Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 907: Đường thương này rất ngon lành

Bùm!
Bùm!
Hư không liên tục nổ vang.
Từng bóng người đứng giữa hư không.
Mười người.
Hai mươi người.
Một trăm người.
Vốn chỉ có ít ỏi mấy người, trong khoảnh khắc cả đám ngây ra thì một đống người kéo đến.
Đạo cảnh sơ kỳ cho đến Đạo cảnh đỉnh.
Khí thế hùng hậu, ánh mắt giễu cợt, khi thấy Viêm Hoa tông thì kẻ xâm nhập không thèm xem trọng.
Tuy bọn họ không cùng tộc hoặc ở chung một thế lực nhưng trước khi cường giả thật sự buông xuống thì bọn họ sẽ bắt tay với nhau, cùng chống lại dân bản xứ ở vực ngoại giới.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hàng trăm kẻ xâm nhập đứng trên trời, uy thế ngưng tụ cùng một chỗ hình thành áp lực mênh mông bao phủ hư không.
Ực ực!
Tiếng nuốt nước miếng.
Nhóm Vô Lượng lão tổ hơi lùi lại một bước, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trán họ.
- Tình huống gì đây?
Lão tổ các thế lực lớn ngó nhau.
Tay chân Lâm Phàm run run:
- Nhiều quá, nhiều quá.
Hắn siêu kích động, vốn đinh ninh sẽ có người đến nhưng không ngờ có nhiều như vậy.
Tuy so với toàn bộ kẻ xâm nhập thì bấy nhiêu đây chỉ bằng một cọng lông trâu, nhưng thế này đã đủ nhiều rồi.
Nếu đập chết hết sẽ được bao nhiêu điểm?
Không dám tưởng tượng.
Lâm Phàm cần nội tình siêu khổng lồ, muốn thăng cấp lên cảnh giới cao hơn mà chỉ dựa vào cách bình thường là chồng chất công pháp thì chẳng biết có đủ không.
Thấy mọi người đều trố mắt ra, nam nhân cầm thương Liệu Vân lạnh lùng cười:
- Đám dân bản xứ kia, mới nãy là ai đòi trấn áp chúng ta? Giờ hãy đứng ra xem!
Liệu Vân nói với ngữ điệu nghiền ngẫm, ngay từ đầu gã đã không thèm để nhóm dân bản xứ này vào lòng.
Liệu Vân vung trường thương trong tay, miệt thị nhìn nhóm người bên dưới.
Vô Lượng lão tổ lúng túng hắng giọng:
- Cái đó . . .
Mới rồi là lão lớn tiếng nhất với những kẻ xâm nhập này, nhưng đó là vì thấy đối phương chỉ có hai người nên mới dám kiên cường vậy. Giờ đột nhiên có nhiều người đến, lão trở nên hèn.
Liệu Vân lạnh lùng hỏi:
- Như thế nào? Người đâu? Hay các ngươi chỉ là một đám nhát như chuột, ỷ vào đông người mới dám nói chuyện kiểu đó với ta?
Mắt Liệu Vân bắn ra tia sáng tràn ngập coi rẻ và bất mãn.
Yên lặng không tiếng động.
Nhiều lão tổ câm nín, cảm xúc vừa rồi bay biến hết.
Lâm Phàm giơ tay xúi các lão tổ hành động:
- Này các vị lão tổ, ai muốn lên trước thì cứ lên, bản phong chủ nhờ ơn các vị giúp đỡ, không thể không cho các vị cơ hội nào, mời.
Người đã đến đông đủ, là lúc tốt nhất để ra tay.
Lâm Phàm hỏi:
- Vô Lượng lão tổ, lên không?
Vô Lượng lão tổ cười gượng gạo, rối rít xua tay:
- Cái đó . . . ha ha, Lâm phong chủ nói đùa, một mình lão phu sao đánh lại nhiều người vậy được.
Đừng đùa, xem trận thế hiện giờ của đối phương thì lão lấy gì đấu với người ta? Sợ là cuối cùng có chết cũng không biết chết như thế nào.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua:
- Vậy mới rồi ngươi nói nhiều thế làm chi?
Hoàn toàn lãng phí thời gian.
Vô Lượng lão tổ không còn lời nào để nói, đúng rồi, mới nãy nói nhảm nhiều làm gì, giờ bị tát sưng mặt.
Vô Lượng lão tổ nhìn sang mấy lão tổ khác.
Các lão tổ lúng túng cúi đầu, không muốn nói nhiều. Bọn họ đều suy nghĩ lát nữa làm cách nào giữ mạng đây.
Nhiều cường giả Đạo cảnh kéo dến, dù họ đánh giỏi tới đâu thì có thể đánh thắng bao nhiêu người?
Trong đó có nhiều người hơi thở ngang ngửa với họ, nếu đánh nhau chưa chắc họ lấn lướt được.
Đệ tử tông môn ngước đầu lên, có người lộ vẻ khủng hoảng:
- Sao có nhiều người đến quá vậy?
- Sư huynh có thể chống đỡ nổi không?
Đệ tử bình thường đã bao giờ thấy tình hình rầm rộ như vậy, họ cảm nhận khí thế quá mạnh, đè trên người nặng như núi, sắp nghẹt thở.
Thiên Tu nhíu chặt mày, tình huống không ổn, kẻ xâm nhập đến Viêm Hoa tông có thực lực không yếu, lại đông người, lão không dám khẳng định đồ nhi chắc chắn chiến thắng.
Thanh Oa sửng sốt nhìn hư không:
- Tiêu đời.
Người trẻ tuổi đến nên Thanh Oa không biết ai, người ta cũng không biết nó.
Nhưng thực lực bày ra đó, đùa được sao?
Thanh Oa thừa nhận kẻ bỏ mạng rất lợi hại, nhưng ghê gớm đến đâu cũng không thể đánh lại nhiều người đúng không? Đừng quá đề cao bản thân, thật sự rất nguy hiểm.
Liệu Vân lắc cổ tay, thương chỉ vào Vô Lượng lão tổ, mặt cuồng vọng giễu cợt:
- Không ai nói chuyện sao? Lão già kia, mới rồi ngươi to tiếng nhất, bước ra đây nói tiếp cho ta, chống mắt xem dân bản xứ các ngươi có mấy lá gan!
Vô Lượng lão tổ bị nghẹn đỏ mặt, người kêu tên mà lão thật sự không dám bước ra nói chuyện.
Xích Cửu Sát chưa bao giờ khuất phục, đạp mạnh lên trước một bước, ngước đầu nhìn chăm chú vào hư không:
- Hừ! Huênh hoang, để ta thử sức với ngươi!
Liệu Vân cười nói:
- Gan đấy.
Không ngờ thật sự có người dám can đảm đứng ra.
- Được rồi, được rồi, đừng quậy nữa.
Lâm Phàm đã chờ rất lâu mà chỉ thấy được cảnh này, trong các lão tổ có mỗi mình Xích Cửu Sát là dám mở miệng.
Lâm Phàm chủ yếu muốn cho đám lão tổ hiểu rằng đừng thổi phồng khoác lác, nếu không rất khó lấp liếm qua chuyện. Giờ mục đích đã hoàn thành, hết việc của họ rồi, còn lại giao cho hắn.
Bộp!
Lâm Phàm đặt tay lên vai Xích Cửu Sát, đẩy sang một bên:
- Ngươi cũng tránh ra, đừng góp vui.
Xích Cửu Sát ngây người:
- Lâm phong chủ, làm vậy là sao?
Chuyện khác tạm gác lại, giờ người ta đạp trên đầu rồi, chẳng lẽ không cho gã chống đối lại?
- Không có sao cả, chỉ muốn ngươi tránh ra, việc này không liên quan gì ngươi, đó là chuyện của bản phong chủ.
Chắc chắn hắn sẽ không để Xích Cửu Sát ra tay, người này thực lực không yếu, dư sức giết vài tên, nhưng đó là vấn đề lớn với Lâm Phàm.
Điểm sẽ tính phần của ai?
Cần kiệm, không thể lãng phí luôn là phong cách của hắn.
Không thể để Xích Cửu Sát giết không vài người đúng không nào?
Hắn không lấy được gì ngược lại mất nhiều điểm, phải mãnh liệt ngản cản hành vi như vậy.
Vô Lượng lão tổ cảm thán, nhanh chóng chộp lấy bậc thang trèo xuống:
- Lâm phong chủ có quyết đoán, việc của mình tự mình giải quyết, lão phu cực kỳ bội phục hành vi này.
Đao Tổ nói:
- Ừm, đúng thế, trên đời có mấy ai là anh hùng thật sự, ta thấy Lâm phong chủ xứng là một người trong đó.
Tinh Thần lão tổ gật gù đồng ý:
- Ừ, nói có lý.
Nhìn xem, nói có đạo lý biết bao.
Việc của mình thì tự mình lo, dù bọn họ có mặt ở đây cũng không cần họ.
Đây mới là anh hùng thật sự, người bình thường không thể chống lại.
Liệu Vân lớn tiếng hỏi:
- Ngươi là ai?
Gã không ngờ lại có người đứng ra, nên nói đối phương ngốc hay không thèm để họ vào mắt?
Người đến đây đều không đơn giản, có thể làm thành viên tiên phong đều có nhiều thủ đoạn, thực lực không thể coi thường.
Một dân bản xứ tầm thường mà dám càn quấy trước mặt bọn họ, đúng là tìm cái chết.
Mắt Lâm Phàm sáng ngời, cười nói:
- Các ngươi tới nơi này tìm ai thì bản phong chủ là kẻ đó.
Hắn không ngờ nhiều người kéo đến như thế, nếu giết hết thì quá tuyệt vời.
Tưởng tượng thôi đã hơi kích động.
Liệu Vân nổi giận, người rực cháy lửa, cực kỳ hung hăng:
- Ngươi là dân bản xứ dám buông lời nhục nhã chúng ta?
Lâm Phàm hết sức bình tĩnh nhẹ gật đầu:
- Ừ, đúng là bản phong chủ.
Lâm Phàm không thèm để đám người kia vào mắt.
Nhóm kẻ xâm nhập cùng dời mắt tập trung vào Lâm Phàm.
Là dân bản xứ này nhục nhã bọn họ?
Mục đích bọn họ tới đây là muốn giết dân bản xứ này, để hắn hiểu rằng lời nào nói được còn lời nào bị cấm.
Liệu Vân nổi khùng, một lời không hợp liền đánh:
- Muốn chết!
Thương thuật của Liệu Vân cực kỳ cao siêu, tuy là cường giả Đạo cảnh nhưng một chiêu một thức trường thương đã hòa vào quỹ tích của đạo.
Liệu Vân lắc người lao thẳng vào Lâm Phàm.
Liệu Vân tức giận quát:
- Dân bản xứ cả gan làm loạn, ngươi buông lời nhục nhã chúng ta, hôm nay phải cho ngươi chết không có chỗ chôn!
Một luồng sáng từ trên trời giáng xuống, tốc độ siêu nhanh, uy thế to lớn đè ép xuống.
Nhóm kẻ xâm nhập xì xầm nhỏ to:
- Lợi hại, đây là thương pháp Mạn Thiên Huyết Vũ của Liệu Vân?
- Nghe nói loại thương pháp này là Liệu Vân vào vòng ngoài Nguyên Tổ Thâm Uyên, lấy được bản khuyết thiếu viễn cổ, bản đơn lẻ bạo vũ lê hoa gì đó. Lĩnh ngộ ra thương pháp hễ thi triển là phong tỏa thiên địa, khiến người không có đường lùi.
Ở trong mắt họ thì Liệu Vân là người có khí vận lớn, vào vòng ngoài Nguyên Tổ Thâm Uyên, được bản đơn lẻ viễn cổ, tuy rách nát thiếu trang nhưng coi như lĩnh ngộ ra một môn thương pháp tuyệt thế.
Liệu Vân xuất sắc như vậy trong cùng thế hệ phần lớn là nhờ vào bộ thương pháp này.
Chắc dân bản xứ kia đã gặp rắc rối to rồi, hắn sẽ chết rất thảm, sẽ không ít hơn tám trăm, ngàn lỗ máu.
Lâm Phàm đứng yên tại chỗ, vui vẻ bình phẩm:
- Đường thương rất ngon lành.
Hắn không muốn nói đâu nhưng về tổng thể thì đám kẻ xâm nhập lợi hại hơn cường giả vực ngoại giới nhiều.
Xích Cửu Sát nhắc nhở:
- Lâm phong chủ cẩn thận.
Đường thương này cho Xích Cửu Sát cảm giác rất nguy hiểm, phong tỏa không gian, thậm chí khống chế máu chảy.
Gần như là đường thương thần.
Mắt Liệu Vân rực cháy lửa, quát lớn, uy thế kinh người:
- Chết cho ta, dân bản xứ ngu xuẩn! Ngươi phải trả giá cực đắt cho hành vi của mình!
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai.
Có sóng xung kích lực lượng khuếch tán mạnh ra bốn phương tám hướng.
Tro bụi dày đặc che giấu mọi người.
Tập thể cùng theo dõi chỗ đó.
- Tình hình ra sao rồi?
Không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Nhóm kẻ xâm nhập đã đoán trước kết quả, đinh ninh dân bản xứ bị tàn nhẫn chém giết.
Với toàn Viêm Hoa tông thì trái tim treo cao, hy vọng sư huynh đừng bị gì.
Gió mạnh thổi bay tro bụi đi xa.
Có giọng nói vang lên:
- Yếu xìu.
Khi mọi người thấy rõ cảnh tượng thì tập thể trợn mắt há hốc mồm như gặp quỷ.
Đầu Liệu Vân chôn sâu dưới đất, hai đầu gối quỳ sát đất, chổng mông lên cao.
Trường thương chưa bao giờ rời tay Liệu Vân thì đã gãy thành hai khúc.
- Này, tiên phong của kẻ xâm nhập các ngươi đều yếu vậy sao? Có ai mạnh hơn không? Nếu không có thì bản phong chủ bắt đầu giết nhé.
Chân Lâm Phàm đạp mạnh, đạp bể đầu đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận