Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 906: Chờ chút, cái này khác với tưởng tượng

Bọn họ tới nơi này đều có tính toán của riêng mình.
Trợ trận là một nhẽ, nhưng càng nhiều là muốn tìm hiểu tình huống của kẻ xâm nhập.
Vô Lượng lão tổ luôn truy tìm chuyện này.
Lần trước triệu tập cường giả các thế lực lớn vì muốn nhờ cậy sách cổ của họ, qua đó phỏng đoán, đào móc tin tức hữu dụng.
Tiếc rằng bị Lâm Phàm phá nát bét.
Binh Tổ lớn tiếng nói:
- Lâm phong chủ, sao có thể nói là chuyện không liên quan chúng ta được! Kẻ xâm nhập không rõ lai lịch, tiêu diệt vô số tông môn, chúng ta là người của giới vực đương nhiên không thể khoanh tay ngồi xem! Hiện giờ Lâm phong chủ nghĩa lớn dẫn kẻ xâm nhập đến, một mình hút không khí, chúng ta không thể khoanh tay đứng ngó, dù thế nào cũng quyết cùng tiến lùi, giết những kẻ xâm nhập càn rỡ tại đây!
Lời nói nghiêm nghị, dõng dạc.
- Đúng vậy!
Mấy lão tổ khác cũng có chung ý nghĩ.
Thật ra bọn họ cũng tìm kẻ xâm nhập, nhưng mãi không tìm được. Bọn họ có cảm giác nguy cơ, thực lực của đám người kẻ xâm nhập không yếu, nếu không đã chẳng có chuyện tông môn được cường giả Đạo cảnh trấn giữ mà bị diệt.
Lâm Phàm đang định nói gì thì trong thiên địa vang tiếng cười sang sảng.
- Loại chuyện này sao thiếu ta được!
Tầng mây dày nặng cuồn cuộn phía chân trời, hơi thở hùng hậu xé rách thiên địa, tia sáng đen lấp lóe chiếu rọi thiên địa.
- A? Là Xích Cửu Sát đây mà?
Chưa thấy người nhưng khí thế đủ để người nhận ra.
Lâm Phàm liếc xéo qua. Làm gì đây? Người này muốn làm gì? Đến thì cứ đến, còn kèm theo hiệu ứng lòe loẹt, tới Viêm Hoa tông ra oai à?
Lâm Phàm hét to:
- Xích Cửu Sát, ngươi đến thì cứ đến, đừng làm nhiều trò vậy!
Đoạn thời gian trước Lâm Phàm không muốn gặp mặt Xích Cửu Sát.
Lột hết đồ của người ta, còn cuỗm mất trữ vật giới chỉ, sợ bị tìm tới cửa.
Nhưng giờ thì Lâm Phàm không sợ chút nào.
Bản thân hắn đã mạnh lên, không ngán lại.
Xích Cửu Sát lơ lửng trên cao hơi khó chịu.
Chuyện tiểu tử này đã làm với gã còn rõ ràng ngay trước mắt, không cách nào quên. Giờ gã ra sân, tính lòe loẹt chút đã bị hắn cấm cản, thật quá đáng.
Xích Cửu Sát nhanh chóng đáp xuống, ôm quyền nói:
- Lâm phong chủ, lâu không gặp.
Ngữ điệu thì bình thường nhưng ánh mắt hơi khác, dường như đang nói lại thấy ta, bộ không biết nên phản ứng thế nào sao?
Lâm Phàm lạnh nhạt ậm ừ, không nói nhiều:
- Ừm.
Xích Cửu Sát không chấp nhận được.
Thế này là sao?
Ừ một cái cho có?
Một số đại nhân vật cười trêu đùa:
- Ô, Ma Thần gần đây sắc mặt tươi nhỉ.
Tuy Xích Cửu Sát là Ma Thần nhưng đó chỉ là danh hiệu, gã không làm chuyện gì táng tận thiên lương, nên mọi người không quá lo lắng hay cảnh giác với gã.
Đao Tổ cười nói:
- Sao sắc mặt không tốt được, chủ chính đạo Viên Chân đã bị Lâm phong chủ hàng phục, hắn đang thoải mái lắm đây, trước kia toàn bị Viên Chân theo dõi, nhẹ nhàng gì nổi.
Mọi người cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Xích Cửu Sát nhìn đám người kia, tạm thời câm nín. Có gì buồn cười? Dù Viên Chân có mặt ở đây thì gã cũng không e dè.
- Lâm phong chủ, không biết khi nào có thể trả lại trữ vật giới chỉ của ta?
Giờ Xích Cửu Sát chỉ mong lấy lại trữ vật giới chỉ của mình, bên trong có tài phú gã tích lũy.
Lâm Phàm nhìn Xích Cửu Sát, sao tên này lại nhớ chuyện đó nữa, trữ vật giới chỉ đã bị hắn bóp nát từ lâu, chia chác đồ vật bên trong rồi.
- Không trả được, đã dùng đồ ở bên trong.
Xích Cửu Sát ngây người, gã suy nghĩ đối phương sẽ dùng một đống lý do, thậm chí chối bỏ, nhưng nào ngờ đối phương nói thẳng một câu là đã dùng rồi.
Câu này mang đến sức sát thương lớn với Xích Cửu Sát, gã hơi khó chấp nhận.
Xích Cửu Sát bần thần nói:
- Lâm phong chủ, làm vậy không được tốt lắm.
Nếu người bình thường nói câu này thì đã ăn một bộ quyền của gã rồi, sẽ đánh đối phương ngã xuống đất, dù dùng rồi cũng phải ói ra cho gã.
Nhưng hết cách, thực lực của tiểu tử trước mắt đã đồn khắp nơi, rất mạnh, rất khủng bố, gã không chắc sẽ đánh lại.
Nếu thật sự đánh nhau, có lẽ người ngã xuống đất là gã.
Lâm Phàm nhìn Xích Cửu Sát:
- Ui chà, đường đường là Ma Thần Xích Cửu Sát mà sao hẹp hòi thế, trước kia không đánh không quen nhau, đã là chuyện quá khứ rồi, sao suốt ngày cứ đòi lấy về, bản phong chủ không trả đấy, rồi sao?
Xích Cửu Sát chỉ vào mình:
- Ta . . . hẹp hòi?
Xích Cửu Sát nhìn về phía nhóm người như muốn họ phân xử cho, câu này rất chói tai.
Binh Tổ gật đầu.
Đao Tổ nghiêm túc gật đầu theo.
Vô Lượng lão tổ nói:
- Xích Cửu Sát, ngươi thật sự hơi bị tật đó. Chúng ta hiểu biết con người của Lâm phong chủ, trước kia không quen nhau, lấy đồ bằng vào bản lĩnh của mình, về sau không đánh không quen biết, chuyện đã qua rồi đừng để mãi trong lòng.
Cửu Sắc lão tổ đồng ý, còn bình phẩm Xích Cửu Sát:
- Nói có lý, đường đường là Ma Thần, thật sự không nên hẹp hòi như vậy.
Xích Cửu Sát muốn hộc máu, mấy tên này đúng là mở to mắt nói bừa.
Lâm Phàm vui mừng gật đầu:
- Ừ, các vị lão tổ hiểu lý lẽ.
Chênh lệch giữa người với người là thế đấy.
Xích Cửu Sát nghe mấy lời này thì không muốn nói nhiều nữa, cái này mà bảo là hiểu lý lẽ? Rõ ràng là trợn mắt nói dối.
Xích Cửu Sát không hiểu tại sao đám già kia bênh Lâm phong chủ, được ích lợi gì sao?
Đột nhiên chân trời xa ập đến uy thế cực kỳ khủng bố, uy thế tràn ngập hơi thở bạo ngược, cả tầng mây bị rẽ ra dạt sang hai bên.
- Đến rồi!
Lâm Phàm ngước đầu lên, môi treo nụ cười, không ngờ thật sự hữu dụng.
Kẻ xâm nhập đến, tay hắn bắt đầu run, chờ lát nữa hắn cầm cột đá đập một phát, hy vọng họ đừng chết quá mau.
Xích Cửu Sát đang định phản bác, nói đạo lý lớn thì bị hơi thở trong thiên địa hấp dẫn chú ý.
Kẻ xâm nhập đến.
Xích Cửu Sát cũng rất quan tâm, thầm đoán những kẻ xâm nhập này rốt cuộc như thế nào.
Đùng!
Đùng!
Hai tiếng nổ vang.
Hai bóng dáng tốc độ siêu nhanh chợt ngừng lại dẫn đến tiếng nổ nhức óc.
- Nơi này là Viêm Hoa tông?
Nam nhân nói chuyện tay cầm trường thương, trường thương rực cháy lửa. Mắt nam nhân sâu thẳm như vực sâu, uy thế khủng khiếp bao trùm thân thể, mắt gã nhìn chằm chằm bên dưới.
Một nam nhân khác cầm tờ giấy Tri Tri Điểu, lạnh lùng nói:
- Người nhục nhã chúng ta trên này có phải là các ngươi?
Hơi thở của gã rất mạnh, mạnh mẽ hơn nam nhân cầm thương rất nhiều, là Đạo cảnh đỉnh. Có ảo ảnh man thú xoay quanh trên người gã, uy thế cuồng bạo phô bày ra làm người kinh.
Lâm Phàm mừng rỡ nói:
- Đúng vậy! Chờ các ngươi lâu rồi!
Rốt cuộc đến, tuy chỉ có hai người nhưng vẫn làm hắn cực kỳ háo hức, sung sướng vô cùng.
Khi Lâm Phàm nói câu này thì nam nhân cầm thương quát lớn:
- Đúng là tìm cái chết!
Giọng ồm ồm chấn động hư không, uy thế giận dữ phô bày rõ ràng.
Đối với cường giả Đạo cảnh thì mỗi tiếng nói cử động đủ để lay động thiên địa.
Vô Lượng lão tổ gầm lên:
- Ta thì thấy là các ngươi tìm cái chết!
Vô Lượng lão tổ vốn định yên lặng theo dõi biến cố, nhưng khi phát hiện chỉ có hai người xông đến thì lão nở nụ cười.
Đùa, chỉ có hai người đến, nếu không tự tìm chết thì là gì?
Làm lão tổ của Đạo Thanh Vô Lượng tông đương nhiên không thể núp ở đằng sau, khi xác định bên địch chỉ có hai người thì lão phải đứng ra, dạy cho hai kẻ không biết trời cao đất rộng một bài học.
Nam nhân cầm thương không ngờ dân bản xứ càn rỡ như vậy, cười lạnh hỏi:
- Ngươi là ai?
Vô Lượng lão tổ mỉm cười, vung tay áo, khí thế phi phàm ngẩng cao đầu nói:
- Lão phu là lão tổ của Đạo Thanh Vô Lượng tông, có thể gọi là tổ tông của các ngươi.
Nam nhân cầm thương nổi khùng lên:
- Cuồng vọng!
Gã không ngờ có dân bản xứ láo lếu như vậy, to gan nhục nhã gã ngay trước mặt.
Binh Tổ hừ lạnh một tiếng:
- Lão phu thì thấy kẻ cuồng vọng là ngươi, có hai người cũng dám đến đây càn quấy, có biết trời cao đất rộng?
Hư không chấn động hình thành ảo ảnh Binh giới, vô số binh khí lơ lửng trên cao.
Rất có xu hướng nói chuyện không hợp liền đánh.
Cửu Sắc lão tổ giơ tay lên, thấy Lâm phong chủ định ra mặt thì dứt khoát ngăn cản:
- Lâm phong chủ, việc này không cần lên, hãy giao cho chúng ta.
Lúc này phải biểu hiện ra thái độ thống nhất mặt trận với Lâm phong chủ.
Không nói cái khác, chỉ có hai người này không đáng lọt vào mắt họ.
Một chọi hai có lẽ hơi huênh hoang, nhưng bọn họ đông người, cùng ra tay thì chẳng lẽ không hạ được hai vật nhỏ này sao?
Tinh Thần lão tổ mở miệng nói, mắt lấp lóe tia sắc bén nhìn hai người trên trời:
- Đúng rồi, Lâm phong chủ, những người này buông xuống vực ngoại giới là không thèm để chúng ta vào mắt, sao chúng ta có thể mặc kệ được, phải trấn áp bọn họ, để họ biết sự lợi hại của chúng ta.
Tinh Thần lão tổ rất tò mò về kẻ xâm nhập, nếu trấn áp được hai người có lẽ sẽ hỏi ra một số thứ hữu dụng.
Nam nhân cầm thương tức điên, không ngờ bị coi thường như vậy:
- Các ngươi . . .!
Nam nhân có ảo ảnh man thú quấn quanh người giơ tay ngắt ngang:
- Liệu Vân, đừng nóng nảy.
Gã luôn giữ bình tĩnh khi nghe những lời nói kia.
Nam nhân cầm thương kiềm nén lửa giận trong lòng, tràn ngập kính sợ với nam nhân đứng bên cạnh:
- Vâng.
Nam nhân nghiền ngẫm nhìn cường giả vực ngoại giới ở phía dưới, chắc họ là cường giả đỉnh cao.
Vô Lượng lão tổ phát hiện đối phương nhìn họ chằm chằm, ánh mắt đó khiến người khó chịu.
- Nhìn cái gì? Lão phu nói cho các ngươi biết, đã đến rồi thì đừng mơ an toàn rời khỏi, muốn không chịu khổ thì ngoan ngoãn quỳ xuống cho lão phu, nếu không tự gánh lấy hậu quả!
Bọn họ đông người như vậy không lẽ sợ hai người phe địch?
Đánh hội đồng có thể đánh cho đối phương lòi phân ra, đánh tơi bời luôn.
- Vô Lượng lão tổ nói rất đúng.
Các vị lão tổ mỉm cười, tâm tình bình thản, không thèm để đối phương vào mắt.
Đột nhiên!
Bùm!
Bùm!
Không gian liên tục nổ, có bóng người hiện ra.
Kẻ xâm nhập đến sau kinh ngạc hỏi:
- Ủa? Không ngờ Man huynh đến nhanh quá, cùng Liệu huynh đến trước nhất hả?
Người này không ngờ nhiều người đến đây như vậy.
Bọn họ đọc bài viết đều tức đau gan, chưa bao giờ có ai to gan láo như vậy, nếu không đến tận nơi xem thì sẽ rất bứt rứt.
Man Sư nhếch mép cười nhạt, như nhìn đám kiến nhỏ xấc láo trước mắt mình:
- Ừ, mới tới thôi, nhìn bộ dạng đắc ý của đám dân bản xứ khá buồn cười.
Thoáng chốc các lão tổ thấy tức ngực.
Điều này khác với tưởng tượng của họ.
Sao trong thoáng chốc đông người vậy?
Đừng nói là đám người kia đã hẹn nhau từ trước nhé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận