Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 910: Nhân phẩm của họ cực kỳ có vấn đề

Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thiên địa chấn động, uy thế kinh người xé rách khung trời.
Hữu Sắc Nhãn Tình làm nhóm kẻ xâm nhập đều nổi khùng.
Đám người Vô Lượng lão tổ mới đáp xuống đất chợt nghe tiếng động đằng sau, cả người dựng đứng lông tơ.
- Trời ạ, chuyện gì vậy?
Nếu nói lúc trước bọn họ đụng phải nhóm người kia chỉ thấy chút áp lực thì bây giờ đối phương bộc phát ra lực lượng kinh người, như dời núi lấp biển, sóng triều ngập trời xô bờ muốn nhấn chìm tất cả.
Hư không hỗn tạp, các loại lực lượng chấn động thiên địa, dị tượng sinh ra liên tiếp.
Có nhiều bảo bối kinh người tỏa sáng rực rỡ chiếu rọi thiên địa.
- Giết!
Nhóm kẻ xâm nhập bị Hữu Sắc Nhãn Tình lôi kéo, không nói nhiều, mắt tràn ngập tức giận vô bờ nhìn Lâm Phàm. Bọn họ lấy ra thực lực mạnh nhất, từ bỏ phòng ngự, muốn dùng lực lượng khủng khiếp nhất nghiền áp tất cả.
Lâm Phàm cười nói:
- Ấn tượng đấy.
Một tay cầm cột đá, cơ bắp bắt đầu phình to ra.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Không thể đánh bay, không thể đập nát, phải giữ toàn thây.
Dù đánh nhau thì hắn cũng có nguyên tắc.
Các đệ tử Viêm Hoa tông xem ngây người, xoe tròn mắt.
Hư không rậm rạp đầy ắp cường giả khủng bố đều đổ xô vào sư huynh.
Bọn họ rối rắm.
Đánh một người cũng là đánh, nhưng đông như vậy làm họ rất lo sẽ xảy ra chuyện.
Có đệ tử quá căng thẳng mặt đỏ rần, hai tay bấu sâu vào thịt một sư đệ đứng bên cạnh.
Đệ tử đáng thương đau nhăn mặt la lên:
- Sư huynh đang bấu thịt của ta! Đừng bấu mạnh vậy!
Tim Cửu Sắc lão tổ thít chặt vì lo:
- Lâm phong chủ chơi lớn rồi, tình huống không ổn.
Cảnh này có thể hù chết người, nếu là lão bị một đám người như vậy bao vây thì đã sợ đến ‘chim bay’.
Trong khoảnh khắc.
- Đóng Hữu Sắc Nhãn Tình.
Nhóm kẻ xâm nhập đã đến gần, Lâm Phàm sẽ không để bọn họ bộc phát ra thực lực mạnh nhất, đóng Hữu Sắc Nhãn Tình lại ngay là sáng suốt nhất.
- A?
Nhóm kẻ xâm nhập cùng hung cực ác quyết tâm giết Lâm Phàm chợt tỉnh táo lại, ngây ra.
- Xảy ra chuyện gì?
- Chuyện gì thế này?
Trong lúc bọn họ ngạc nhiên thì bầu trời trên đầu vỡ ra, lực lượng bẻ gãy nghiền nát đổ ập xuống.
Lâm Phàm giơ cột đá lên, không nói nhiều, trực tiếp ném qua.
Bùm!
- Không . . .!
Kẻ xâm nhập bị cột đá bao phủ lộ vẻ mặt sợ hãi. Bọn họ liều mạng chống cự, lực lượng đánh vào cột đá như trứng chọi đá.
- Phụt!
Đám kẻ xâm nhập bị đánh trúng đều hộc máu trong cơn khó tin, bọn họ không ngờ sẽ biến thành như vậy.
Vèo!
Vèo!
Mấy bóng người từ trên trời giáng xuống đất mạnh mẽ như đạn pháo.
Xung lực quá mạnh đập mặt đất thủng cái hố to.
Điểm tăng lên.
Gậy đập xuống chắc chắn chết, mỗi kích đều dùng sức mạnh lớn nhất.
Lâm Phàm cảm thán:
- Sung sướng quá.
Cảm giác tuyệt không thể tả, mức độ hảo cảm đối với cột đá tăng theo đường thẳng.
Độ hảo cảm +1 (jpg)
- Sao có thể như vậy?
Nhóm kẻ xâm nhập ngây người, hóa đá.
Mới rồi đối phương huơ cột đá đập tới, cơn gió khủng bố thổi dưới đất cho cảm giác sẽ cắt mặt đất.
Bọn họ không thể đối kháng lại loại lực lượng này, hoặc nên nói là thực lực của đối phương cường đại hơn họ nhiều.
Một kẻ xâm nhập bỗng cắn răng hét to, trực tiếp tấn công:
- Chết cho ta!
Tia sáng chói lòa chiếu rọi thiên địa.
Lâm Phàm cười nói:
- Đến hay lắm, phản ứng khá nhanh!
Cột đá vung qua, không gian chấn động liên tục, sau đó chẳng cần biết mục tiêu là đâu, cứ đập lung tung.
Nơi gậy xẹt qua sẽ có bóng đen rớt xuống, rơi lộp độp như mít rụng.
Nhóm kẻ xâm nhập ngây ngẩn:
- Không thể nào! Sao hắn mạnh vậy được?
Một kẻ xâm nhập lưng hùm vai gấu, hơn nữa tu luyện ngạnh công. Khí thế của gã hùng hậu, có uy thế xé rách thiên địa, nhưng lúc này khuôn mặt gã tràn ngập khủng hoảng.
Giọt mồ hôi to như hột đậu lăn dài trên gò má, người run lẩy bẩy, con ngươi phản chiếu cảnh Lâm Phàm cầm cột đá ngược giết bọn họ.
Cửu Sắc lão tổ há hốc mồm, bần thần nói:
- Trời ạ, sắp đổi trời.
Lạc Vân thần nữ cũng có biểu tình tương tự, nếu không thấy tận mắt thì nàng không dám tin tưởng.
Kẻ xâm nhập mạnh mẽ là thế mà bị Lâm phong chủ giết như con kiến.
- Dân bản xứ, ngươi muốn chết!
Một kẻ xâm nhập bỗng toàn thân bốc cháy ngọn lửa đốt trời, hư không xung quanh khuếch tán như sóng gợn.
- A!
Kẻ xâm nhập quát to, hư không như mặt gương vỡ vụn, hiện ra dòng chảy ngược tối đen.
Kẻ xâm nhập một tay chộp như đang kéo thiên địa vào tay, một thanh trường đao hiện ra trong bàn tay, nó tỏa ra uy thế hủy thiên diệt địa.
Kẻ xâm nhập khác thấy cảnh này thì mừng rỡ:
- Lý huynh, chém hắn!
Bọn họ biết người này là ai.
Có thể tu luyện đao pháp đến cảnh giới này thì trừ người đó ra còn ai nữa.
Đao Tổ giật mình kêu lên:
- Lợi hại, không ngờ Đao Tổ này cũng có lúc bị đường đao của hậu bối làm ngạc nhiên.
Đao Tổ hiểu biết đao đạo đã đến cảnh giới cao, nhưng kẻ xâm nhập kia thi triển ra đao ý khiến lão bất ngờ, hoặc nên nói là mở ra con đường khác.
Kẻ xâm nhập cầm đao giơ cao trường đao, lực lượng xung quanh tụ tập lại trên cây đao.
Gã quát to, chém mạnh xuống:
- Chém!
Gã tin tưởng nhát đao này đủ giết chết dân bản xứ đó, đây là lực lượng mạnh nhất mà gã tụ tập được, thậm chí vượt mức lực lượng đã từng bộc phát khi bị dồn vào đường cùng.
Nhóm kẻ xâm nhập trong phút nguy cấp sống còn vẫn không quên cảm thán:
- Đây là đường đao cực độ, Lý huynh mở ra con đường cho riêng mình.
Phải công nhận người kia lợi hại cũng có cái lý của nó.
- Đúng thế, nếu đường đao của Lý huynh cũng không thể làm gì đối phương thì chúng ta chỉ còn cách nhanh chóng chạy trốn, đã sơ suất rồi.
Nhóm kẻ xâm nhập không ngốc, bọn họ không tự biết có đánh thắng người ta được hay không sao?
Vốn tưởng rằng người đông thế mạnh có thể giết đối phương, nhưng giờ thì phát hiện bọn họ đã sai, sai mười mươi.
Đông người cũng vô ích, ngược lại tăng lớn mục tiêu đồ sát cho đối phương.
Bùm!
Mọi người nhìn chăm chú vào đường đao tuyệt vời cực độ, muốn xem rõ ràng quỹ tích, nhưng diễn ra cảnh làm người sợ.
Lâm Phàm cười, một tay chộp lưỡi đao:
- Đường đao của ngươi tạm được.
- Cái gì!?
Nhóm kẻ xâm nhập trợn mắt há hốc mồm, gần như nghẹt thở.
Không thể nào, sao có thể?
Bọn họ nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng đối phương dễ dàng đón đường đao kia.
Kẻ xâm nhập cầm đao giật nảy mình:
- Ngươi . . .!
Vì gã gồng sức quá nhiều nên mặt nổi đầy tơ máu tựa như những con sâu trườn bò.
Lâm Phàm cười nói:
- Tuy tạm được nhưng vẫn yếu lắm.
Hắn mạnh nhấc tay lên đập cột đá về phía xa.
Bốp!
Một gậy vào đầu, đập đầu đối phương bể nát.
Kẻ xâm nhập cầm đao đỡ đòn:
- Lực lượng này thật khủng khiếp!
Chớp mắt lực lượng kia đã cuốn lấy toàn thân gã, không có chút đường chống cự.
Xương toàn tân như vỡ vụn, nội tạng nát bấy, sau cùng thân thể hóa thành luồng sáng rơi xuống, rớt cái rầm xuống đất.
- Dân bản xứ khủng khiếp quá, các vị, ta đi trước một bước, tự lo giữ mạng mình đi!
Kẻ xâm nhập khác tự hiểu thực lực của bản thân, biết mình có thể chiến thắng đối phương được không.
Theo tình huống hiện giờ, bọn họ không biết nên lấy cái gì đấu cứng với đối phương, dù ở lại đây thì chỉ tự chuốc nhục.
Lữ Khải Minh sôi sục máu nóng hô lớn:
- Sư huynh, vô địch!
Gã là quản gia hàng đầu của sư huynh, vào phút phấn chấn lòng người này tất nhiên phải hò reo trước nhất.
Chẳng những làm các đệ tử sinh ra lòng tự hào với tông môn, cũng cho bọn họ chứng kiến uy thế vô địch của sư huynh, sinh ra cảm giác tôn sùng.
Quả nhiên, có Lữ Khải Minh đi đầu lôi kéo, các đệ tử hò hét rầm rộ.
Có người mặt đỏ ửng, hai tay siết chặt nhìn chằm chằm trên trời.
Cảm giác tự hào làm đệ tử Viêm Hoa tông tràn ngập trong tim.
Siêu tự hào!
Tuy người chiến đấu với kẻ xâm nhập trên trời không phải họ nhưng đó là sư huynh của bọn họ.
Dù bọn họ là cá mặn thì cũng là cá mặn tự hào nhất.
Các đệ tử nữ hét chói tai rất có sức xuyên thấu:
- Sư huynh, sư huynh, ta yêu ngươi!
Viêm Hoa tông giờ phút này đã điên cuồng, trên trời liên tục có người rớt xuống, cảm xúc của các đệ tử tăng vọt.
Đại điện trong tông.
Viêm Hoa tông bình tĩnh như nước, ăn trái cây, cắn hạt dưa xem cảnh phương xa.
- Thấy không, đó là đệ tử của tông ta, lợi hại lắm đúng không?
- Ha, còn phải nói, một thanh niên rất tốt, tôn sư trọng đạo, cũng rất tôn kính ta. Đây là phúc của Viêm Hoa tông, biết chưa?
Tông chủ ở một mình mà không biết đang nói chuyện với ai, lèm bèm lầu bầu.
Lữ Khải Minh bình tĩnh lại, gã nhìn các đệ tử xung quanh, vung tay hô to:
- Các ngươi còn nhìn gì nữa, mau hành động! Chưa hiểu ý của sư huynh sao? Xác chết của bọn họ ở trong hố, lục soát trữ vật giới chỉ, quần áo mang về hết, đợi sư huynh trở về thì giao cho sư huynh!
- Rõ thưa Lữ sư huynh!
Các đệ tử hưng phấn máu nóng sôi trào, siêu kích động, siêu sung sướng.
Người giết kẻ xâm nhập chạy vắt giò lên cổ là sư huynh của họ.
Lữ Khải Minh dẫn dắt, các đệ tử bắt đầu gặt, không bỏ qua cái xác nào.
Lột hết trữ vật giới chỉ, quần áo, đương nhiên tuân theo sự dạy bảo của Lâm sư huynh, để lại sự tôn nghiêm cuối cùng cho người chết, nên sẽ không lột luôn mảnh vải trắng bao thân dưới.
Vô Lượng lão tổ nhìn tình huống xung quanh, im lặng không lên tiếng, định tham gia vào hành động gặt.
Những kẻ xâm nhập này thực lực không yếu, chắc chắn mang bí mật lớn hoặc thứ gì họ không biết.
Lão tổ khác thấy hành vi của Vô Lượng lão tổ thì nảy lên ý tưởng, cũng tham gia vào hành động.
Vô Lượng lão tổ giật nảy mình:
- Ôi mợ, lợi hại, người này tuy đã chết nhưng hơi thở ngang ngửa lão phu, cái này . . .
Mạnh là thế nhưng vẫn bị Lâm phong chủ một gậy đập chết, phải nói là cực kỳ tàn nhẫn.
Vô Lượng lão tổ đang định lén trộm trữ vật giới chỉ của đối phương giấu đi thì một tiếng quát chói tai vang lên:
- Không được nhúc nhích! Ngươi làm gì, ai cho phép ngươi lấy?
Đó là đệ tử của Viêm Hoa tông, gã thấy người này lén la lén lút liền chạy theo, không ngờ trông thấy cảnh đó.
Đệ tử hét to:
- Lữ sư huynh! Mau lại đây, có người trộm đồ!
Lữ Khải Minh chỉ huy hiện trường nghe kêu gọi thì nghiêm túc lên.
Có người muốn đục nước béo cò? Khỏi xem cũng biết tuyệt đối không phải đệ tử tông môn, chắc chắn là đám lão tổ kia.
Gã đã ôm lòng nghi ngờ phẩm cách của họ từ lâu, tuyệt đối không tin tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận