Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 903: Ngón tay cũng không đủ, tính không chính xác

Lâm Phàm ở trong tông môn không đi đâu.
Hắn đang đợi sự việc phát triển đến tình huống mới nhất.
Chu Phượng Phượng đã biết xảy ra chuyện gì, hỏi:
- Lão ca, chúng ta thật sự không hành động?
Có cường giả đi theo cột thần buông xuống, còn mở ra đường hầm không gian, về sau sẽ có nhiều cường giả hơn nữa.
Tất cả điều này làm Chu Phượng Phượng giật mình.
Lâm Phàm không nóng nảy:
- Đừng gấp, chờ xem.
Dù bây giờ đi ra ngoài thì tìm được ai? Chẳng lẽ như ruồi không đầu lục tìm lung tung?
Một vạn tám trăm cây cột đá rơi xuống các góc vực ngoại giới, mà vực ngoại giới lớn cỡ nào? Dù là Lâm Phàm cũng không rõ ràng.
Cho nên chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Lâm Phàm đã có hai cây Không Gian Thần Trụ dung hợp với nhau, được đến cột đá mạnh hơn, đập người rất tiện tay.
Chu Phượng Phượng không ngồi yên:
- Còn phải chờ nữa sao? Hay là ta đi ra ngoài thăm dò tiếng gió, nếu có vùng đất mạo hiểm gì thì ta quay về?
Chậm trễ một giây là bỏ lỡ bao nhiêu vùng đất mạo hiểm.
Vùng đất mạo hiểm là đường làm giàu duy nhất của lão, nếu không có vùng đất mạo hiểm thì lão nghèo mạt rệp.
- Không cần, ra ngoài cũng không ích gì, ngược lại tăng thêm rắc rối.
Lâm Phàm đang suy tư, hắn rất muốn biết kẻ xâm nhập mở Không Gian Thần Trụ ra rồi sau đó diễn biến thế nào.
Với thực lực của họ nếu đấu đơn thì không đáng lo, nếu cả đám tụ lại thì có chút tác dụng.
Chu Phượng Phượng nghi hoặc hỏi:
- Vậy bây giờ nên làm gì hả lão ca?
Sao có thể chuốc thêm rắc rối được, có hắn ở thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Lâm Phàm giơ tay lên:
- Chờ chút đã.
Hắn phải vận động đầu óc nghĩ cách, có nhiều điểm như vậy lảng vãng bên ngoài, hắn không bỏ qua được.
Không gặt hết thì thật có lỗi.
Nhưng muốn tìm bọn họ rất khó, độ khó khăn cao, không dễ hoàn thành.
Óc Lâm Phàm chợt lóe tia sáng.
Có cách!
- Ngươi tự tìm chỗ nghỉ tạm đi, có việc gì chờ lần sau nói tiếp.
Không đợi Chu Phượng Phượng nói nhảm nhiều, Lâm Phàm lật đật trở lại mật thất, hắn muốn liên lạc với Tri Tri Điểu.
Nguy cơ đến, áp lực thật lớn.
Đừng thấy giờ còn có hơn sáu ngàn vạn điểm, thật ra rất ít ỏi, nếu gặp công pháp bình thường cao đẳng chút thì bấy nhiêu điểm không đủ nhét răng.
Chu Phượng Phượng ngạc nhiên đến ngây người, không nói nên lời:
- Lão . . . ca.
Lão ca làm việc dứt khoát nhanh nhẹn, quan hệ giữa chúng ta tốt như vậy, nói rõ ràng chút không được sao?
Mật thất.
Lâm Phàm lấy tờ giấy màu vàng ra.
Lâm Phàm thông báo:
- Này, người bên Tri Tri Điểu có không?
Hắn định bàn bạc đàng hoàng một phen với đối phương.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu rít gào:
- Oa! Tông sư, rốt cuộc người chịu xuất hiện! Xuất hiện quá đáng, đã bao nhiêu ngày rồi, ngừng viết nhiều ngày lắm rồi!
Gã ước gì bắt Lâm Phàm lại xoa nắn một phen, đây là việc con người nên làm sao? Quá đáng hết sức.
Nhưng người xét duyệt Tri Tri Điểu không dám mắng một tiếng nào, sợ bị làm thịt.
Lâm Phàm mắng:
- Viết cái khỉ gì, ngươi không biết việc xảy ra gần đây ở vực ngoại giới sao? Không biết đã có bao nhiêu tông môn bị diệt?
Hắn luôn có thái độ không tốt với người xét duyệt Tri Tri Điểu, đối với hắn thì đây là biên tập. Dám thúc giục hắn viết bài, hắn tát một cái có thể làm gã bay tuốt lên trời, xoay tít bảy trăm hai mươi độ.
- Tông sư, chúng ta biết chứ, luôn bám theo báo tin về. Những tên kia lai lịch bí ẩn, cực kỳ nguy hiểm, đã có nhiều tông môn bị diệt. Đương nhiên, tông sư là khách quý của Tri Tri Điểu chúng ta, có thể xin Tri Tri Điểu che chở. Và Tri Tri Điểu nhiệt liệt hoan nghênh tông sư đến ở, chỉ cần tông sư đồng ý, chúng ta sẽ phái người đi nghênh tiếp ngay.
Đối với người xét duyệt Tri Tri Điểu thì mấy chuyện này chẳng liên quan đến gã, miễn đối phương có linh trí thì là hộ khách, đấu tranh là chuyện thường hay xảy ra, mọi thứ đều phải bình tĩnh.
Nếu tông sư thật sự đến tổng bộ Tri Tri Điểu, những việc tiếp theo càng nước chảy thành sông.
Nghĩ đến đây người xét duyệt Tri Tri Điểu nở nụ cười ác.
Đến đây rồi thì mọi việc sẽ không theo ý muốn của ngươi.
- Đừng nói nhảm, ngươi như vậy thì có gì mà an toàn. Đương nhiên nếu Tri Tri Điểu các ngươi cần giúp đỡ có thể hợp tác với bản phong chủ. Gác mấy chuyện đó lại, giúp bản phong chủ đăng một tin tức đưa vào tay những kẻ xâm nhập, có làm được không?
Tính toán bước đầu một vạn tám trăm cây Không Gian Thần Trụ bị hắn chiếm hai cây vậy là còn lại hơn ba vạn kẻ xâm nhập Đạo cảnh.
Ôi trời, quá tuyệt vời, đổi thành điểm nhiều như biển, có thể đè chết người.
Có thể buông bỏ thứ khác chứ không thể bỏ qua cái này, nếu không sẽ rất có lỗi với bản thân.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu sửng sốt, hoang mang:
- Tông sư, người có thể nói rõ ràng hơn không? Đưa vào tay những kẻ xâm nhập làm gì?
Theo như điều tra của bọn họ thì có thể xác định không phải người của vực ngoại giới. Những kẻ xâm nhập đi theo cột thần đến cực kỳ tàn bạo, người của vực ngoại giới đụng phải thì hoặc bị giết hoặc bị hàng phục, không có lựa chọn thứ hai.
Theo điều tra đào sâu hơn phát hiện bí mật lớn động trời sắp phanh phui.
Đây chỉ là tiên phong, có người mạnh hơn nữa sẽ buông xuống.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi có biết vì sao mình mãi chỉ có thể làm người xét duyệt Tri Tri Điểu không?
Người xét duyệt đang ngồi, nghe câu này thì bị hấp dẫn chú ý:
- Không biết, xin tông sư chỉ cho.
Gã cũng muốn biết.
Gã đã làm người xét duyệt không biết qua bao lâu rồi, người làm cùng thời gian với gã đều thăng cấp, chỉ còn mình gã ở yên chỗ cũ.
- Đó là vì ngươi nói nhảm quá nhiều, nói thẳng đi, có thể làm được không?
Lâm Phàm định chủ động tấn công hoặc ôm cây đợi thỏ.
- Ta ¥% . . .!
Người xét duyệt Tri Tri Điểu rủa thầm trong bụng, nói chuyện hơi thẳng ruột ngựa, rất tổn thương lòng người, gã nói nhiều bao giờ?
- Chắc là được.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu không dám bảo đảm, những kẻ xâm nhập không điệu thấp nhưng muốn tìm họ thì hơi khó khăn.
Lâm Phàm cho Tri Tri Điểu chút động lực, hắn không thể bỏ qua đám kẻ xâm nhập này:
- Đừng có chắc với là, Tri Tri Điểu các ngươi có bấy nhiêu chuyện cũng không làm xong sao?
Để mặc kẻ xâm nhập lảng vãng ở bên ngoài chẳng bằng dụ bọn họ tìm tới tận nhà, sau đó nghiền ép thành điểm hết.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu muốn cãi lại, nhưng mới hé môi đã bị người giành trước.
- Tốt, có thể làm được.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nghe vậy hơi giận, kẻ nào xằng bậy vậy, nhưng khi thấy người kia thì gã giật nảy mình.
Gã bật dậy nép sang một bên, cung kính nói:
- Chủ nhân.
Người kia tóc dài xõa vai, khuôn mặt anh tuấn mà uy nghiêm, trầm ổn.
Lâm Phàm nghe giọng khác hơn nữa người xét duyệt Tri Tri Điểu kêu một tiếng ‘chủ nhân’, thế là hắn hỏi:
- À, ngươi là người quản lý Tri Tri Điểu?
Người quản lý Tri Tri Điểu hỏi:
- Ừ, đúng vậy, ta là người phụ trách Tri Tri Điểu, không biết Lâm phong chủ làm như vậy vì điều gì?
Người quản lý Tri Tri Điểu rất tò mò, ở giới vực này không có thứ gì đáng giá cho y chú ý, chỉ có người viết Đan Giới Chi Chủ là hấp dẫn được y.
Lâm Phàm đáp:
- Vì cái gì? Lý do rất đơn giản, đương nhiên là đánh từng kẻ xâm nhập chết tươi.
Người quản lý Tri Tri Điểu giật mình, cười gượng nói:
- Lâm phong chủ không lầm chứ? Theo ta được biết thì những kẻ xâm nhập yếu nhất cũng cỡ Đạo cảnh sơ kỳ, và rất đông, không đơn giản như vậy.
- Gì mà đơn giản với phức tạp, một trăm đứa nhỏ hay một vạn đứa nhỏ thì có gì khác nhau sao? Mất thời gian lâu chút thôi. Ngươi là người quản lý, lời vừa rồi là ngươi nói, vậy cũng tính vào, chút nữa bản phong chủ sẽ phát nội dung cho ngươi, nhớ tuyên truyền nghiêm túc vào. Không nói nhiều nữa, nếu còn có việc thì nhớ thông báo cho bản phong chủ.
Lâm Phàm cắt đứt liên lạc, đưa đi nội dung đã viết xong xuôi.
Người xét duyệt kính sợ nhìn chủ nhân.
Mọi thứ ở đây đều do chủ nhân quyết định, hơn nữa công chúa đã ra ngoài một thời gian, bảo là muốn tìm tông sư, nhưng mãi chưa tìm ra.
Bọn họ có Tri Tri Điểu đi theo, tùy thời bảo đảm an toàn của công chúa.
Công chúa có địa chỉ của tông sư mà vẫn bị lạc đường, phải nói đây cũng xem như điểm đáng yêu.
Người xét duyệt hỏi:
- Chủ nhân, rốt cuộc tông sư muốn làm cái gì?
Gã cũng rất mờ mịt, chỉ có duy nhất tông sư là nạt nộ gã như vậy, người khác toàn nói chuyện ngọt nhạt với gã. Dù thực lực của gã không cao nhưng đại nhân vật Đạo cảnh đến hỏi thì gã cũng cứng rắn đối đáp, không phục thì biến, không nói nhiều.
Nội dung Lâm Phàm gửi đến đã hiện ra.
Người quản lý Tri Tri Điểu đọc nội dung, biểu tình dần thay đổi.
Người xét duyệt đứng một bên cũng hút không khí.
- Không thể nào! Tông sư muốn . . .?
Người xét duyệt không dám tưởng tượng, nhìn xem trong này viết lời kiểu gì, nếu đưa vào tay kẻ xâm nhập chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng.
Tông sư mắng kẻ xâm nhập xối xả, còn nhắn nhủ đệ tử tông môn hoan nghênh kẻ xâm nhập đến.
Người xét duyệt hỏi:
- Chủ nhân, thật sự đăng tin này lên sao?
Nếu đăng nội dung này thì ghê gớm, chắc chắn sẽ xảy ra trận đại chiến.
- Ừ, đăng đi, Lâm phong chủ đã nói thì chắc có nắm chắc, chúng ta lo bao đồng làm gì?
Người quản lý Tri Tri Điểu cũng rất muốn nhìn xem Lâm phong chủ có vũ khí bí mật gì.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu gật đầu, biết tiếp theo nên làm sao:
- Vâng, biết rồi.
- Nhớ kỹ, sắp xếp Tri Tri Điểu đến Viêm Hoa tông chờ đợi.
Người quản lý Tri Tri Điểu nói xong câu đó thì đi.
Người xét duyệt bắt đầu bận rộn, gã phải phát ra tin tức này đưa đến mỗi ngóc ngách vực ngoại giới.
Lâm Phàm yên lòng chờ đợi:
- Giải quyết, tiếp theo chỉ việc chờ Tri Tri Điểu. He he, cách như vậy mà cũng nghĩ ra được, mình siêu thông minh.
Lâm Phàm không dám tưởng tượng nếu tập thể kéo đến sẽ thế này, chắc rất mênh mông.
Khi đó tóm gọn cả ổ thì số điểm nhiều như thiên văn rồi.
Một Đạo cảnh bằng hai mươi mấy vạn điểm.
Mấy vạn kẻ xâm nhập là . . .
Bấm đốt ngón tay, nguy rồi, ngón tay không đủ để đếm.
Đường phát tài ở ngay phía trước.
- Ha ha ha ha ha ha!
Trong mật thất không có ai khác biết.
Lâm Phàm cười lớn không kiêng nể gì.
Hắn tự phục cách mình nghĩ ra.
Chỉ muốn hỏi có ai nghĩ ra được cách tuyệt vậy không.
Đây mới là ôm cây đợi thỏ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận