tàng, thù hận bốc cháy ngùn ngụt:
- Các ngươi . . .!
Không biết xảy ra chuyện gì mà có người dám đến Nhật Chiếu tông gây sự, đối phương thậm chí không nhúc nhích một ngón tay, chỉ dựa vào uy thế nghiền áp bọn họ.
Cảm giác này làm Cung Bản Tàng rất khó chịu.
- Hủy Diệt kiếm đạo, phá giới!
Kiếm ý cực kỳ khủng bố bộc phát ra từ người Cung Bản Tàng.
Tông chủ vụt ngoái đầu nhìn chằm chằm sư đệ:
- Cung sư đệ . . .!
Sư đệ không thể nào thi triển ra lực lượng như thế này.
Dưới uy thế cực kỳ khủng bố, làn da Cung Bản Tàng dần rách, máu ứa ra.
Kiếm ý vô hình tụ lại trong hư không.
Mái tóc dài của Cung Bản Tàng bay bay, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, hai tay khép lại, quát to đánh vào hư không.
Uy thế kinh người nổ tung hư không.
Cung Bản Tàng như bị rút cạn sức mạnh toàn thân, trở nên rất yếu ớt.
Nam nhân tóc đỏ đứng trên chim lạ ngàn trượng nhếch mép cười nhạt:
- Lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình.
Gã vươn tay vỗ mạnh, hư không bị gã chộp trong tay, khoảnh khắc vỡ nát.
Kiếm ý sắc bén răng rắc tan vỡ.
Bùm!
Cung Bản Tàng kêu thảm, người bị đè xuống đất, không có chút đường chống cự.
Tông chủ Nhật Chiếu tông hốt hoảng kinh kêu:
- Sư đệ!!
Tông chủ trừng mắt hư không, lòng căm hờn.
Nhật Chiếu tông đã chọc vào ai?
Trước kia bị cái tên Viêm Hoa tông ức hiếp, giờ bị người đánh tới tận cửa, ngẫm lại thôi tông chủ đã thấy đắng lòng.
Mắt Cung Bản Tàng trợn trắng, há mồm, đánh mất thần trí, không biết trời trăng.
Nam nhân tóc đỏ giơ tay lên:
- Quá yếu, tông môn này không nghe lời, thôi tiêu diệt cho rồi.
Gã không nói nhiều nữa, xòe bàn tay ra, vô số lực lượng trong không gian nhanh chóng ngưng tụ lại.
Tông chủ Nhật Chiếu tông tuyệt vọng ngước đầu lên, mắt lấp lóe tia khủng hoảng.
Nhật Chiếu tông thật sự sắp bị tiêu diệt sao?
Nam nhân tóc đỏ cười nhạt, tay đè xuống:
- Ha ha ha!
Mặt đất lún xuống, uy thế vô biên bộc phát ra.
Với các đệ tử thì như ngày tận thế đến, không có đường chống cự, bọn họ phải chết tại đây.
- A!
Khi mọi người tuyệt vọng thì sâu trong tông môn bộc phát ra tiếng gầm giận dữ.
Khói đen cuồng bạo phủ lên tòa kiến trúc phía xa, dường như có yêu ma khủng bố sắp đi ra.
Răng rắc!
Có lực lượng sôi trào trong khói đen chấn vỡ lực lượng của nam nhân tóc đỏ.
- Không cho phép bất cứ ai nhục nhã Nhật Chiếu tông!
Giọng nói khàn khàn chất chứa hung tính như dã thú.
Tông chủ quay đầu lại, biểu tình trở nên cực kỳ phức tạp:
- Sư đệ . . .
Từ sau khi vực ngoại giới dung hợp thì sư đệ không còn đi ra nữa.
Tông chủ rất muốn biết sư đệ thế nào rồi, nhưng chỗ đó bị sư đệ đặt phong ấn không cho phép ai đi vào, dù là tông chủ cũng không thể vào.
Vù vù vù vù vù!
Âm thanh trầm đục từ xa truyền đến.
Nam nhân tóc đỏ nổi hứng:
- A, tông môn nhỏ này còn có chút khác lạ.
Chưởng vừa rồi của gã không mạnh nhưng không phải con kiến nào cũng có thể đối kháng.
Cộp cộp!
Cơ Uyên từ xa đi đến, từng bước một, động tác chậm chạp, bàn chân chạm mặt đất phát ra tiếng dày nặng.
Giọng nói lúc ngừng lúc nối phát ra từ khói đen:
- Không cho phép ai ức hiếp Nhật Chiếu tông.
Tông chủ Nhật Chiếu tông há hốc mồm, nhìn bộ dạng của sư đệ mà không dám nhận:
- Sư đệ . . .
Khói đen tràn ra từ người Cơ Uyên, tuy vẫn là hình người nhưng đã trở nên dị dạng. Phần đầu vẫn như cũ, cần cổ mọc ra cái đầu chó gầm rống hung tợn, chất lỏng ghê tởm nhỏ giọt. Người Cơ Uyên nổi các cục bướu to không ngừng ứa ra chất lỏng xanh lá.
Trông rất buồn nôn.
Các đệ tử Nhật Chiếu tông lùi nhanh, biểu tình sợ hãi.
Đây là trưởng lão của bọn họ?
Cơ Uyên?
Không dám tin.
Tông chủ nhìn Cơ Uyên:
- Sư đệ, ngươi . . .
Đây không phải sư đệ quen thuộc, ít nhất bề ngoài hơi giống hình người nhưng đã không phải con người.
Chín cánh cửa đá bị Viêm Hoa tông trộm một cái, còn lại tám cánh cửa đã bị sư đệ cắn nuốt, dung hợp.
Khoảng thời gian đó toàn tông môn luôn nghe tiếng rít gào.
Về sau tiếng gầm rống biến mất, không ai biết tình huống bên trong thế nào.
Nam nhân tóc đỏ cười nói:
- Không ngờ là con quái vật, mùi vị rất quen thuộc.
Gã lắc cổ tay, một mũi nhọn bắn nhanh ra.
Keng!
Cơ Uyên vươn bàn tay dữ tợn khủng bố ra, ngón tay thành vuốt nhọn, mặt trên đầy lông.
Vuốt nhọn xòe ra, tay cầm thanh trường kiếm.
Cơ Uyên nhét trường kiếm vào miệng, nhai nát rồi nuốt vào bụng.
- Đói quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận