Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 911: Sư huynh có hảo cảm với người thành tín

Lữ Khải Minh thấy Vô Lượng lão tổ lén lút muốn trộm làm của riêng thì không nhịn được:
- Bỏ xuống, ngươi bỏ xuống cho ta!
Gã bất chấp lai lịch của đối phương là gì, hoặc có tu vi gì.
Nơi này là Viêm Hoa tông, chỉ cần ở trong tông môn thì không thể để người ta tham đồ của sư huynh, tất cả thứ này là sư huynh liều mạng kiếm về.
Nhìn sư huynh xem, còn ở trên trời đại chiến với kẻ xâm nhập, không ngờ có kẻ vô sỉ như thế, đánh cắp vật phẩm chiến thắng của sư huynh, thật khiến người gai mắt.
Vô Lượng lão tổ vốn lén lút nhưng bị người ta bắt tại trận, trái tim già rớt cái bịch.
Có chút căng thẳng.
Có chút hồi hợp.
Vô Lượng lão tổ thản nhiên nói:
- Các ngươi làm gì thế? Lão phu đang điều tra xem đối phương đã chết chưa, phòng ngừa có kẻ giả chết, mang đến nguy hiểm.
Người khác biết trước mắt là Vô Lượng lão tổ thì chắc chắn không dám đắc tội.
Lữ Khải Minh không lùi bước:
- Buông thứ trong tay xuống, đây là thứ Lâm sư huynh của tông ta giết kẻ địch, nên có được nó!
Lúc này phải thật cứng rắn, nếu không sẽ bị đám người kia ăn bớt ăn xén.
Vô Lượng lão tổ hơi tức giận nói:
- Này, lão phu không lấy, đây là đồ của lão phu! Sao tiểu oa oa nhà ngươi cứ không tin? Lão phu đường đường là lão tổ của Đạo Thanh Vô Lượng tông, chẳng lẽ nói dối tiểu oa ao nhà ngươi?
Với địa vị của lão vậy mà bị một đứa nhóc nghi ngờ, việc này là vu oan cho lão, là ô miệt trầm trọng.
Đệ tử tông môn thề thốt:
- Làm sao bây giờ hả sư huynh? Lão ta chối kìa, ta thấy tận mắt lão lột từ người xác chết!
Vô Lượng lão tổ kiên quyết chối đẩy:
- Tiểu oa oa nhà ngươi nói nghe hay thật, ngươi thấy tận mắt? Là con mắt nào thấy? Hay là lão phu đường đường là tổ một tông mà sẽ dối lừa các ngươi sao?
Trong trường hợp này phải nghiêm khắc phủ định.
Nói cái quái gì, khó khăn lắm mới lấy được tài phú, sao có thể bị hai đứa nhóc thấy liền hai tay dâng ra? Vậy lão còn mặt mũi nào?
Đệ tử tức giận muốn đánh người:
- Ta thấy cả hai mắt!
Lão thất phu này không biết xấu hổ là gì, gã thấy rõ ràng mà lão còn cãi chày cãi cối.
Ngẫm lại sư huynh gian khổ chiến đấu, bọn họ không trông giữ đồ vật được, thật có lỗi với sư huynh.
Trên hư không đã là cuộc đồ sát nghiêng về một phía.
- Ha ha ha, chạy cái gì, trở về cho bản phong chủ!
Nhóm kẻ xâm nhập đến vực ngoại giới tuy cẩn thận nhưng không thèm để bụng, với thực lực của họ dư sức làm tiên phong.
Có người hét thảm:
- Đừng! Đây là ác ma, chúng ta trúng kế!
Quá sơ sẩy nên phải trả giá cực đắt.
Máu chảy thành sông, một gậy đập xuống không thể ngăn cản, lực lượng của đối phương đã đến trình độ kinh người.
Đệ tử kia trong lòng căm hờn.
Nghe tiếng hiện trường xem, sư huynh gian khổ biết bao, dù bị người đánh hội đồng cũng không tố khổ một câu, thậm chí không kêu cứu mạng.
Bọn họ là sư đệ của sư huynh, nếu không trông chừng mấy thứ này được thì còn mặt mũi nào tự xưng là sư đệ của sư huynh?
Vô Lượng lão tổ lắc đầu nói:
- Người trẻ tuổi, con mắt là thứ hư vọng nhất thế giới, không thể tin, không thể tin.
Đệ tử nghe lời này thì tức giận mặt đỏ rực.
- Sao lão có thể vô lại như vậy!
Đệ tử không ngờ tự xưng là lão tổ của đại tông môn nào đó mà vô sỉ như thế, nếu không phải thực lực của gã không bằng người ta thì đã liều mạng với đối phương.
Lữ Khải Minh ngăn lại sư đệ tức giận, ý bảo hãy bình tĩnh:
- Được rồi, đừng cãi nữa, cứ ghi nhớ, chờ sư huynh hết bận rồi báo lại với sư huynh là được.
Vô Lượng lão tổ nghe vậy sợ hết hồn, vội nói:
- Hai ngươi không thể tùy ý vu hãm người khác, lão phu chỉ đến xem tình huống!
Nếu thật sự nói với tiểu tử kia thì sự việc không dễ giải quyết.
Lữ Khải Minh nói:
- Việc này chúng ta không nói nhiều, sư huynh tự có quyết định. Nếu lão tổ thật sự không lấy thì chắc chắn sư huynh sẽ không truy cứu, mọi việc đều do sư huynh quyết định.
Gã giả bộ chợt nhớ ra việc gì:
- Sư huynh nhà ta làm người rộng rãi, càng thân thiện với người thành thật hơn. Từng có người muốn cướp tài phú của sư huynh, cuối cùng bị sư huynh giáo dục, bồi thường lại tài phú của cả tông môn, đây cũng xem như dạy cho người đó biết làm người phải giữ thành tín.
Đệ tử đứng bên cạnh ngơ ngẩn, sư huynh đã làm việc như thế bao giờ?
Hình như chưa từng.
Nhưng Lữ sư huynh đã nói vậy thì cứ coi như là có.
Quả nhiên.
Lời này thốt ra, tim Vô Lượng lão tổ rớt cái bịch, linh cảm không may.
Tuy mới quen Lâm Phàm không lâu nhưng lão quá rành con người của hắn.
Thành tín gì đó hoàn toàn là bậy bạ, mở mắt nói dối, sẽ hại chết người.
Nơi này là Viêm Hoa tông, hai người kia là sư đệ của đối phương, nếu họ thật sự nói chuyện này cho Lâm phong chủ thì Vô Lượng lão tổ không thoát được.
Hậu quả ra sao thì vận động não một chút sẽ nghĩ ra ngay.
- Ủa?
Sắc mặt của Vô Lượng lão tổ bỗng thay đổi hoàn toàn, có chút bất ngờ, rất kịch.
- Sao dưới đất có một chiếc trữ vật giới chỉ nhỉ, làm hết hồn.
Lữ Khải Minh nhìn đối phương, nhủ thầm rất có tài diễn kịch.
Gã gật đầu với sư đệ ở bên cạnh.
Đệ tử kia nhanh chóng tiến lên, cầm trữ vật giới chỉ trong tay:
- Sư huynh, là chiếc này, mới nãy ta đã thấy nó!
Đệ tử kia nói xong liếc Vô Lượng lão tổ một cái. Mới rồi còn chối đẩy, giờ thì giả bộ phát hiện của rơi, thật khiến người trơ trẽn.
Lữ Khải Minh nhận lấy chiếc nhẫn, vừa lòng gật đầu, cất chứa thay sư huynh.
- Sư huynh, bên kia cũng có kẻ nhặt xác!
Đệ tử kia nhìn phía xa, thấy còn có một đám lão già lén lút lấy trộm đồ.
- Mặc kệ, chúng ta cứ nhìn thôi, đợi sư huynh đánh xong rồi sẽ nói cho sư huynh biết, để sư huynh đối phó với họ.
Lữ Khải Minh biết đám người kia là lão tổ của đại tông môn, với năng lực của gã chưa chắc buộc nhóm lão tổ thành thật giao đồ ra được, bởi vậy tốt nhất là đợi sư huynh về xử họ.
Vô Lượng lão tổ ở một bên phập phồng run sợ, người này âm hiểm kinh.
Lão nhìn đám già vui vẻ nhặt đồ, không biết nên nói cái gì.
Có lẽ không lâu sau bọn họ sẽ phải khóc.
- Kẻ bỏ mạng mạnh quá cỡ.
Thanh Oa đã chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn, nhưng tình huống hiện trường làm nó xem không hiểu.
Tình huống giữa hư không rõ ràng là kẻ bỏ mạng bị một đám người hội đồng, nhưng nhìn kỹ thì hóa ra là một người đập một đám, hơn nữa đám người kia không có đường đánh trả, hầu như một gậy chết cả lũ.
- Không thể nào! Sao yếu thế được? Hay vì bản Oa Sư rời đi quá lâu, người mới yếu hơn ngày xưa nhiều?
Thanh Oa đâm ra nghi ngờ.
Hàng trăm kẻ xâm nhập bị thương, chết thảm trọng, hoặc nên nói không có bị thương mà là chết thẳng cẳng.
Lâm Phàm lười để lại người sống, hoàn toàn không muốn cho họ tham gia vào đại đội lao công của Viêm Hoa tông.
Vị trí làm việc ưu tiên người trong nhà, những kẻ không rõ lai lịch phải xếp hàng.
Kẻ xâm nhập đã bị giết sợ.
Một nam nhân mặt trắng bệch, mắt lấp lóe tia khủng hoảng:
- Không thể nào! Không thể nào . . .
Gã thấy tận mắt một đám người bị giết, dân bản xứ kia không bị vết trầy nào, Không Gian Thần Trụ trong tay hắn như thần khí gặt, một gậy đập xuống sẽ có người chết kẻ bị thương.
- Bằng hữu, không có gì là không thể, đến rồi thì đừng muốn đi đâu, cùng nhau vui vẻ nào!
Bùm!
Lâm Phàm biến mất tại chỗ.
Giờ phút này là khoảnh khắc hãi hùng nhất với nhóm kẻ xâm nhập.
Nam nhân hoảng sợ hét to một tiếng:
- Không! Ta phải sống, phải sống!
Sau lưng gã giương rộng đôi cánh trong suốt, cánh vỗ nhẹ chấn động hư không, vận chuyển pháp tắc Đạo cảnh.
Đây là một món bảo bối chạy trốn.
Xoẹt!
Cánh rẽ hư không mang theo nam nhân chạy trốn khỏi hiện trường.
- Trở về!
Mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình.
Bảo bối này ấn tượng đây.
Tốc độ rất nhanh, dù là Lâm Phàm cũng cảm giác nếu để đối phương bỏ chạy thì hắn chưa chắc bắt kịp.
- A?
Nam nhân chợt khựng lại, tim đập rất nhanh, hít thở dồn dập, sâu trong lòng dâng lên cơn giận không tên.
- Kẻ chết tiệt kia, ta muốn giết ngươi!
Gã dứt khoát quay đầu lại, đập cánh bay tới, xòe hai tay ra, lực lượng khủng bố ngưng tụ, thi triển công pháp kinh người.
- Vạn Cấm . . . !
Mới nói một nửa thì . . .
Bùm!
Cột đá quét ngang không gian, tiếng nổ đì đùng, mảnh nhỏ không gian xoay tròn lơ lửng trên trời, lắng trong dòng chảy ngược hư không.
- Tất cả đều yếu xìu, nhưng điểm thì khá nhiều.
Sắp dọn dẹp sạch kẻ xâm nhập.
Lâm Phàm mong đợi càng nhiều kẻ xâm nhập kéo đến, mang điểm tới cho hắn.
Tinh Thần lão tổ nhặt được nhiều trữ vật giới chỉ, thầm la giàu to:
- Vô Lượng, làm gì đấy? Cơ hội tốt như vậy mà sao ngươi chỉ đứng đó?
Tuy có thứ không phải đồ tốt đối với họ, nhưng phải công nhận có nhiều thứ ở xứ lạ rất lạ mắt với họ.
Vô Lượng lão tổ cười nói:
- Không cần, các ngươi nhặt vui vẻ là tốt rồi, lão phu chẳng cần chúng nó.
Nhặt đi, nhặt đến cuối cùng mất luôn bản thân.
Lão phục rồi, lần đầu tiên cảm nhận sự khủng hoảng và sợ hãi, hơn nữa đến từ Lâm phong chủ của Viêm Hoa tông.
Cho tới nay Vô Lượng lão tổ luôn tin tưởng tông môn mạnh mẽ thì thích làm gì chẳng được.
Nhưng nay xem ra sức mạnh cá nhân mới thật sự là thích gì làm nấy.
Nhìn về phía xa.
Có sao băng rơi.
A không, nhìn lầm, là xác rơi, rớt cái rầm xuống đất hình thành hố to.
Lúc này.
Lâm Phàm đứng trên cao huơ gậy, không còn một ai.
- A? Chết hết rồi?
Lâm Phàm chiến đấu chưa đã tay, đây không phải cuộc chiến ngang sức ngang tài nên không có cảm giác sung sướng, chỉ có hành vi nghiền ép.
Quá yếu.
Yếu đến không khiến người hăng lên nổi.
Lâm Phàm hít sâu, định xem điểm, cầu nguyện lát nữa hắn sẽ không quá hưng phấn đến xỉu.
- Viêm Hoa tông, lão tổ là Đằng Hổ, để xem các ngươi có mấy lá gan mà dám can đảm tuyên bố những lời đó! Đi ra hết chịu chết cho lão tử!
Hư không bỗng chấn động.
Một đôi tay khổng lồ xé rách hư không, bước ra từ khe nứt, dòng khí khủng bố tuôn ra từ vết rạn khuếch tán hai bên.
Khí thế kinh người, có uy khủng bố.
Lâm Phàm bất mãn nói:
- Chỉ có hai người à.
Tay phải vung lên, cột đá đập xuống.
Rầm!
Vang tiếng nổ trầm đục.
- Rốt cuộc giải quyết, Lữ sư đệ rất hiểu mình, đã sắp xếp các sư đệ dọn dẹp chiến trường, giỏi lắm. Không biết có thứ kinh người gì không.
Hắn cười, rất vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận