Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 904: Uy thế thần phục trùm

Vô Địch phong, trên đỉnh núi.
Lâm Phàm thảnh thơi nằm trên ghế tre, uống trà, cắn trái cây.
Đây xem như giây phút nhàn nhã nhất của hắn.
Lữ Khải Minh hưng phấn hỏi:
- Sư huynh, có phải đã hết bận bên ngoài, không cần đi ra nữa?
Lữ Khải Minh hy vọng nhất là thấy sư huynh ở lại tông môn, nghỉ ngơi một chút, không phải mệt nhọc như vậy.
Lâm Phàm cười, đưa mắt nhìn phương xa:
- Tạm thời không cần ra ngoài.
Hắn đang chờ, đợi Tri Tri Điểu phát tán nội dung thì trừ phi đám kẻ xâm nhập có khả năng nhịn nhục cao, nếu không thì hắn không tin bọn họ sẽ không tìm đến.
Chu Phượng Phượng ở một bên sốt ruột nói:
- Lão ca, chúng ta nên ra ngoài, cứ ở trong tông môn sẽ không tốt cho sự phát triển thể xác và tinh thần!
Chu Phượng Phượng bỗng cảm giác ánh mắt có tính xâm lược mãnh liệt theo dõi mình.
Lạnh lẽo, hoa cúc hơi ngứa.
Đó là ánh mắt của Lữ Khải Minh sâu thẳm nhìn qua, cảm giác xúc động muốn giết người.
Sư huynh đã mệt mỏi như vậy, khó khăn lắm mới có cơ hội nghỉ ngơi, vậy mà lão già này định dụ sư huynh ra ngoài.
Thật là không phải con người mà.
Lâm Phàm cười cười, không nói nhiều:
- Qua một thời gian sẽ có bất ngờ tìm đến.
Chắc chắn kẻ xâm nhập sẽ đến, hắn tin tưởng năng lực của Tri Tri Điểu.
Tổ chức này không tranh bá mà chỉ lo kiếm tiền, chơi không đẹp chút nào.
Lâm Phàm đoán Tri Tri Điểu đã biết nhiều bí mật, chẳng qua không thèm nói ra.
Lâm Phàm nhàn nhã nằm nghỉ.
Sắc trời dần tối, sao giăng đầy trời.
- Lâu rồi không ngắm trời sao.
Nhiều Tri Tri Điểu bay lượn trong thiên địa, mang nội dung mới nhất đến các góc vực ngoại giới.
Người quản lý Tri Tri Điểu ra tay, ngưng tụ càng nhiều Tri Tri Điểu, khuếch trương rộng hơn trước kia gấp mấy lần.
Y muốn xem Lâm phong chủ của Viêm Hoa tông có bản lĩnh gì, hắn muốn làm cái gì.
Ở trong mắt người quản lý thì một mình đấu với một đám kẻ xâm nhập là không sáng suốt, dù cá nhân mạnh mẽ cũng có giới hạn. Y không tin Lâm phong chủ ngốc đến mức đó, chắc chắn hắn có ý tưởng khác.
Một tông môn nào đó, trên một ngọn núi.
Thần Trật Quân Chủ nhìn tiền cược trên bàn, mặt đỏ rần gầm rống:
- Nào nào, mau đặt cược, ván cược sắp mở rồi!
Các đệ tử xung quanh có người trần truộng, có người mặt hung dữ.
Bọn họ chìm đắm trong cờ bạc không thoát ra được, đã thua hết những gì có thể cá cược.
Bọn họ ôm ý tưởng phất nhanh từ tay Thần Trật Quân Chủ nên chơi cá cược, nhưng càng lún càng sâu, cuối cùng thua tán gia bại sản.
Một con chim ba đuôi màu lam vụt qua bầu trời, tờ giấy từ móng vuốt bén rơi xuống.
Rầm!
Tờ giấy nặng nề rớt xuống chiếu bạc, tiền cược rơi tán loạn.
Thần Trật Quân Chủ nổi khùng lên:
- Cái gì? Ở đâu ra?
Ai dám quấy rầy Thần Trật Quân Chủ đánh bạc là kẻ thù của gã.
Nhưng khi Thần Trật Quân Chủ cầm tờ giấy lên thì người cứng ngắc, mắt lộ tia hưng phấn.
Các đệ tử thua sạch hỏi:
- Quân chủ, còn chơi không vậy?
Tuy bọn họ thúc giục nhưng không dám lớn tiếng, người trước mắt vẫn là quân chủ, họ không có tư cách lên mặt.
- Chơi chứ, sao lại không, các ngươi dọn dẹp bàn cược, chờ ta trở lại.
Thần Trật Quân Chủ nói xong cầm tờ giấy vội vã chạy đi.
Xảy ra chuyện lớn.
Đánh bạc tuy rất hấp dẫn người nhưng việc hiện tại càng quan trọng hơn.
Thần Trật Quân Chủ xông vào đại điện, hét to:
- Thánh Chủ! Thánh Chủ!
Trong đại điện, Thánh Chủ rất là buồn rầu, nửa bên mặt sưng phù, đây là bị người ta đánh.
Nguyên Thánh Đường tông có thể sống đến bây giờ thật là không dễ dàng.
Đoạn thời gian trước mới đánh một trận với người ta, Thánh Chủ sợ muốn vỡ tim, khó khăn lắm mới thắng.
Phún Thánh Chế Tài hùng hổ nói:
- Thần Trật, trong đầu ngươi có phân hay sao, kêu lớn tiếng làm gì?
Phún Thánh Chế Tài đang càu nhàu mấy kẻ đáng giận với Thánh Chủ, lúc chửi hăng say nhất thì bị ngắt ngang, cho nên nếu không mắng đối phương đến lòi phân ra thì trong lòng sẽ rất khó chịu.
Thánh Chủ nhức đầu.
Tông môn đã tan tác, Thiên Dụ, Hỗn Loạn biến mất, làm lòng Thánh Chủ đau nhói.
Có thể tự tìm đường về nhà thì đều có mặt đầy đủ rồi, còn người bị lạc thì hầu như mất tích.
Đổ Thánh Thần Trật bất mãn nói:
- Chế Tài, ta không muốn nói đâu nhưng sao miệng của ngươi thối vậy hả?
Phún Thánh Chế Tài đang cáu, quay sang mắng Thần Trật té tát:
- Thối thế nào? Có thối cũng không bằng ngươi ị ra! Tôm tép như ngươi thì ta đạp một cái là tét háng!
Thần Trật câm nín, không cãi thắng Chế Tài nổi, có thể nói ra lời thô tục như vậy có xứng làm quân chủ không?
- Ngươi . . .!
Thánh Chủ rít gào:
- Yên lặng, đừng ồn!
Thánh Chủ rất muốn đè hai người xuống đất chà chùi, lúc nào rồi mà còn cãi cọ.
Đán Ác Quân Chủ là cái đuôi ton hót hàng đầu bên cạnh Thánh Chủ, chộp lấy cơ hội răn dạy mấy người kia:
- Đúng rồi đấy, quá đúng, còn ra thể thống gì! Sao các ngươi có thể nói những lời đó trước mặt Thánh Chủ, không lớn không nhỏ!
Thâu Thánh Lôi Đình cười khẽ, hết sức bình tĩnh, không có chút ý nghĩ nào.
Thánh Chủ lườm Đán Ác Quân Chủ:
- Ngươi cũng câm miệng cho ta!
Cái tên này thật là . . .
Thánh Chủ dò hỏi:
- Thần Trật, rốt cuộc thì ngươi có chuyện gì?
Thần Trật Quân Chủ nói:
- Thánh Chủ, ta mới xem cái này, phát hiện vị trí của Viêm Hoa tông.
Thần Phạt Quân Chủ luôn im lặng cũng sửng sốt.
Thần Phạt Quân Chủ xem như người mạnh nhất Thánh Đường tông, Thiên Dụ sư muội vắng mặt, một mình y chống chọi, rất mệt mỏi.
Thánh Chủ nghe vậy mừng như điên:
- Mau đưa qua đây xem!
Thánh Chủ khao khát cần biết vị trí của Viêm Hoa tông, nếu hỏi bây giờ y muốn biết về ai nhất thì chắc chắn là Viêm Hoa tông.
Tuy trước kia có mâu thuẫn hơi lớn nhưng đã là quá khứ rồi, giờ quan hệ hai bên khá tốt, cùng nhau chống lại Chân Tiên giới, vô cùng thân thiết.
Bài viết rõ ràng dễ hiểu, nhưng Thánh Chủ không quan tâm, y để ý nhất là vị trí của Viêm Hoa tông.
Quân chủ ở bên dưới ngơ ngác nhìn Thánh Chủ, tạm thời bọn họ đều có ý tưởng như vậy nhưng không thể nói thẳng ra.
Thánh Chủ hắng giọng:
- Khụ khụ! Vực ngoại giới dung hợp, tông mình đã cắt đứt liên lạc với tông môn xưa khác, mọi người cũng thấy nguy hiểm ở đây nhiều thế nào rồi.
Thánh Chủ đau buồn nói:
- Thiên Dụ, Hỗn Loạn không biết tung tích, đến nay không trở về, đây là mất mát lớn cho tông mình.
Mọi người nghe cũng đau lòng.
Chắc chắn là mất mát rồi, còn rất lớn.
Thánh Chủ mở miệng nói:
- Cho nên, bản Thánh Chủ đề nghị đi Viêm Hoa tông xin giúp đỡ, nếu được thì dời tông môn khỏi chỗ cũ, chuyển đến gần Viêm Hoa tông. Các ngươi thấy sao?
- A?
- Hả hả?
- Ủa?
- Gì gì???
Mọi người cảm thán nhiều nhưng không phát biểu ý kiến.
Phún Thánh Chế Tài la lên:
- Ôi mợ, Thánh Chủ, ý tưởng chó chết kiểu gì vậy! Muốn Thánh Đường tông ăn nhờ ở đậu, cần Viêm Hoa tông che chở? Chế Tài này giữ quyền lợi phản đối hành vi khi sư diệt tổ này, nhưng sẽ không phát biểu ngôn luận!
Thâu Thánh Lôi Đình nói:
- Làm vậy sao được.
Chích Diệu Quân Chủ nói:
- Đúng rồi, đường đường là Thánh Đường tông sao có thể làm ra chuyện như vậy? Tuy Chích Diệu này cho rằng có thể làm, nhưng có lỗi với tổ tông, sau này Thánh Chủ một người xuống dưới thì còn mặt mũi nào gặp tổ tông, đúng không?
Đổ Thánh Thần Trật suy tư, không lên tiếng, giữ trung lập.
Thần Phạt Quân Chủ buông tiếng thở dài, không biết nên nói sao.
Đán Ác Quân Chủ đứng về phe Thánh Chủ, đứng ra phất cờ hò reo:
- Này này, các ngươi làm gì vậy hả? Thánh Chủ nghĩ ra cách sáng suốt như thế, là kế lớn ngàn năm, vạn năm, chịu nhục một chốc thì có sao? Các ngươi đều muốn Thánh Đường tông bị người tiêu diệt sao? Không nói nhiều, Đán Ác này là người đầu tiên đồng ý, Thánh Chủ sáng suốt, ta đồng ý!
Đán Ác Quân Chủ nở nụ cười đáng đánh, nụ cười nịnh nọt:
- Thánh Chủ, ta ủng hộ ngươi!
Thánh Chủ nhìn Đán Ác Quân Chủ, vui mừng gật đầu.
- Thánh Đường tông do Thánh Chủ sư huynh quyết định, chúng ta nghe theo là được. Di dời thì cứ di dời, ta không có ý kiến.
- Ta cũng vậy.
Đám quân chủ lúc trước phản đối đều thi nhau đồng ý, mới nãy họ giả bộ phản đối, không chịu vậy thôi, ở trước mặt trùm lớn thì chỉ có thể khom lưng, thần phục uy thế của trùm lớn.
Dù sau này xảy ra chuyện thì có Thánh Chủ gánh tội, không liên quan gì với họ.
Thánh Chủ mở miệng nói:
- Ừm, thế thì tốt. Ra lệnh xuống cho các đệ tử chuẩn bị, Thánh Đường tông xuất phát tìm Viêm Hoa tông.
Khi nói xong mấy câu này thì Thánh Chủ trở nên kiệt quệ.
Không còn cách nào, biết làm sao được.
Sông có khúc, người có lúc.
Tiếp tục ở lại đây không có kết cục tốt.
Đôi khi một con yêu thú xuất hiện là cường giả nguyên tông kéo ra nghênh địch, nói ra có ai dám tin?
Nhưng sự thật đúng là vậy.
Lách tách!
Lửa cháy hừng hực, một thôn trang nhỏ bị biển lửa bao vây, khúc gỗ phát ra tiếng lách tách.
Bộp!
Một nam nhân khôi ngô vạm vỡ mình đầy vằn đen khom lưng, bấu đầu một lão nhân.
Nam nhân vạm vỡ cười khẩy nói:
- Lão già, thuật pháp của ngươi khá thú vị, giao ra có thể tha cho ngươi khỏi chết.
Gã siết chặt năm ngón tay, suýt bóp nát đầu của đối phương.
Lão nhân tức giận đôi mắt đỏ rực:
- Phi! Ta nguyền rủa ngươi không chết tử tế được!
Bùm!
Nam nhân vạm vỡ bóp mạnh, đầu lão nhân nổ nát.
- Hừ! Không nói thì thôi, thấy ngươi tu vi yếu xìu mà có thể thừa dịp ta sơ sẩy đem đến chút cảm giác ngứa nên nổi lên chút hứng thú.
Có hai người khác đứng cạnh nam nhân vạm vỡ.
Một người khuôn mặt non nớt, hai tay đặt sau gáy ung dung nói:
- Dân bản xứ ở đây yếu thật, không lẽ trừ chờ Không Gian Thần Trụ đánh thông không gian ra chúng ta cứ đi lang thang nhàm chán vậy sao?
Một nam nhân cầm kiếm nói:
- Ngươi ngốc à, dân bản xứ ở đây tuy yếu nhưng có thứ là đồ tốt, như con kiến già vừa rồi, tu vi yếu vậy mà có thể thừa dịp Đằng ca sơ sẩy đụng tới Đằng ca, đã nói lên tạm được.
Gã không hề có cảm xúc gì với việc đồ sát những con kiến này.
Giết thì giết thôi, có gì đâu.
Bọn họ bỗng chú ý tới có con chim ba đuôi màu lam bay lượn trên trời.
Nam nhân cầm kiếm tung chiêu nhưng xuyên thấu qua Tri Tri Điểu.
Nam nhân cầm kiếm kinh ngạc hỏi:
- Ủa? Đây là sinh vật gì mà không sợ đòn công kích của ta?
Gã cảm thấy thú vị.
Một tờ giấy từ trên trời bay xuống.
Nam nhân khuôn mặt non nớt có vẻ còn là thiếu niên cầm tờ giấy lên nhìn kỹ, mặt biến sắc, sau đó nhe răng lộ biểu tình dữ tợn.
Thiếu niên đưa tờ giấy qua:
- Đằng ca xem này, có dân bản xứ nhục nhã chúng ta.
Đằng Hổ chộp tờ giấy vào tay, nhìn thoáng qua.
- Đúng là láo lếu, muốn lấy đầu của chúng ta làm cái bô? Hắn có mấy lá gan!
Nam nhân cầm kiếm cười nói:
- Ha ha, ta nghĩ hắn rất lớn gan.
Đằng Hổ lạnh lùng cười:
- Viêm Hoa tông, tốt lắm, người khác tránh không kịp nhưng hắn chủ động tới cửa, hãy để ta bóp nát đầu của hắn!
Gã siết chặt năm ngón tay, không gian nổ lốp bốp.
Gã rất nôn nóng háo hức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận