Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 902: Cơ Uyên bạo ngược

Nam nhân tóc đỏ hơi bất ngờ:
- A?
Không phải giật mình gì, chẳng qua không ngờ đối phương có thể đỡ được đường kiếm của gã.
Tông chủ Nhật Chiếu tông lo lắng hỏi:
- Sư đệ, ngươi không sao chứ?
Người trước mắt vẫn là sư đệ của mình sao?
Đó là sư đệ, người duy nhất quan tâm tông môn.
Răng rắc!
Cơ Uyên xoay cổ, đầu chó mọc trên cổ trông rất dữ tợn, răng nhọn nhô ra lóe tia sáng lạnh như muốn cắn nuốt mọi người.
- Tông . . . tông chủ.
Nói trúc trắc nhưng ít ra còn nghe rõ được.
- Sư huynh yên tâm, có ta ở, không ai có thể ức hiếp Nhật Chiếu tông. Có ta ở, không ai có thể . . .
- A!
Cơ Uyên chưa nói hết đã táo bạo rít gào, đôi mắt đỏ thẫm, hốc mắt toát ra huyết vụ, hít thở dồn dập.
Tông chủ hoảng hốt hỏi:
- Sư đệ, ngươi làm sao . . .
Tông chủ không biết sư đệ bị gì, vì sao đột nhiên biến thành như vậy.
Cơ Uyên không trả lời, trông rất âm trầm.
Người đứng trên mình chim khổng lồ hờ hững nhìn mọi thứ diễn ra bên dưới.
- Giải quyết cho nhanh rồi đi thôi, một tông môn nho nhỏ, diệt là xong.
Nam nhân tóc đỏ cười nói:
- Ừm, nói đúng. Tên này chắc dung hợp thú linh, một cách cổ xưa mà tính nguy hiểm rất cao, cơ bản không ai thành công, dù thành công cũng sẽ đánh mất bản thân. Xem bộ dạng của hắn chắc dung hợp một thú linh, và đã thất bại. Không ngờ vực ngoại giới này còn có thú linh Thiên Cẩu Yêu tồn tại, đáng tiếc, nếu chưa dung hợp thì có thể buôn bán giá tốt.
Nam nhân tóc đỏ hóa thành luồng sáng, thi triển thần thông nghiền áp Cơ Uyên.
- Con kiến, chết cho ta!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một chiêu giáng xuống, mặt đất vỡ nát.
Nguyên Nhật Chiếu tông rung rinh.
Dường như Cơ Uyên không tỉnh táo, giơ tay đỡ.
- Chặn lại được?
Nam nhân tóc đỏ vỗ chưởng nghiền áp, nào ngờ bị đối phương đỡ đòn, chuyện này không tốt chút nào, làm gã bực tức, cảm thấy bị sỉ nhục.
- Con kiến tầm thường cũng dám láo lếu, muốn chết!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lực lượng càng khủng bố hơn bộc phát từ người nam nhân tóc đỏ, đè Cơ Uyên xuống lòng đất.
Nam nhân khóe môi dính máu đứng trên mình chim khổng lồ lạnh lùng nói:
- Chúng ta cũng nên ra tay, tốc độ của hắn quá chậm.
- Ừm!
Trong ánh nhìn kinh hoàng của đệ tử Nhật Chiếu tông, trên bầu trời hiện ra miệng lỗ đen to đầy răng nhọn hút bọn họ lên cao, họ không có chút sức chống cự.
Miệng to khép lại, răng nhọn cắn xé đệ tử Nhật Chiếu tông thành hai mảnh.
Thật nhiều máu thịt rơi như mưa, tiếng gào thét không ngớt.
- Cứu mạng! Tông chủ cứu mạng!
- Trưởng lão cứu mạng!!!
Các đệ tử hét thảm, bọn họ không ngăn cản được, thậm chí không có đường chống cự, họ như thức ăn bị đối phương nuốt vào trong miệng.
Tông chủ Nhật Chiếu tông tức giận đến mắt đỏ ngầu, ước gì có thể đánh chết đối phương:
- Đáng giận! Dừng tay! Tất cả dừng tay lại!
Đây vốn là chiến đấu không cùng đẳng cấp.
Ba người phe kia quá mạnh, trừ sư đệ Cơ Uyên còn đánh nhau được, tông chủ không thể nhúc nhích một đầu ngón tay.
Uy thế của đối phương nghiền ép xuống, có thể giữ tỉnh táo đã là điều không dễ dàng, càng đừng nói đánh nhau.
Cơ Uyên bị nam nhân tóc đỏ đè bẹp dí dưới đất, không có chút sức chống cự.
- Chết tiệt! Không cho phép đụng vào tông môn của ta!
Mắt Cơ Uyên đỏ thẫm, giận dữ sắp ngưng tụ thành thực chất.
- Hừ! Con kiến mãi là con kiến, dung hợp thú linh thì vẫn là con kiến, không ra cái giống ôn gì, thứ thất bại, có lẽ thần trí cũng không tỉnh táo, cuối cùng biến thành quái vật chỉ biết giết chóc.
Nam nhân tóc đỏ giẫm chân, lực lượng mênh mông bộc phát ra, nguyên tông môn rung rinh.
Cơ Uyên phát ra tiếng gầm rống kinh người:
- Không!!! Nhật Chiếu tông không nên bị đối xử như vậy, nó là mạnh nhất, cũng quan trọng nhất với ta, ta không cho phép người khác nhục nhã Nhật Chiếu tông! A!!!
Tiếng gầm rất lớn không ngừng khuếch tán ra ngoài.
Nam nhân tóc đỏ sửng sốt:
- A?
Tình huống có gì đó không đúng, nam nhân tóc đỏ phát hiện hơi thở của con kiến này thay đổi rất lớn.
Càng lúc càng mạnh, khiến người không đoán ra.
Bùm!
Cục thịt như u bướu trên người Cơ Uyên nổ tung, thịt mấp máy ở bên trong.
Nam nhân tóc đỏ có linh cảm không may, chớp mắt cách xa, lơ lửng trên cao.
Hai người khác đang đồ sát Nhật Chiếu tông thấy nam nhân tóc đỏ đi ra thì nghi ngờ hỏi:
- Sao vậy?
Nam nhân tóc đỏ cảnh giác đáp:
- Có điều lạ, con kiến này có gì đó lạ lắm.
Loại cảm giác này không sai được, tuyệt đối không nhầm.
Cường giả trong vực ngoại giới tuy không sánh bằng bọn họ nhưng không thể nói vực ngoại giới yếu xìu, nơi này có nhiều thứ bọn họ cần, bên họ không có.
Thú linh là thứ quý giá, vô cùng hiếm hoi ở chỗ bọn họ, vậy mà trong tông môn nhỏ này có người dung hợp thú linh, phải công nhận là kỳ tích, cũng khiến người rất tức giận.
Nếu chưa dung hợp thì thú linh tuyệt đối là tài phú kinh người, bọn họ lấy được nó, mang về sẽ đổi được bảo bối đỉnh cao.
Cơ Uyên bò ra khỏi hố, giãy dụa, vặn vẹo, mỗi lỗ chân lông trên người đều mở ra, phun làn khói đen, móng vuốt bén bấu mặt tỏ ra vô cùng đau đớn.
Tông chủ Nhật Chiếu tông người đẫm máu nhìn sư đệ đã không ra hình người:
- Sư đệ . . .
Lòng tông chủ đau nhói, đây là sư đệ của mình, vì tông môn mà ra nông nỗi này.
Tất cả vốn nên do tông chủ gánh vác, nhưng sư đệ ôm đồm hết, để rồi thành ra như vậy.
Đôi mắt đỏ thẫm nhìn toàn cảnh Nhật Chiếu tông qua khe hở móng vuốt.
Đệ tử mà gã muốn bảo vệ đang nằm trong vũng máu.
Sư huynh cũng nằm ở đó.
Cơ Uyên giữ lại chút thần trí, tám con thú linh đều dung hợp trong thân thể.
Tuy đã thành công nhưng cũng thất bại.
Các loại ý chí mạnh mẽ chiếm cứ thân thể của Cơ Uyên, ý chí tám con thú linh hòa hợp với nhau trộn lẫn thành một ý chí hỗn độn.
Bạo ngược, khát máu, tà ác.
Cơ Uyên mong muốn giữ lại sự tỉnh táo cuối cùng, không thể là gã tự tay hủy Nhật Chiếu tông.
Nhưng gã cần lực lượng, cần lực lượng của thú linh.
- Ta chỉ muốn bảo vệ Nhật Chiếu tông, không cho tông môn bị bất cứ người nào nhục nhã, ta cần lực lượng! Dù phải biến thành quái vật thì Cơ Uyên này không hối hận, chỉ mong . . .
- Grào!
Tiếng nói thay đổi, không còn là giọng của con người.
Bùm!
Bùm!
Thân hình của Cơ Uyên phình to ra, mấy cục thịt trên lưng thi nhau nổ, những cái đầu dữ tợn mọc ra.
Đôi tay rách toạc mọc ra từng cánh tay dữ tợn.
Có phủ vảy giáp.
Có phủ lông.
Có xương trắng hếu.
Chín cái đầu thú siêu khủng bố quay quanh cổ, cái đầu đại biểu Cơ Uyên ở riêng một chỗ, nhưng trông vô cùng nhỏ bé.
Một cái đầu rết trên cao mổ xuống cắt đứt đầu Cơ Uyên, vươn xúc tu lan tràn lên mặt gã. Đầu của Cơ Uyên khảm trong khoang miệng đầu rết, đôi mắt mở to dữ dằn, giữ biểu tình không cam lòng.
- Oa!
Lực lượng khiến người sợ hãi bộc phát ra từ thân thể Cơ Uyên, đôi chân trướng lớn, to hơn lúc trước gấp mấy lần.
Khúc đuôi xương cổ nổ tung, một cái đuôi xương trắng đầy gai nhọn vỗ mặt đất.
Chỉ vỗ nhẹ đã làm mặt đất nứt vỡ ra vực sâu không thấy đáy.
Nam nhân tóc đỏ cười khinh thường nói:
- Ha ha, để thú linh chiếm cứ thân thể và ý thức, một kẻ thất bại, để ta chém ngươi vậy!
Bùm!
Nam nhân tóc đỏ biến mất tại chỗ.
Khi gã lại xuất hiện đã đến trước mặt Cơ Uyên, giữa năm ngón tay ngưng tụ tia sáng hủy diệt vỗ mạnh về phía Cơ Uyên.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lực lượng khủng bố trùng kích, cuốn sạch thiên địa.
Mọi người ngừng thở, không dám nói lời nào.
Nam nhân tóc đỏ không thèm để ý, gã là cường giả Đạo cảnh trung kỳ, nghiền áp những con kiến này dễ như trở bàn tay.
Nam nhân tóc đỏ bỗng thấy lạnh tóc gáy, toàn thân toát mồ hôi lạnh, gã cảm giác có sát ý.
- Nguy rồi!
Khi nam nhân tóc đỏ muốn né tránh thì một cánh tay dữ tợn từ bên cạnh chộp tới.
Bộp!
Cơ Uyên một tay chộp lấy nam nhân tóc đỏ.
- Sao có thể như vậy?
Nam nhân tóc đỏ giật nảy mình, sao gã có thể không phản ứng lại được?
Bụp!
Người nam nhân tóc đỏ nổ nát thành đống thịt vụn.
Hai người đứng trên hư không trợn mắt há hốc mồm nhìn tình hình bên dưới.
Một bàn tay bóp chết.
Sao có thể?
- Hắn dung hợp mấy con thú linh?
- Tám cái đầu, đừng nói là dung hợp tám con, không thể nào, sao có người dung hợp tám con thú linh được? Chuyện này không thể xảy ra!
Bọn họ biết sự khủng bố của thú linh, thành công dung hợp một con đã vô cùng khó khăn, dung hợp tám con là chuyện mơ giữa ban ngày.
Dù thực lực của thú linh yếu nhưng cộng tám con thì bộc phát ra lực lượng siêu khủng bố, bọn họ không đánh lại nổi.
Đặc biệt thân hình bị thú linh khống chế càng tràn ngập tính dữ nguyên thủy.
Giờ tám con thú linh hỗn hợp lại, kích phát ra năng lực khủng bố cỡ nào thì chẳng ai biết.
Đầu Thiên Câu Yêu chảy nước miếng nhễu nhão:
- Đói quá, đói quá.
Nó muốn nuốt hết mọi người ở đây.
Bùm!
Cơ Uyên vọt lên trời.
Hai người ở giữa không trung kinh kêu:
- Đi, chạy mau!
Bọn họ không ngờ vực ngoại giới sẽ có tồn tại dữ dằn như vậy.
Đúng là nhập ma, dung hợp tám cái đầu, sao không chết luôn cho rồi!
Nhưng tốc độ của họ quá chậm.
- Không, thả ta đi!
- A! Đừng!
Kẻ xâm nhập thích ăn thịt người bị Cơ Uyên chộp lấy bỏ vào miệng.
- A!
Tiếng gào thét thê lương vang vọng.
Tám cái đầu giành giật nhau cắn xé kẻ xâm nhập thành mảnh nhỏ.
Một người khác sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu không còn suy nghĩ nào khác hơn là chạy trốn.
Quái vật này quá khủng bố.
Chim khổng lồ cũng hoảng sợ, muốn bay đi xa.
Cơ Uyên quất đuôi xương lao tới.
Phập!
Đuôi xương tách ra thành hai cái đâm thủng một người một chim.
Ục ục ục!
Đuôi xương màu trắng hút máu thoáng chốc đổi thành màu đỏ thẫm.
Kẻ xâm nhập lúc trước còn huênh hoang trong Nhật Chiếu tông đã bị Cơ Uyên biến thành quái vật tàn nhẫn chém giết.
Các trưởng lão Nhật Chiếu tông thở phào nhẹ nhõm:
- Phù, được cứu rồi, rốt cuộc không chết.
Bọn họ không muốn chết chút nào, sư huynh Cơ Uyên biến thành bộ dạng gì đều không liên quan tới họ.
Tông chủ Nhật Chiếu tông chậm rãi đứng dậy, cố nén thân thể đau đớn, kêu gọi Cơ Uyên, hốc mắt chảy huyết lệ:
- Sư . . . sư đệ.
Đây còn là sư đệ của mình sao?
Đã không nhìn ra hình người.
Bùm!
Cơ Uyên bỗng biến mất tại chỗ, khi lại xuất hiện trước mặt tông chủ thì giơ móng vuốt lên chộp tới trước.
Tất cả diễn ra rất nhanh, dù là tông chủ cũng không phản ứng lại.
Vuốt nhọn ngừng lại sát gò má tông chủ, rất gần, kém chút xíu nữa là bóp bể đầu tông chủ.
Cơ Uyên gầm rống:
- Grừ!!!
Gã muốn phát ra tiếng người nhưng chỉ có tiếng dã thú ồm ồm.
Cơ Uyên vùng vẫy, đau khổ.
Trong lòng Cơ Uyên, gã cô đơn đứng trong bóng tối, tám con thú linh vây quanh cắn xé thân thể gã, máu thịt nhầy nhụa, muốn thay thế vị trí của gã.
- Không thể! Không thể được! Ta không thể giết sư huynh! Cơ Uyên này muốn bảo vệ Nhật Chiếu tông!
Tông chủ ngước đầu nhìn quái vật to lớn trước mắt, không sợ hãi, không né tránh, chậm rãi giơ tay lên cầm mu bàn tay của Cơ Uyên, khuôn mặt chậm rãi dán vào lòng bàn tay vuốt nhọn.
- Sư đệ, là sư huynh vô dụng, có lỗi với sư đệ, khiến sư đệ chịu khổ nhiều như vậy. Sư đệ ăn sư huynh đi, để sư huynh cũng cảm nhận nỗi đau của sư đệ.
Tông chủ chưa nói hết câu đã khóc ướt mặt.
Tông chủ và sư đệ Cơ Uyên rất thân nhau, Cơ Uyên như đệ đệ của tông chủ, từ khi còn nhỏ hai người đã lớn lên trong Nhật Chiếu tông, cùng thề trên Nhật Lạc sơn phong.
Lớn mạnh Nhật Chiếu tông, bảo vệ Nhật Chiếu tông.
Các trưởng lão tránh thật xa, không dám đến gần, sợ Cơ Uyên biến thành quái vật sẽ nuốt họ.
Cơ Uyên vùng vẫy đẩy tông chủ ra, ôm đầu lắc mạnh rồi lao vào chính giữa đại điện.
Tông chủ hét to, vội vã theo sau:
- Sư đệ!!!
Khi tông chủ đến bên ngoài chính giữa đại điện thì thấy sư đệ ngửa đầu gầm rống, thân hình dần hóa đá, giọng nói lúc ngừng lúc nối truyền ra.
- Sư . . . huynh . . . tông môn . . . do ta bảo . . . vệ!
Chưa nói hết câu Cơ Uyên đã biến thành một pho tượng đá sừng sững ngoài đại điện Nhật Chiếu tông, trời âm u qua đi, có tia sáng chiếu trên tượng đá.
Cả người tông chủ kiệt sức trân trân nhìn tượng đá:
- Sư đệ . . .
Chuyện gì thế này?
Vì sao biến thành như vậy?
Tông chủ nhìn trời, lòng thầm rít gào.
Mọi thứ xảy ra hiện giờ có đáng giá không?
Có lẽ khoảnh khắc chống đối Viêm Hoa tông là khởi đầu sai lầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận