Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 913: Hắn rất vui vẻ, không đau chút nào

Một trăm lẻ ba chiếc trữ vật giới chỉ.
Đối với người khác thì đó là tài phú kinh người, nhưng với Lâm Phàm thì hắn cần nhất không phải tài phú ở bên trong mà là công pháp.
- Không biết có công pháp thích hợp không, chắc sẽ có ngạnh công.
Lâm Phàm không chắc chắn, đành thử xem sao.
Hắn mở hết trữ vật giới chỉ ra, tìm kiếm công pháp thích hợp.
Đối với bất cứ ai thì trữ vật giới chỉ của một trăm lẻ ba vị cường giả Đạo cảnh là tài phú kếch xù, nhưng với Lâm Phàm thì nghèo, nghèo nàn.
Hắn không cần tài phú.
Nếu giết hết mấy vạn kẻ xâm nhập thì có lẽ sẽ được thu hoạch khác biệt.
Lữ Khải Minh trấn thủ ở bên ngoài, thấy bằng hữu mà sư huynh quen ở bên ngoài đến thì vội ngăn lại, không cho tới gần:
- Chờ chút, sư huynh đang bế quan, ngươi không thể quấy rầy.
- Bế quan? Nhưng ta có chuyện muốn nói với lão ca!
Chu Phượng Phượng đã ngây người, thực lực của lão ca nằm ngoài dự đoán của lão, mạnh không chút tình người.
Nhiều cường giả như vậy mà cuối cùng đổ máu trong Viêm Hoa tông, ngẫm lại thôi đã cảm giác khủng bố rồi.
Chu Phượng Phượng muốn ra ngoài xem, bên ngoài chắc chắn thay đổi trời long đất lở, cũng là phút giây có cơ duyên lớn, sẽ có thu hoạch khác biệt.
Lữ Khải Minh không chịu nhường, nghiêm túc nói:
- Sư huynh cố ý dặn rồi, trong thời gian sư huynh bế quan không cho phép ai quấy rầy.
- Ụt ụt!
Heo mập ở một bên kêu éc éc.
Chu Phượng Phượng nhìn nó:
- Ngươi nói là bên ngoài quá nguy hiểm, chúng ta ra ngoài sẽ bị làm thịt? Ở trong này là lựa chọn tốt nhất?
Heo mập đáp lại:
- Ụt ịt!
Một người một heo trò chuyện, Lữ Khải Minh nhìn sửng sốt, vậy mà cũng nghe hiểu được?
Thôi, người sư huynh quen biết ở bên ngoài chắc có tài lẻ gì đó.
Phía xa.
Ba bóng người phát sáng lấp lánh đứng trong không trung.
Vô Lượng lão tổ hỏi:
- Xích Cửu Sát, ngươi nói xem thực lực của Lâm phong chủ đến cảnh giới gì?
Vô Lượng lão tổ bị hù sợ, giờ ngẫm lại vẫn thấy rùng rợn.
Hơn một trăm kẻ xâm nhập đều có thực lực Đạo cảnh, dù sức mạnh ngang ngửa nhau cũng không thể giết nhiều như vậy được.
Sơ kỳ, trung kỳ, đỉnh.
Ba đại cảnh giới.
Bọn họ đều là cảnh giới đỉnh, trong nhóm kẻ xâm nhập không thiếu cảnh giới đỉnh, nếu một chọi một có lẽ ngang sức ngang tài.
Xích Cửu Sát trầm tư giây lát, đưa ra đáp án:
- Đạo cảnh đỉnh.
Vô Lượng lão tổ phản bác ngay:
- Vớ vẩn, không thể nào! Làm gì có Đạo cảnh đỉnh mạnh vậy được? Những kẻ xâm nhập này đều ngốc hay sao? Cùng cảnh giới, ngươi thử đánh xem có thể chống chọi được bao nhiêu chiêu?
Nói bậy bạ, nếu nhóm kẻ xâm nhập ra tay thì bọn họ không đỡ nổi ba chiêu.
Xích Cửu Sát đáp lại:
- Không cần biết là ngốc hay gì thì thực lực của Lâm phong chủ là Đạo cảnh đỉnh, không sai được. Từ xưa đến nay trong vực ngoại giới này Đạo cảnh là cực hạn, không ai có thể phá vỡ lời này, ngươi có chịu thừa nhận không?
Xích Cửu Sát cũng không nghĩ ra, rõ ràng đều là thực lực Đạo cảnh đỉnh nhưng tại sao người ta ưu tú đến vậy? Còn bọn họ chỉ có thể vây xem, kinh thán.
Vô Lượng lão tổ vẫn không tin, đánh chết lão cũng không tin, sao có thể là Đạo cảnh đỉnh được.
Chắc chắn là Lâm phong chủ tìm được phương hướng mới rồi.
Tinh Thần lão tổ trầm ngâm nói:
- Vô Lượng, Xích Cửu Sát nói đúng, Lâm phong chủ thật sự vẫn là Đạo cảnh đỉnh, cái loại đại thế đó không sửa đổi được.
Tinh Thần lão tổ vắt óc suy nghĩ tu vi của Lâm phong chủ có phải đã đến cảnh giới cao hơn không, nhưng Lâm phong chủ phát ra uy thế vẫn như cũ, không có gì thay đỏi.
Khóe môi Vô Lượng lão tổ co giật, thật sự không muốn tin tưởng:
- Sao có thể như vậy?
Sao Lâm phong chủ có thể là Đạo cảnh đỉnh?
Nếu đúng là tu vi này thì tại sao hắn mạnh mẽ đến vậy?
- Vậy chẳng khác nào chúng ta cắm đầu tu luyện để cho chó?
Tinh Thần lão tổ, Xích Cửu Sát không vui khi nghe Vô Lượng lão tổ nói câu này.
Nói cái quái gì, nghe không hiểu.
Tinh Thần lão tổ hắng giọng đính chính lại:
- Vô Lượng lão tổ, nói vậy không hay, sao chúng ta có thể tu luyện để cho chó được.
Làm gì có ai nói mình như vậy, nghe chát tai.
Vô Lượng lão tổ phẩy tay:
- Lão phu ví dụ vậy thôi.
Sâu trong lòng Vô Lượng lão tổ đã đổi khác hoàn toàn đánh giá về Lâm Phàm.
Tông môn không thể dây vào nhất vực ngoại giới là Viêm Hoa tông, thực lực này đã không phải con người.
Xích Cửu Sát nhắc nhở:
- Các vị, kẻ xâm nhập đến e rằng không có chuyện tốt, ta nghĩ các vị nên mau trở về trấn thủ tông môn mới là quan trọng nhất.
Xích Cửu Sát không quan tâm, gã lẻ loi cô đơn, thói quen một người.
Kẻ xâm nhập muốn giết gã thì gã dư sức chạy trốn.
Xích Cửu Sát cũng muốn tìm hiểu rõ ràng về kẻ xâm nhập, để phòng ngừa ứng đối với bất cứ tình huống nào.
Vô Lượng lão tổ công nhận:
- Ừ, nói đúng. Kẻ xâm nhập đến toàn là tu vi Đạo cảnh, đây là thế lực kinh khủng, nếu ứng đối không kỹ thì tai họa ngầm vô cùng.
Đạo Thanh Vô Lượng tông tọa trấn một phương, chắc chắn sẽ đụng độ với kẻ xâm nhập.
Tinh Thần lão tổ ôm quyền nói:
- Các vị, cáo từ, nếu tương lai thật sự xảy ra chuyện gì thì xin các vị giúp đỡ đôi chút.
Đây là chiến đấu của đẳng cấp cao bọn họ, đệ tử ở bên dưới không lên sân nổi, có nghênh địch cũng chỉ là con tốt thí.
Ba vị cường giả đỉnh liếc nhau một cái rồi đi hướng khác, trong đầu đều có suy nghĩ riêng.
Một chỗ vùng đất mạo hiểm, có một đám kẻ xâm nhập đi vào.
Một nam nhân thắc mắc nhíu mày hỏi:
- Sao cảm giác chỗ này đã bị người đến rồi? Mười hai Yêu Thần thật sự bị nhốt ở đây?
Một người khác nói:
- Không sai được, chắc chắn ở chỗ này.
Bọn họ buông xuống vực ngoại giới trừ gắn kết đường hầm ra còn có nhiệm vụ riêng.
Mười hai Yêu Thần bị bắt nhốt ở chỗ này, bọn họ tiến đến xem xét, xác định chúng có ở đây không, còn việc sau đó thì họ không quản được.
- Đi, vào xem liền biết.
Nhóm kẻ xâm nhập hóa thành luồng sáng lao vào vùng đất mạo hiểm.
Đột nhiên xảy ra khác lạ.
- Phong cấm!
- Trấn sát!
Quanh bọn họ bỗng dâng lên màn sáng, bọn họ bị nhốt ở bên trong. Trận văn hiện ra trên trời, tỏa sáng chói lòa.
- A? Là ai?
Nhóm kẻ xâm nhập giật nảy mình, cảm nhận áp lực to lớn từ trận pháp này.
Bọn họ đã thấy nhiều trận pháp, vực ngoại giới tầm thường thì có gì làm khó được họ. Nhưng không ngờ trận pháp đột nhiên xuất hiện này chặn lại đường đi của bọn họ, còn mang đến áp lực to lớn.
Người vực ngoại giới không thể làm được điều này.
Một bóng dáng phong hoa tuyệt đại hiện ra trong không trung, thân hình yểu điệu nhưng mắt lạnh lẽo, cau mày lo lắng hỏi:
- Các ngươi mở ra Không Gian Thần Trụ?
Nhóm kẻ xâm nhập thắc mắc hỏi:
- Ngươi là ai?
Biết về Không Gian Thần Trụ chỉ có người đi ra từ chỗ đó như họ, sao người vực ngoại giới này biết?
Vạn Quật lão tổ không trả lời bọn họ, nàng vô cùng lo lắng.
Không Gian Thần Trụ mở ra, chuyện quá khứ lại sắp diễn ra.
Có người bị hành vi của đối phương chọc giận vô cùng:
- Các vị, nói nhảm nhiều với ả đàn bà này làm gì! Một đại trận tầm thường sao có thể làm khó chúng ta, ra tay!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ánh sáng chói lòa bao phủ trong trận.
Lực lượng khủng bố đến tột độ bộc phát ra, liên tục oanh kích trận pháp.
Vạn Quật lão tổ đã động sát ý:
- Không thể giữ lại họ!
Không thể cho đám người này sống, nếu không sẽ là tai họa.
Tay ngọc nâng lên chộp hư không.
Chỉ chộp nhẹ mà như bắt được thứ gì kinh người.
Rất nhanh có tiếng hét thảm phát ra từ trận pháp.
- Sao có thể như vậy? Đây là thứ gì? Sao có những thứ này?
Nhóm kẻ xâm nhập ở trong phong ấn đột nhiên bắt lửa, những đốm lửa dính vào người thì không dập tắt được, tưới nước cũng vô ích.
Lửa không rễ bốc cháy hừng hực.
Lực lượng dao động trong trận pháp ngưng tụ thành các thanh trường kiếm mảnh nhỏ lơ lửng trên cao, sau đó vèo một tiếng bao phủ bầu trời, vạn kiếm đâm xuyên.
Phập!
Phập!
- Phải tìm mười hai Yêu Thần tâm sự mới được.
Vạn Quật lão tổ không chắc điều gì, nhưng với tình huống trước mắt thì nàng phải làm thử một lần mới được.
Bóng dáng kia đã biến mất tại chỗ.
Còn bên ngoài.
Nhóm kẻ xâm nhập trận pháp đều ngã trong vũng máu, lửa vẫn đốt cháy, rất nhanh chất thành đống tro tàn màu đen dưới đất.
Trong mật thất.
Lâm Phàm nhìn công pháp được tuyển chọn:
- Hơi khiến người thất vọng.
Vẫn có thu hoạch, mười ba môn ngạnh công, công pháp cao hơn thiên giai.
- Thăng cấp!
- Thăng cấp!
Điểm ít dần, đẳng cấp công pháp lên cao, lực lượng trong người hắn đang chấn động.
- Thăng cấp!
Để dành điểm sẽ khiến người kiêu ngạo, phải hao hết mới được, tăng cao thực lực của bản thân.
Vậy thì khi gặp được cường giả mới có thể đánh cho lòi phân ra, cách nói này hơi thô tục nhưng mang ý đại loại như vậy.
Hắn đọc từng quyển công pháp.
Điểm càng lúc càng ít.
Oong oong!
Chấn động nhẹ sinh ra, lấy Lâm Phàm làm trung tâm khuếch tán từng vòng sóng gợn ra ngoài.
Hắn chìm đắm trong công pháp, say mê.
Lữ Khải Minh chờ ở bên ngoài.
Gã bỗng phát hiện có gì khác lạ, dưới chân gã vốn là đất đai nhưng không hiểu sao có gợn sóng bao phủ đôi chân.
- Sư huynh lại tiến bộ.
Tuy sóng gợn không mang sức sát thương nhưng Lữ Khải Minh cảm nhận được bên trong ẩn chứa lực lượng cực kỳ khủng bố.
Lâm Phàm cau mày.
Răng rắc!
Cơ bắp của hắn phình ra, ánh sáng lực lượng chuyển động bên trên cơ thịt.
- Những công pháp khác với nơi này, tăng trưởng nội tình không tệ lắm. Nhưng rất quá đáng, Đạo cảnh đỉnh mở rộng dung lượng nội tình đến mức này, chỉ dựa vào mớ công pháp đó thì đến bao giờ mới đủ?
Lâm Phàm khống chế tế bào trong người cắn nuốt lực lượng, lấp đầy nội tình của mình.
Hôm sau.
Một chỗ trà lâu ở góc nào đó trong vực ngoại giới.
Vân Tiêu nhai ngồm ngoàm, nhét từng miếng đồ ăn vào miệng.
Khách ăn bốn phía trợn mắt há hốc mồm nhìn Vân Tiêu, như gặp quỷ.
- Người này từ đâu đến vậy? Chưa ăn cơm bao giờ sao?
- Ai biết, các ngươi nhìn xem, người đó vừa ăn vừa khóc, chắc hoàn cảnh của hắn tội nghiệp lắm.
Các khách ăn nhỏ giọng xì xầm.
Vân Tiêu nhai một lúc thì chảy lệ.
Gã rất vui vẻ, không đau chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận