Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 905: Lâm phong chủ, chúng ta đến trợ trận

Tri Tri Điểu rất giỏi, tìm kiếm kẻ xâm nhập rồi đưa tin tức mới nhất đến trước mặt bọn họ.
Mặc kệ nhóm kẻ xâm nhập nghĩ thế nào nhưng tóm lại đã xem bài viết tràn ngập ngôn ngữ nhục nhã.
Nếu họ vẫn nhịn được thì Lâm Phàm chịu phục.
Có kẻ xâm nhập đọc tin xong lòng rực cháy lửa giận, nhưng còn có chuyện phải làm, cần đi tìm mười hai thần thú.
Có kẻ xâm nhập bận tìm Ma Tổ, tức là Hận Thiên Tiểu Ma Quân.
Vì gánh trách nhiệm nặng nề, không rảnh đi Viêm Hoa tông.
Một chỗ địa ngục trần gian.
Thật ra nơi này rất đẹp, nhưng nó là địa ngục trần gian đối với Vân Tiêu.
- Hôm nay lại phải nhận đau khổ gì đây? Ta sợ mình sắp không chống đỡ nổi nữa.
Mí mắt Vân Tiêu nặng trĩu, muốn đi vào giấc ngủ, muốn ngủ rồi không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Giờ Vân Tiêu rất sợ nữ nhân đáng sợ kia, không, ở trong mắt gã thì đó không phải nữ nhân mà là ác ma.
Ác ma dùng hết các loại thủ đoạn hành hạ gã.
Cộp!
Có tiếng bước chân truyền đến.
Vân Tiêu ngước mí mắt nặng trĩu lên, mặt đờ đẫn lẩm bẩm: Lại sắp bị hành hạ.
Giờ gã chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành, hoặc ăn một bữa no nê, khi đó dù muốn giết gã thì gã tuyệt đối không hối hận.
- Ngươi có thể đi.
Vân Tiêu đang định gượng dậy tiếp tục nhận hành hạ nghe vậy sửng sốt, vụt ngẩng đầu, nghe ngữ điệu kia khác với bình thường.
Bình thường là tiếng gầm gừ chủ và nô tràn ngập khủng bố, còn bây giờ là lạnh lùng và bình tĩnh, dường như nói ra chuyện rất bình thường.
Nữ nhân mặt không biểu tình nhìn Vân Tiêu:
- Ngươi ở đây đã nhận tất cả bồi dưỡng, thế giới bên ngoài thay đổi rồi, ngươi nên đi ra ngoài nhìn thế giới, có lẽ ngươi sẽ đi trên con đường khác biệt.
Vân Tiêu kiềm nén hưng phấn hỏi:
- Ta . . . ta thật sự có thể đi?
Gã sợ đối phương đang trêu đùa mình, làm hy vọng dâng lên lại hụt hẫng.
Nữ nhân gật đầu:
- Ừm!
- Oa!
Vân Tiêu không kiềm được chảy giọt lệ hy vọng.
Bị hắc ám bao vây, đột nhiên ngày nọ có tia sáng chiếu vào cứu gã ra.
Khóc ướt mắt.
Vân Tiêu vốn kiệt quệ nhưng khoảnh khắc này lấy lại sức sống, tràn ngập động lực.
Vân Tiêu đứng lên, gã hơi căng thẳng, sợ đang mơ:
- Ta đi thật nhé.
Ngày tháng Vân Tiêu ở trong đây như địa ngục không bờ bến, nữ nhân trước mắt rất đáng yêu, rất xinh đẹp, nhưng điều này không liên quan gì đến việc nàng có khủng bố không.
Gã đã bị vẻ ngoài đó lừa gạt.
Nữ nhân không nói chuyện, nàng đứng đó, mắt sâu thẳm lấp lóe tia sáng.
- Tạm biệt!
Vân Tiêu không muốn ở lâu dù chỉ một giây, không chút do dự co giò bỏ chạy.
Không có nữ nhân ngăn cản thì Vân Tiêu muốn ra khỏi đây lúc nào đều được.
Nữ nhân không nhìn Vân Tiêu mà ngước mắt xem hư không.
- Đến quá mau.
Vân Tiêu trốn thoát khỏi tay nữ ác ma, gã thở hổn hển, bốn phía là rừng rậm, yên tĩnh vô cùng, không biết phương hướng cụ thể.
Mắt Vân Tiêu lấp lóe tia mờ mịt:
- Ta nên đi đâu đây?
Gã không biết nên đi đâu hoặc tìm ai, gã không muốn lang thang bên ngoài nữa, chỉ muốn tìm tông môn, trở về tông môn, yên ổn vô tư làm phong chủ Vân Tiêu phong của mình.
Không tranh, không giành gì nữa.
Ngủ một giấc ngon lành, ăn một bữa no nê là ước mơ của gã.
Vân Tiêu muốn ngủ ngay bây giờ, nhưng nơi này không an toàn, quỷ biết nữ nhân kia có bắt gã về không. Nên Vân Tiêu không chút do dự hóa thành luồng sáng rời khỏi đây.
Vân Tiêu tìm tuyến đường về tông để sớm trở về, không muốn ở bên ngoài chịu tội nữa.
Tâm cảnh của Vân Tiêu đã sụp đổ.
Nếu nữ nhân biết suy nghĩ trong lòng Vân Tiêu, khó khăn lắm mới bồi dưỡng gã như ngày nay vậy mà chỉ mơ về tông hưởng phúc chắc nàng sẽ một cước giẫm chết gã.
Vô Địch phong.
Thanh Oa đọc tin tức trong tay, mặt ếch xanh sắp đổi màu trắng, trái tim sắp nổ nát.
- Trời ạ, hắn không biết chữ chết viết như thế nào sao? Kẻ bỏ mạng, ngươi sắp đâm thủng trời!
Thanh Oa ngây người, nó chưa bao giờ nghĩ đến kẻ bỏ mạng chủ động khiêu khích những kẻ xâm nhập, còn kêu gọi họ đến tông môn.
Vậy đoạn thời gian trước chuyển tông môn làm quái gì?
Chỉ vì hít thở không khí ở chỗ khác sao?
- Theo tình huống này thì đường diệt tông không xa, tự mình đâm đầu vào chỗ chết.
Thanh Oa suy nghĩ chuyện về sau, tông môn này không an toàn, đường dây thần kinh của kẻ bỏ mạng không bình thường, chắc cắm lộn dây nào rồi.
Nó muốn đi thì dễ rồi, nhưng nó không nỡ bỏ đám Luyện Đan Đại Sư, đều là học đồ của nó, sao mà vứt bỏ được.
Lữ Khải Minh khó hiểu hỏi:
- Sư huynh đang đợi cái gì vậy?
Sư huynh rất nhàn nhã, lần đầu tiên gã thấy sư huynh như vậy.
Lữ Khải Minh cảm thấy sư huynh đang chờ điều gì đó, nếu không đã chẳng như vậy.
Lâm Phàm cười nói:
- Sư đệ có cảm giác mùi chịu chết tỏa ra từ các nơi trên thế giới không?
Hắn há mồm nuốt trọn trái táo.
Hít hà!
Lữ Khải Minh hít ngửi, mặt hoang mang nói:
- Có đâu sư huynh? Không có mùi lạ gì.
Lâm Phàm phẩy tay, híp mắt:
- Không vội, tiếp tục chờ.
Hắn tu thân dưỡng tính, ngồi chờ điểm đến.
Hắn ghét nhất là người ta chẳng hỏi ý kiến khi không buông xuống đây.
Đây là hành động xâm hại người khác, không thể tha thứ.
Chân Tiên giới muốn xâm lấn vùng đất Nguyên Tổ, đây là hành động gợi lên chiến tranh, làm cư dân của vùng đất Nguyên Tổ phải giơ gậy lên, đánh trả lại ngay.
Cho nên Lâm Phàm dẫn dắt người vùng đất Nguyên Tổ chiến thắng.
Còn lần này thì càng khỏi phải nói, không cần nhiều lời, kết cục sớm được định trước.
Lữ Khải Minh suy tư:
- À.
Rốt cuộc sư huynh đang đợi ai? Gã không đọc Tri Tri Điểu, không rảnh xem.
Lâm Phàm phẩy tay:
- Sư đệ đi làm việc của mình đi.
Lúc này hư không chấn động, có người đến.
- Lâm phong chủ, ta đến trợ trận!
Mùi hương cực kỳ ngọt ngào khuếch tán trên không trung, các đệ tử ngửi mùi hương này đều lên tinh thần, sung sức vô cùng.
Cửu Sắc lão tổ mang theo Lạc Vân thần nữ giáng lâm.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Sao các ngươi đến đây?
Lão già này xông vào làm gì?
Cửu Sắc lão tổ cười nói:
- Ha ha ha! Lâm phong chủ nói gì kỳ, lão tổ xem bài trên Tri Tri Điểu liền đến áp trận ngay, để xem đám kẻ xâm nhập kia có ba đầu sáu tay gì không!
Lâm Phàm phẩy tay, không muốn nói nhiều với Cửu Sắc lão tổ:
- Không liên quan đến lão tổ, mau về Đan giới của lão đi.
Mặt Cửu Sắc lão tổ nghiêm túc nói:
- Vậy sao được, lão phu đến vì muốn cùng tiến lùi với Lâm phong chủ, sao có thể bỏ đi như vậy.
Lạc Vân thần nữ nói xen vào:
- Lâm phong chủ, lão tổ lo có biến cố gì nên mới đến xem.
Lần đầu tiên Lạc Vân thần nữ thấy lão tổ chủ động đi ra hỗ trợ mà bị người ta ghét bỏ.
Nếu là trước kia thì nàng không dám tin, còn bây giờ là chuyện bình thường.
Lâm Phàm kêu gọi:
- Được rồi, nếu đã đến thì cho lão tổ xem. Sư đệ, đi lấy ghế nằm lại đây, tất cả nằm xuống chơi!
Lữ Khải Minh gật đầu, vội đi kéo ghế nằm:
- Vâng thưa sư huynh!
Rất nhanh có ghế nằm, Lâm Phàm ra hiệu bọn họ nằm xuống, trà dâng lên, lặng im không nói chuyện.
Cửu Sắc lão tổ sửng sốt, điều này khác với tưởng tượng của lão.
Theo tình huống bình thường lẽ ra nên tổ chức tiệc hay mời vào thượng phòng nghỉ ngơi mới đúng.
Sao sắp xếp lão nằm đây?
Có lẽ vì trời vẫn còn sáng choang, chưa đến lúc nghỉ ngơi?
Buổi tối.
Cửu Sắc lão tổ và Lạc Vân thần nữ đã nằm trên ghế tre thật lâu.
Cuối cùng Cửu Sắc lão tổ không nhịn được hỏi:
- Lâm phong chủ, trời đã tối, chúng ta nên nghỉ ngơi chứ nhỉ?
Trong lòng Cửu Sắc lão tổ có linh cảm không may, hình như Lâm phong chủ không muốn xếp chỗ ở cho bọn họ.
- Ừm, nên nghỉ ngơi, tối nay nghỉ ở đây đi. Thời tiết tốt, không nóng không lạnh, xem trời sao cũng là một loại tu luyện. Được rồi, bản phong chủ ngủ đây, các ngươi tùy ý.
Lâm Phàm nhắm mắt lại, rơi vào giấc mơ đẹp.
Giờ hắn có rất nhiều chuyện cần làm.
Phải rút thưởng trúng công pháp này, còn có các thứ đang cần hiện giờ.
Nhưng không gấp, cứ tích súc một thời gian, chờ lần sau chắc chắn sẽ rút được thứ tốt.
Cửu Sắc lão tổ không còn lời nào để nói:
- Trời ạ!
Cửu Sắc lão tổ dám thề đây là khoảnh khắc khiến người đau trứng nhất, sao chẳng có chút xíu đạo đãi khách nào hết vậy?
Lạc Vân thần nữ và lão tổ liếc nhau, hơi bất đắc dĩ.
Lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn có ổn không?
Sáng sớm.
Hư không lại chấn động, nứt ra khe hở, hơi thở quen thuộc ập đến.
- Lâm phong chủ, ta đến đây!
- Ta cũng tới!
Binh Tổ, Đao Tổ, Vô Lượng lão tổ, Tinh Thần lão tổ đều đến.
Lâm Phàm sửng sốt nhìn mấy người trên hư không:
- Sao các ngươi đều tới?
Đều là lão tổ của thế lực lớn mà giờ tập thể kéo tới đây, đúng là chuyện kỳ lạ.
Vô Lượng lão tổ cười nói:
- Ha ha, Lâm phong chủ, chúng ta sớm thấy bài viết trên Tri Tri Điểu nên cố ý đến trợ trận.
Đạo Thanh Vô Lượng tông có thể nói là có dã tâm nhất với giới vực, bất đắc dĩ là người ở đây không dễ ăn hiếp, chỉ đành đường vòng khuếch trương thế lực.
Vô Lượng lão tổ phát hiện Cửu Sắc lão tổ, lòng thầm ngạc nhiên, đến gì mau vậy:
- Ủa? Không ngờ Cửu Sắc lão tổ tới nhanh thế.
Cửu Sắc lão tổ cười nói:
- Không phải lão phu đến nhanh mà là các ngươi tới quá chậm, lão phu và Lâm phong chủ cùng nhau qua một đêm tuyệt vời.
Nguyên vực ngoại giới chỉ mình lão được Lâm phong chủ viết tự truyện cho, người khác không có bản lĩnh này.
Bởi vậy miễn không ngốc đều nhìn ra hai người thân thiết cỡ nào.
Lâm Phàm nheo mắt nghĩ:
- Đừng nói là tới giành điểm với ta nhé.
Hắn hơi nghi ngờ, đám người kia sớm không tới, muộn không đến mà chọn ngay lúc này, còn đến tập thể.
Nếu kẻ xâm nhập đến, bọn họ ra tay thì sẽ bị cướp hết điểm.
Lâm Phàm phẩy tay đuổi cả đám nhanh về nhà:
- Này này, các ngươi đến hết làm chi, không cần trợ trận, mau trở về, không có việc của các ngươi!
Sơ suất quá.
Đăng tin trên Tri Tri Điểu không có vấn đề, nhưng hắn suy nghĩ không đầy đủ, không ngờ đám người kia sẽ đến góp vui, nếu họ mà cướp điểm thì hắn sẽ khóc chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận