Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 912: Quyết phải chém chết

Đối với Lâm Phàm thì nhóm kẻ xâm nhập không quá mạnh.
Hắn có thể hoàn mỹ nghiền áp trong Đạo cảnh cùng đẳng cấp, hoặc nên nói là ăn hiếp con nít.
- Thành viên tiên phong có tu vi Đạo cảnh, vậy cường giả đến từ nơi ấy sẽ càng mạnh hơn, thật mong đợi.
Mặc kệ mạnh bao nhiêu, nếu thật sự gặp tình huống không cứu vãn được thì hắn dựa vào vận rủi cuồn cuộn gặt hết.
Ngay từ đầu Lâm Phàm đã suy tính kỹ đường đi nước bước, nên không cần lo lắng.
Thanh Oa trợn mắt há hốc mồm, mồ hôi túa ra ướt mặt xanh:
- Cứ kết thúc như vậy?
Không thể nào, hàng trăm cường giả Đạo cảnh mà chết dễ vậy sao?
Tuy bọn họ gây động tĩnh lớn nhưng sau đó đổ mưa thật nhỏ.
Nhìn kẻ bỏ mạng vẻ mặt nhẹ nhàng thản nhiên là biết hắn không bị gì rồi.
Kẻ bỏ mạng quá mạnh?
Hay nhóm kẻ xâm nhập quá yếu?
Thanh Oa chìm trong suy tư.
Tình huống xảy ra đột ngột, vốn tưởng sẽ là một trận khổ chiến, nhưng đó là đối với kẻ xâm nhập, tất cả bị chém chết, không có cơ hội chạy trốn.
Lữ Khải Minh vội vàng chạy lại hỏi:
- Sư huynh không sao chứ?
Lâm Phàm thản nhiên nói:
- Không sao, làm nóng người ấy mà, vẫn khỏe.
Nếu đối phó đám người kia mà bị đứt tay gãy chân thì mới khiến người thất vọng.
Lữ Khải Minh nhỏ giọng nói:
- Sư huynh, những tên kia lén lấy trữ vật giới chỉ.
Lâm Phàm nở nụ cười:
- Ừm.
Có người lấy trộm đồ của hắn? Đây là muốn lên trời.
Nhóm kẻ xâm nhập tuy không quá giỏi nhưng một tay hắn giết, sao có thể để đám già kia lấy hết, tuyệt đối không cho phép họ nhặt của rơi chiếm lợi.
Lữ Khải Minh không nói nữa, gã tin sư huynh có cách, gã chỉ cần đứng xem kịch là được.
Vô Lượng lão tổ kinh thán:
- Lâm phong chủ, thật là mở rộng tầm mắt. Không ngờ Lâm phong chủ giết hết những kẻ xâm nhập, vô cùng kinh người.
Không thể không phục, bọn họ cảm nhận sâu sắc thực lực của những kẻ xâm nhập này, rất mạnh, dù là bọn họ đối diện cũng khó thể chiến thắng một chọi một.
Bọn họ chứng kiến một trận đồ sát.
Lâm phong chủ với thực lực tuyệt đối giết hết đám kẻ xâm nhập.
Trong lòng mọi người đều hiểu thực lực của Lâm phong chủ đã đến độ cao kinh người, dù là họ cũng khó đánh lại.
Xích Cửu Sát đã tỉnh táo lại, khi thấy cảnh tượng trước mắt thì biểu tình kinh sợ nhìn Lâm Phàm.
- Thực lực của Lâm phong chủ đã đến trình độ quỷ thần khó lường vậy sao?
Hiện trường gồ ghề, những kẻ xâm nhập đã không thành hình người.
Xích Cửu Sát lắc đầu cười khổ, cảm giác mất mặt, mới rồi gã còn muốn kề vai chiến đấu với Lâm phong chủ, sợ rằng đến lúc đó gã mới là hòn đá vướng chân.
Mắt Lâm Phàm bình tĩnh hỏi:
- Lữ sư đệ, mới rồi sư đệ mang các sư đệ sửa sang hiện trường đã xong chưa?
- Đang sửa sang thưa sư huynh, rất nhanh sẽ xong, ta đi thúc giục ngay đây!
Lữ Khải Minh chạy đi xa, gã phải giục các sư đệ mau tay hơn nữa.
Sư huynh đã bắt đầu hành động.
Đám già kia không có một người nào trốn thoát được, thứ sư huynh cực khổ vất vả kiếm được sao có thể để cho họ lấy đi.
Tinh Thần lão tổ định đánh bài chuồn:
- Lâm phong chủ sắc trời không sớm, lão phu tim đập nhanh, cảm giác có chuyện sắp xảy ra, cần về Tinh Thần các nhìn xem, lần sau có cơ hội sẽ lại đến bái phỏng.
Nếu không chạy bây giờ thì chưa chắc trốn được.
Có người đi đầu, mấy lão tổ khác cũng định chuồn êm.
Binh Tổ kêu lên:
- Nguy rồi, lão phu dang rèn tạo một món thần binh lợi khí, đến vội vàng quá quên mất thời gian, cần về ngay, chờ tạo xong thần binh sẽ mời Lâm phong chủ xem thử!
Binh Tổ giả bộ sốt ruột, thật ra muốn nhanh chân chạy mất.
Vô Lượng lão tổ cười lạnh, một đám ngu muội, tưởng Lâm phong chủ không rõ ràng tình huống cụ thể sao?
E rằng đã biết từ lâu, giờ là lúc thanh toán.
May mắn lão thông minh, hoặc nên nói là phẩm đức cao thượng, không làm ra chuyện bắt gà trộm chó này, có thể thẳng sống lưng, vỗ ngực nói với tất cả rằng:
Lão phu không lấy gì, đây gọi là phẩm đức.
- Gấp gáp cái gì, kẻ xâm nhập đến, các vị không quên tới trợ trận, bản phong chủ phải cảm tạ các vị đàng hoàng. Đừng đi, không có bản phong chủ cho phép thì không ai được đi. Người nào đi tức là không nể mặt bản phong chủ, mà không nể mặt bản phong chủ tức là không nể Viêm Hoa tông, không nể Viêm Hoa tông nghĩa là coi thường bản phong chủ, vậy thì bản phong chủ phải bảo vệ mặt mũi của mình.
Lâm Phàm nói lòng vòng một hồi trở về chỗ cũ, tóm lại ai dám đi là kẻ đó xui.
Các lão tổ liếc nhau, hơi nhức đầu, việc này khác với tưởng tượng của họ.
Đừng nói là đã bị phát hiện rồi.
Lạc Vân thần nữ dè dặt hỏi:
- Lão tổ, chuyện này là sao?
Không khí hiện trường hơi nặng nề, nàng cảm giác xảy ra chuyện.
- Những tên kia lấy đồ của Lâm phong chủ, đáng đời chịu khổ, chờ xem.
Cửu Sắc lão tổ cũng nảy lòng tham, nhưng khi chuẩn bị hành động thì chợt nghĩ thông, tình huống không thích hợp.
Đây là thả dây dài câu cá lớn, sẽ chết người.
Với trí tuệ của Lâm phong chủ sao có thể để người ta ăn bớt được, nếu dễ ăn của hắn thì Cửu Sắc này đã không bị trấn lột.
Rất nhanh, Lữ Khải Minh vội vàng chạy tới.
Gã báo cáo:
- Sư huynh, sửa sang xong rồi, có tổng cộng một trăm lẻ ba cái xác nhưng chỉ góp nhặt được bảy mươi ba chiếc trữ vật giới chỉ, còn ba mươi chiếc không biết tung tích.
Lâm Phàm cau mày, nhưng không nói thẳng ra là ai lấy:
- Hưm? Sao mất ba mươi chiếc? Ta đã nương tay cho họ toàn thây, không đập nát bấy mà.
- Sư huynh . . .
Lữ Khải Minh định mở miệng nhưng bị Vô Lượng lão tổ ngắt lời.
- Lâm phong chủ nói xem có khi nào trữ vật giới chỉ không đủ cứng, bị đập nát không? Theo ta được biết nếu lũ lực lượng nghiền áp thì trữ vật giới chỉ hay bị nổ nát.
Vô Lượng lão tổ nói bình tĩnh không chột dạ, đùn đẩy chối bỏ, hy vọng trí tuệ của Lâm phong chủ là số âm, vậy thì có thể hoàn mỹ tránh né.
Lâm Phàm phất tay:
- Không đủ cứng? Không thể nào, bản phong chủ khống chế lực lượng từ lâu đã đến trình độ lô hỏa thuần thanh.
Đám lão tổ ngó nhau, tình huống không tốt.
Lữ Khải Minh nói:
- Sư huynh, theo như đệ tử kể thì có người lấy trữ vật giới chỉ!
Giọng Lâm Phàm bỗng lạnh xuống:
- Hưm? Có người lấy trữ vật giới chỉ? Muốn chết mà, nếu bản phong chủ biết kẻ đó là ai thì đừng hòng đi, mãi mãi ở lại Viêm Hoa tông!
Sát ý lạnh lẽo ngưng tụ không gian thật lâu không tán đi.
Các lão tổ cảm giác người lạnh lẽo.
Đây là sát ý.
Vô Lượng lão tổ vụt ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm.
Không thể nào.
Đây là muốn giết người?
Vô Lượng lão tổ không cho rằng Lâm phong chủ không có bản lĩnh đó, nếu hắn muốn thì giết người rất dễ.
Như những kẻ xâm nhập kia, không có đường chống cự đã chết thảm tại đây.
Cửu Sắc lão tổ hỏi:
- Lâm phong chủ, hành vi như vậy rất ác liệt, nhưng nếu phát hiện ra thật sự giết sao?
Lâm Phàm nói:
- Giết? Tất nhiên rồi, tông ta kỵ nhất là tật ăn cắp, đệ tử dính phải sẽ bị chặt từng ngón tay. Nếu không phải đệ tử của tông thì trực tiếp chém cho chó ăn.
Keng!
Một tiếng giòn vang.
Có trữ vật giới chỉ rơi xuống đất, xoay tròn.
Tinh Thần lão tổ nuốt nước miếng, nhanh chóng nhặt trữ vật giới chỉ lên bảo:
- Ôi chao, Lâm phong chủ, ta phát hiện chỗ này có một chiếc trữ vật giới chỉ, ngươi xem có phải chiếc bị lạc không?
Đùa à, sẽ chết người.
Lữ Khải Minh lập tức tiến lên, cầm lấy xem, sau đó quay đầu nói:
- Đúng rồi sư huynh, nhưng còn thiếu hai mươi chín chiếc.
Lâm Phàm vuốt trán:
- Hơi khó xử đây.
Hắn xoay người, xem như cho các lão tổ chút mặt mũi.
Keng!
Keng!
Tiếng leng keng vang lên không ngừng, từng chiếc nhẫn xoay tròn dưới đất, cực kỳ rực rỡ.
- Ôi chao, kỳ lạ, những chiếc nhẫn này từ đâu ra. Lâm phong chủ nhìn xem!
- Ta đang thắc mắc nhẫn đi đâu, hóa ra vì lực lượng của Lâm phong chủ quá khủng bố và chính xác, đánh phá hư không làm nhẫn bay vào trong hư không, giờ mới rớt ra ngoài, lợi hại, quá lợi hại.
- Đúng, đúng, có đạo lý. Các vị có mặt ở dây có ai không phải người phẩm đức cao thượng? Sao có thể làm ra chuyện này được.
Các lão tổ trộm trữ vật giới chỉ không quan tâm lý do này có ngốc đến mức chỉ có đồ ngu mới tin tưởng, tóm lại là có cái cớ.
Vô Lượng lão tổ nhìn mấy vị lão tổ, xem như chịu phục, cái cớ như vậy mà cũng nghĩ ra được, tài quá.
Cửu Sắc lão tổ nói nhỏ với Lạc Vân thần nữ:
- Giờ ngươi đã biết chuyện này đáng sợ thế nào rồi chứ.
Lạc Vân thần nữ gật đầu, đã hiểu.
Lữ Khải Minh đếm kỹ, xác định số lượng:
- Sư huynh, vừa đủ, không thiếu.
Lâm Phàm gật đầu, cất trữ vật giới chỉ, nhìn sang nhóm người:
- Các vị lão tổ muốn ở đây lâu thêm hay về tông?
Các lão tổ mới bị làm sợ đâu dám ở lại lâu hơn, phải về nhà ngay.
Bọn họ nhanh chóng từ biệt Lâm Phàm, xám xịt bỏ chạy.
- Sư đệ, đừng để ai quấy rầy ta.
Lâm Phàm chạy nhanh vào mật thất, trong trữ vật giới chỉ có thứ hắn cần.
Lữ Khải Minh gật đầu nói:
- Vâng thưa sư huynh.
Gã tuyệt đối sẽ không để ai quấy rầy Lâm sư huynh.
Các đệ tử tông môn hò reo. Trận chiến vừa rồi kinh thiên động địa, Lâm sư huynh dẫn dắt, nhóm kẻ xâm nhập tan tác không thành hình.
Lạc Vân hỏi:
- Lão tổ, có phải chúng ta cũng nên trở lại không?
Biểu tình Cửu Sắc lão tổ nghiêm túc nói:
- Trở về.
Cửu Sắc lão tổ đã biết kẻ xâm nhập có thực lực rất mạnh, lão cần trở lại tọa trấn Đan giới để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lữ Khải Minh nói:
- Các vị sư đệ hãy chôn những xác chết này, Lâm sư huynh đã nói tôn chỉ của tông mình là bao giết bao chôn.
- Vâng thưa sư huynh!
Các đệ tử bận rộn.
Công việc này dễ dàng, sư huynh nương tay, không đánh người nát bấy, chứ không thì thật khó nhặt xác.
Trong mật thất.
Lâm Phàm xem xét điểm, đợt này gặt sướng, tuy chỉ có một trăm lẻ ba người đến nhưng số điểm khá cao.
Điểm: 92010015.
- Trời, mới tăng hơn hai ngàn vạn điểm, còn tưởng được nhiều lắm.
Lâm Phàm hơi thất vọng, lúc trước tính nhẩm rõ ràng là nhiều một con số không mà.
Toán học của hắn tệ vậy sao?
Thôi bỏ, hắn lười nghĩ nhiều, xem đồ trong trữ vật giới chỉ vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận