Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 908: Này này, chắc ngươi sẽ không chết rồi chứ?

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Ực ực!
Có tiếng nuốt nước miếng.
Nhóm kẻ xâm nhập lơ lửng trên cao, sừng sững trong thiên địa đã ngây người.
Bọn họ chưa tỉnh táo lại từ cảnh vừa rồi.
- A! Khốn nạn, khốn nạn! Ngươi giết Liệu Vân!
Man Sư nổi điên, hai răng nanh thò ra, mặt dữ tợn, ánh mắt nhìn Lâm Phàm tràn ngập giận dữ khiến người sợ hãi.
Lâm Phàm bình tĩnh trả lời:
- Ừ, bản phong chủ giết hắn. Hắn rất yếu mà còn càn rỡ như vậy, không giết chứ để lại ngâm giấm à?
Hắn lại cười bảo:
- Như thế nào? Ngươi muốn báo thù cho hắn? Được chứ, lên đây.
Vô Lượng lão tổ kinh ngạc nói:
- Trời ạ, Lâm phong chủ nói một câu bá đạo quá.
Không ngờ Lâm phong chủ chẳng hề nể tình, một cước giẫm chết người ta.
Mới rồi Vô Lượng lão tổ không thấy rõ xảy ra chuyện gì, chớp mắt đã tạo nên chấn động.
Cửu Sắc lão tổ rũ mi mắt xuống hỏi:
- Trận chiến này không thể tránh khỏi, các vị, nói giỡn là một chuyện, chút nữa nếu thật sự xảy ra đại chiến thì nên làm sao? Là rút lui hay giúp đỡ Lâm phong chủ?
Cửu Sắc lão tổ không tin mấy lão già kia chịu ở lại hỗ trợ, quan hệ giữa lão và Lâm phong chủ tạm được nhưng không thật sự thân thiết.
Tuy nhiên . . .
Ổ rơi xuống thì làm gì còn trứng nguyên.
Cửu Sắc lão tổ hiểu rõ đạo lý kia hơn bất cứ ai, kẻ xâm nhập không chỉ nhằm vào một mình Lâm phong chủ, nếu khoanh tay đứng nhìn thì đến cuối cùng rất khó nói bọn họ có yên ổn được không.
Đao Tổ cười, nhưng là nụ cười gượng gạo:
- Lão phu chỉ đến xem thôi, chút nữa còn phải về một chuyến.
Đao Tổ sẽ không ở lại, không nhìn xem đối phương có bao nhiêu người? Chỉ dựa vào mấy người bọn họ chỉ e không gây sóng gió gì nổi.
Vô Lượng lão tổ chần chừ:
- Cái này . . .
Đi thì không được, mà không đi cũng không thể, Vô Lượng lão tổ rất khó xử, không biết nên làm thế nào cho phải.
Vô Lượng lão tổ hỏi:
- Xích Cửu Sát, ngươi thấy sao?
Lão muốn xem Xích Cửu Sát lựa chọn thế nào, nếu gã cũng chạy vậy thì bọn họ có chạy cũng bình thường, sẽ không mất mặt.
- Ở lại đây, cùng Lâm phong chủ chống đỡ. Những kẻ xâm nhập đến đây thì không có ý tốt, dù hôm nay chúng ta chạy thoát một kiếp, ngươi nghĩ sau này có thể trốn được sao? Liều mình một phen có lẽ còn hy vọng, nếu co tay cóng chân, thế đơn lực mỏng thì thật sự muộn màng.
Xích Cửu Sát hít sâu một hơi, ngưng tụ hơi thở vận chuyển toàn thân, tùy thời chuẩn bị đánh.
Vô Lượng lão tổ chần chừ nói:
- Nói thì là vậy nhưng tự nhiên đánh cũng kỳ, huống chi chỉ có vài người chúng ta sao mà được?
Nếu muốn đánh thì nên mang đông người tới, dùng chiến thuật biển người.
Hơn nữa vực ngoại giới lớn như vậy, sẽ không thiếu cường giả, muốn xông lên cũng không nên chỉ có vài người bọn họ.
Xích Cửu Sát ngẩng đầu, ngữ điệu lạnh lẽo trả lời:
- Không được cũng phải được, nếu ngươi sợ chết thì cứ đi, không ai giữ lại.
Vô Lượng lão tổ nghe vậy thì khó chịu.
Nói lời này rất tổn thương người.
Trong khi bọn họ nói qua nói lại thì nhóm kẻ xâm nhập ở trên trời đã giận điên.
Có kẻ xâm nhập đề nghị:
- Man Sư, cùng nhau chém chết dân bản xứ này đi.
Bọn họ tới đây trừ mở Không Gian Thần Trụ ra còn có nhiệm vụ khác.
Lần này chỉ có một trăm người đến, không phải vì những người còn lại sợ gì mà do bận rộn, cũng có người không thèm nghe vào tai lời con kiến kêu gào.
Man Sư dứt khoát từ chối:
- Không cần, ta sẽ tự tay chấm dứt hắn!
Man Sư không cho mọi người ra tay, gã muốn dùng đôi tay của mình bẻ gãy cổ đối phương.
Răng rắc!
Man Sư siết nắm tay, xương ngón tay kêu răng rắc, người rực cháy lửa giận ngưng tụ thành thực chất, tụ thành con man thú sau lưng gã.
Kẻ xâm nhập khác nhắc nhở:
- Man huynh đừng lơ là, dân bản xứ này có chút bản lĩnh.
Không phải bọn họ tốt bụng mà vì sợ mất mặt.
Sự chết sống của Man Sư chẳng liên quan tới họ, nếu gã chết rồi sẽ thành trò cười.
Nhưng giờ Man Sư có xu hướng đại biểu mặt mũi của kẻ xâm nhập, nếu gã chết trong tay dân bản xứ sẽ làm bọn họ mất mặt.
Man Sư cười khẩy nói:
- Hừ, bản lĩnh? Một dân bản xứ tầm thường thì có bản lĩnh gì. Liệu Vân tài nghệ không giỏi mà tự cao tự đại, nếu không phải hắn cứ đòi đi theo đến, chứ hắn không có tư cách làm tiên phong!
Man Sư nhấc chân bước tới gần Lâm Phàm, mỗi khi đạp một bước xuống là khe hở đen nứt ra dưới chân gã rồi khuếch tán bốn phía.
Đó là hiện tượng lực lượng mạnh mẽ đến tột độ làm hư không mất khả năng chịu đựng.
Thân hình Man Sư phình to ra, cơ bắp căng phồng, tạo rung động thị giác mãnh liệt, khói đen vặn vẹo bay ra từ người gã.
Lâm Phàm gợi lên lòng tò mò:
- Tu luyện ngạnh công?
Lâu rồi hắn không gặp người tu luyện ngạnh công, làm nhớ ghê.
Mãi chưa có dịp đi Chân giới, để lại tiếc nuối trong hắn.
Bùm!
Man Sư biến mất tại chỗ, khi lại xuất hiện đã ở trước mặt Lâm Phàm, áp lực rất khủng bố.
Tí tách!
Đệ tử Viêm Hoa tông cảm giác uy thế vạn quân đè trên người, trán đổ mồ hôi ròng ròng như mới ra từ ao nước.
Áp lực quá lớn.
Đôi mắt vàng hung tợn của Man Sư nhìn Lâm Phàm chằm chằm:
- Trả lời câu hỏi của ta, ta đến đây, ngươi cảm nhận được hơi thở chết chóc chưa?
Có hơi thở khủng bố Man Hoang bộc phát từ người Man Sư.
Đám kẻ xâm nhập cảm thán:
- Uy thế huyết mạch khiến người hâm mộ.
Có người ghen ghét đỏ mắt:
- Đúng rồi, người tự mang uy thế huyết mạch đều là kỳ tài ngút trời, về sau đều có thành tựu lớn, hạnh phúc hơn người không có chút huyết mạch như chúng ta nhiều.
Hậu duệ Man Hoang, tuy huyết mạch chưa đến trình độ phản tổ nhưng không thể coi thường.
Lâm Phàm nhìn đối phương, tay phe phẩy không khí trước mặt:
- Không ngửi được mùi chết chóc, nhưng miệng ngươi hôi không chịu nổi, nếu cho ngươi hôi thêm mấy trăm năm thì có thể vô địch bằng vào mùi hôi.
- Xì!
Có đệ tử che miệng, không chịu đựng được bật cười thành tiếng, lỗ mũi phun ra hai cọng mì trong suốt.
Đệ tử này chợt cảm nhận tia mắt siêu khủng bố bắn phá, làm gã sợ rụt cổ về, không dám đối diện.
Thật đáng sợ, nhưng buồn cười không nín được.
Man Sư nổi khùng lên:
- Muốn chết!
Dân bản xứ cười nhạo gã là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Uy thế bỗng bộc phát ra.
- Bát Hung Thức!
- Sư Giảo!
Man Sư hành động, hai tay xòe mười ngón ra co thành vuốt xé rách không gian, hung mãnh chộp về phía Lâm Phàm.
Lực lượng chuyển động trên mười ngón tay tụ thành mồm máu to của man thú.
Lực lượng xung quanh bị lôi kéo đều tụ về mười ngón tay.
Bùm!
Tiếng nổ trầm đục kinh người.
Man Sư ngây người:
- A?
Mười ngón tay của Man Sư bóp cổ dân bản xứ, nhưng gã không muốn thấy điều này, ở trong cảm nhận của gã nên là cổ của dân bản xứ đứt đoạn ngay.
Nhiều người giật nảy mình.
Đặc biệt là nhóm kẻ xâm nhập đang chờ đợi càng không tin nổi.
Một kẻ xâm nhập giật mình như gặp quỷ:
- Không thể nào! Lực lượng của Man Sư tuy không phải đỉnh cao nhất trong chúng ta nhưng cũng là số một số hai, ẩn chứa một kích khủng bố như vậy mà không vặn gãy cổ đối phương được, không thể nào!
- Khoan, chắc chắn có vấn đề, ta nghĩ Man Sư không muốn bẻ gãy cổ đối phương mà muốn bóp chết hắn.
- Thú vị, đây mới là cách hành hạ người tuyệt nhất.
Nhóm kẻ xâm nhập chìm đắm trong cảm xúc cao cao tại thượng.
Trong số họ có người không đánh lại dân bản xứ vực ngoại giới, nhưng bọn họ vẫn coi khinh dân bản xứ.
Tiềm lực của họ là vô hạn, còn đám dân bản xứ thì chỉ có thể đến Đạo cảnh đỉnh, đây là tầm mắt khác biệt.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Hơi ngứa.
Tuy bị người bóp cổ cho cảm giác rất khó chịu, nhưng hắn khen một tiếng thế công mạnh mẽ của đối phương.
Man Sư nổi khùng dồn sức vào ngón tay:
- Chết tiệt!
Gã nhấc bổng Lâm Phàm lên, hai tay duỗi thẳng không ngừng phình to, gân xanh nổi lên, lực lượng vô cùng tận từ hai tay tuôn về phía mười đầu ngón tay.
Dù thế nào cũng quyết bóp chết dân bản xứ này.
Man Sư hung hăng nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Dân bản xứ, hãy từ từ cảm nhận cái chết buông xuống, đôi mắt của ngươi sẽ dần tối đen, mất hết ánh sáng, dù ngươi cố vùng vẫy cũng vô ích.
Man Sư đã phát cuồng, lông tóc mọc nhanh, hung tính nguyên thủy bùng nổ.
Răng rắc!
Người Man Sư trướng lớn, lưng nhô lên, có vằn thú nổi lên, gã bắt đầu thú hóa.
- Lợi hại, độ thuần khiết huyết mạch của Man Sư chắc rất cao, có dấu hiệu phản tổ.
- Độ thuần khiết huyết mạch của Man Sư cao thật, nghe đồn tổ tiên của hắn từng được một vật thần dài hình ống trong Nguyên Tổ Thâm Uyên, bên trong chứa thần dịch, rót vào người sẽ được lực lượng kinh khủng khiếp, oai phong một cõi, tung hoành cả đời trong thời đại đó.
- Xem tình huống hiện giờ của Man Sư chắc cũng kế thừa huyết mạch đó, nhưng chưa đủ độ thuần khiết, nếu đến trạng thái phản tổ thì mới khủng bố thật sự.
Có nhiều kẻ xâm nhập là hậu đại của cấp cao trong tộc hoặc thế lực lớn nên hiểu biết nhiều điều bí ẩn.
Thần dịch kia chắc là thú linh, dung hợp thành công, đạt được lực lượng kinh người. Có lẽ thú linh kia rất mạnh, nếu không đã chẳng khiến Man Sư làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Đôi mắt của Man Sư hoàn toàn biến thành màu vàng, khoang miệng mọc răng nhọn sắc lạnh khủng bố:
- Ha ha ha! Có cảm nhận được hơi thở chết chóc không hả dân bản xứ ngu xuẩn?
Lâm Phàm không nhịn được, hôi quá, hôi đến không chịu đựng nổi, hôi hơn cả lúc nãy.
- Không có, chán chết, giải quyết các ngươi cho rồi.
Dốc hết sức ra.
Bùm!
Người Lâm Phàm biến lớn, khoảnh khắc cao mười thước, cơ bắp khủng bố kia quá mức rung động kinh người.
- A!
Hai tay Man Sư không bóp cổ Lâm Phàm được, đôi chân rời khỏi mặt đất, trong con ngươi lấp lóe tia kinh sợ.
Bộp!
Lâm Phàm vươn tay bóp cổ Man Sư, năm ngón tay siết chặt.
Răng rắc!
Có tiếng xương gãy.
Man Sư hét thảm:
- A!
Hai tay thả lỏng, gã phun ra búng máu, biểu tình trên mặt hoàn toàn biến đổi thành kinh hoàng sợ hãi.
Lâm Phàm bẻ cổ, nhe răng cười:
- Ngươi yếu xìu, nói cho bản phong chủ biết, ngươi có ngửi được mùi trước khi chết không? Nói cho bản phong chủ biết, tia sáng trước mắt có biến mất không? Đã rơi vào hắc ám chưa?
Năm ngón tay không ngừng siết chặt.
Man Sư phát ra tiếng ú ớ, muốn nói cái gì nhưng không nói nên lời.
Lâm Phàm thắc mắc hỏi, càng siết chặt hơn:
- Không cảm nhận được à? Có lẽ cái chết đến chưa đủ gần.
Răng rắc!
Man Sư ngẹo cổ, thè lưỡi ra, năm ngón tay rũ xuống, hết nhúc nhích.
Lâm Phàm ngước đầu lên, cười hỏi:
- Giờ đã cảm nhận được chưa?
Nhưng rồi hắn ngừng cười, hoang mang hỏi:
- Này này, nói chuyện đi chứ! Đừng nói là chết rồi nhé, sẽ chán lắm.
Quả nhiên có tiếng báo điểm về.
Lâm Phàm lắc đầu, tùy tay ném xác chết xuống, sau đó giương mắt nhìn nhóm người trên trời.
- Được rồi, nên chết hết đi.
Keng!
Hắn rút cây gậy ra.
- Cái gì? Tại sao Không Gian Thần Trụ ở đây?
Đám người thấy cảnh đó thì hóa đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận