Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 914: Muốn chết cũng không nên chọn kiểu này

Vân Tiêu vùi đầu ăn.
Gã đã quên bao lâu rồi đầu lưỡi không được hưởng thụ mùi vị thức ăn, cuộc sống nơi đó là địa ngục, có đánh chết gã cũng sẽ không trở lại.
Quá khổ.
Tuy thực lực tăng lên nhiều nhưng rất khốn khổ, nếu có lần sau thì Vân Tiêu thà không mạnh lên chứ chẳng muốn chịu khổ như vậy.
Vân Tiêu biết hành vi của mình gây chú ý, nhưng chẳng thèm quan tâm.
Bàn bên cạnh ngồi mấy nam nhân hình như là đệ tử tông môn nào đó, bọn họ trò chuyện với nhau.
- Xem Tri Tri Điểu chưa? Kẻ xâm nhập đến Viêm Hoa tông nhưng bị phong chủ của tông môn đó giết hết.
- Ừ, có nghe nói, lợi hại ghê gớm, hoàn toàn không có đường chống cự.
Mấy người nhỏ to nói chuyện với nhau, rất là giật mình.
Bọn họ không biết kẻ xâm nhập là thứ gì nhưng tóm lại nghe đồn siêu lợi hại.
Vân Tiêu nghe hai chữ ‘phong chủ’ thì tim đập mạnh, lên tiếng hỏi:
- Các ngươi nói phong chủ nào? Có phải là Lâm Phàm không?
Người bàn bên kia đang tám chuyện nghe hỏi thì bật cười.
- Ha, thú vị, có người nghe trộm lời nói của chúng ta.
- Cho ngươi biết cũng không sao. Chúng ta không rõ ràng, trên Tri Tri Điểu không viết. Như thế nào? Ngươi quen vị phong chủ đó?
Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Không quen.
Gã rũ mi mắt xuống suy nghĩ, cứ cảm giác phong chủ mà mọi người nói là Lâm Phàm, người nhiều lần đè gã không ngẩng cao đầu được.
Vân Tiêu chợt nghĩ đến một việc lớn, vụt ngẩng đầu, mắt lấp lóe tia sáng.
Vân Tiêu rời khỏi ghế đi đến bàn bên cạnh, dò hỏi:
- Các ngươi có biết vị trí cụ thể của Viêm Hoa tông không?
Người trên bàn liếc nhau, cùng cười.
Một nam nhân mặc quần áo hơi hoa lệ, ngón tay ma sát ly rượu, cười nghiền ngẫm:
- Biết thì biết, nhưng tại sao phải nói cho ngươi? Ngươi là ai?
- Ta chỉ là người thường, muốn biết địa chỉ của Viêm Hoa tông để có cơ hội thì ghé xem.
Vân Tiêu không phải kẻ khờ, gã không thể nói ta là một phong chủ khác của Viêm Hoa tông, ta bị lạc đường, đang tìm đường về nhà.
Nếu nói lời này ra sẽ bị người cười chết.
Huống chi Vân Tiêu không chắc những người này có xích mích gì với Viêm Hoa tông không, lộ ra bản thân quá sớm không phải việc tốt.
Nam nhân cười, nhưng mắt lóe tia không tin:
- Ha ha ha, người thường, đã là người thường thì đừng nghĩ nhiều, Viêm Hoa tông không phải loại người thường như ngươi nên đi.
Nhìn người hỏi vị trí Viêm Hoa tông ăn mặc rách rưới, nhưng khí chất ở bên trong không thể che giấu, gã không tin đối phương là người thường, cảm giác có thể rút lợi từ người này.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bên ngoài bỗng vang tiếng nổ, đất đai rung rinh.
- Cứu mạng!
Con phố bên ngoài ồn ào, có người khủng hoảng la hét, chạy trốn.
- Chuyện gì xảy ra?
Người trong trà lâu giật mình, đứng bật dậy chạy nhanh đến chỗ rào chắn, khi thấy cảnh tượng bên ngoài thì hóa đá.
Có mấy bóng người ngạo nghễ đứng trên trời.
Lực lượng khủng bố bao phủ xuống, nhiều người không có tu vi hoặc tu vi thấp đều bị lực lượng kia nghiền nát.
Tuy chỗ này là một tòa thành nhưng phụ thuộc vào đại tông môn nào đó, bình thường không có ai tới gây sự.
Bây giờ có người đại khai sát giới ở đây, khiến nhiều người kinh sợ.
Trong trà lâu có người biểu tình hoảng loạn, sợ chết điếng hét rầm lên:
- Là kẻ xâm nhập, bọn họ là kẻ xâm nhập!
- Chúng ta tàn đời rồi, theo ta được biết thì kẻ xâm nhập đều có tu vi Đạo cảnh, bằng vào tu vi như chúng ta không đủ cho người ta nhét kẽ răng!
Khi tin tức lộ ra, mọi người trong trà lâu ngây ngốc.
Cường giả Đạo cảnh?
Bọn họ lấy gì đấu với người ta?
Vân Tiêu giữ chặt nam nhân, hỏi dồn:
- Ngươi còn chưa nói với ta là Viêm Hoa tông ở đâu!
Gã không kịp đợi, biết chút nữa sẽ xảy ra đại chiến, nếu người biết vị trí Viêm Hoa tông mà chết thì rất khó cho gã tìm đường về.
Nam nhân vùng thoát khỏi Vân Tiêu, lao nhanh đi xa:
- Bị khùng hả, xéo ngay!
Nếu không đi thì tàn đời thật.
Gã đã đọc Tri Tri Điểu, biết sự khủng bố của kẻ xâm nhập, nhiều tông môn bị kẻ xâm nhập phá hủy.
Vân Tiêu hét lên:
- Chờ đã . . .!
Nhưng gã chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân hóa thành luồng sáng đi mất.
Đột nhiên một cây trường mâu xuyên qua hư không đâm vào người nam nhân, đóng đinh gã dưới đất.
Nam nhân hét thảm:
- A!
Trường mâu đâm xuyên qua người gã, thủng cái lỗ to, máu chảy ròng ròng vô cùng thê thảm.
- Hừ! Muốn chạy? Nằm mơ!
Một kẻ xâm nhập đứng trên cao, để mình trần, màu da nâu đồng, cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm trường mâu, là cái cây đã đâm thủng nam nhân kia.
Vân Tiêu ngây ra:
- Không thể nào, gặp nguy hiểm dễ vậy sao?
Mới trốn thoát khỏi tay nữ nhân đáng sợ kia đã gặp tình huống này.
- Chạy đi!
Bây giờ Vân Tiêu chỉ có suy nghĩ này.
Đám người ở trên đỉnh đầu đều không phải hạng người đơn giản, bằng vào bản lĩnh hiện giờ của gã thật sự không đánh lại.
Nam nhân bị đâm xuyên cố vùng vẫy:
- Ta không muốn chết!
Nhưng trường mâu ghim sâu xuống đất, gã bị treo lơ lửng, chỉ có thể chờ chết từ từ.
Đột nhiên có bóng người xuất hiện trước mắt gã.
Nam nhân mình trần da nâu đồng lạnh lùng cười:
- Ha ha, có ngươi là chạy nhanh nhất.
Gã định rút trường mâu ra, nghiền chết con kiến nhỏ này.
Nam nhân hoảng sợ van xin:
- Chờ đã, ngươi không thể giết ta, ta có chuyện muốn nói! Các ngươi là kẻ xâm nhập, nhưng ngày hôm qua có một nhóm kẻ xâm nhập đi Viêm Hoa tông đã bị giết, ta phát hiện nơi này có người liên quan với tông môn đó, các ngươi có thể bắt hắn, cầu xin các ngươi đừng giết ta!
Nam nhân mình trần da nâu đồng nhíu chặt mày:
- Hưm? Ngươi nói người Viêm Hoa tông đó ở đây? Là ai? Ở chỗ nào?
Bọn họ đã biết được chuyện này.
Bọn họ không thể tha thứ.
- Ở trong trà lâu kia, người ăn mặc rách rưới!
Vân Tiêu ở trong trà lâu cảm giác không thích hợp, đặc biệt khi nghe câu này thì sợ đến hồn vía bay mất.
Liên quan quái gì đến ta?
- Ta mới trốn thoát từ tay nữ nhân cùng hung cực ác, còn chưa về tông môn hưởng phúc đã phải gánh rắc rối thay tông môn, có cần quá đáng vậy không?
Vân Tiêu dựng đứng lông tơ, cảm giác có đôi mắt lạnh băng nhìn mình chằm chằm, gã cảm thấy muốn chạy cũng khó, nhưng không chạy là chết.
Chạy!
Suy nghĩ mới nảy lên đã chạy mất dép.
- Hừ!
Kẻ xâm nhập ném trường mâu xé gió bay đi, muốn trốn ngay trước mắt gã là nằm mơ giữa ban ngày.
Kẻ xâm nhập khác lạnh lùng nhìn tình hình bên dưới.
Trong lòng họ rực cháy lửa giận, dân bản xứ ở đây dám can đảm giết người của thượng giới bọn họ, không phải tìm cái chết thì là gì?
Vân Tiêu cảm giác mình chạy siêu nhanh, đó là thành quả của sự cố gắng trong thời gian này. Nhưng rồi gã bỗng cảm giác tia sáng lạnh tới gần sau lưng, hơi thở chết chóc bao trùm.
Vân Tiêu hét lên, toi đời rồi.
Vô Địch phong.
Két két két!
Lâm Phàm đẩy mở cửa đá, tinh khí thần dồi dào.
Lữ Khải Minh bước lên ngay:
- Chúc mừng sư huynh xuất quan!
Lâm Phàm lấy trữ vật giới chỉ của kẻ xâm nhập ra:
- Ừm, hãy sửa sang đồ vật trong mớ trữ vật giới chỉ này.
Hắn không sử dụng đồ ở bên trong, chỉ lấy công pháp, tăng mười ba môn công pháp lên đẳng cấp viên mãn, tổng cộng tiêu hao gần tám ngàn vạn điểm.
Con số thiên văn, nhưng mọi thứ đều đáng giá, có điều nó như muối bỏ biển so với nội tình, cách biệt rất lớn.
Muốn tăng lên cảnh giới càng cao hơn thì còn con đường rất dài phải đi.
Lữ Khải Minh gật đầu nói:
- Biết rồi sư huynh.
Tài phú trong tông môn đã rất kinh người, cộng thêm mớ này thì càng khủng.
Lâm Phàm leo lên đỉnh núi, chắp tay sau lưng nhìn tổng thể tông môn.
Tu vi của các sư đệ, sư muội vững bước đi tới, tăng tiến rất nhanh.
Lâm Phàm lấy tờ giấy vàng rực ra.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu kinh sợ nói, sợ đến vỡ tim:
- Tông sư, ngươi dữ dội quá!
Một mình tông sư giết kẻ xâm nhập, khiến người kinh sợ vô cùng.
Chủ nhân của họ cũng nói thẳng là không đánh lại Lâm phong chủ.
Lâm Phàm bất mãn nói:
- Dữ dội khỉ gì, mới có một trăm người đến, không đủ để nhét kẽ răng. Chuyện đã nhờ ngươi làm có làm giúp bản phong chủ chưa?
Kẻ xâm nhập làm hắn hơi thất vọng, Lâm Phàm cho rằng khi hắn nói lời mang tính nhục nhã thì lẽ ra không chỉ có bấy nhiêu người đến, nói ra ngoài rất mất mặt.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu gặn hỏi:
- Tông sư, thật sự phải làm như vậy sao?
Người xét duyệt Tri Tri Điểu cảm giác tình huống rất khủng.
Lâm Phàm giao lưu với đối phương:
- Phải làm, chứ không thì bản phong chủ đi tìm bọn họ ở khắp nơi à? Lát nữa bản phong chủ sẽ gửi bài đã viết cho ngươi, nhớ đăng lên mau chút.
Hắn phải tiếp tục dụ dỗ đám người kia, chứ đi ra ngoài tìm thì biết tìm đến bao giờ?
Ngẫm lại thôi đã thấy khủng bố rồi.
Lâm Phàm cắt đứt liên lạc với người xét duyệt Tri Tri Điểu, duỗi lưng, bẻ cổ, cảm giác thời gian này thật sảng khoái.
Thanh Oa xuất hiện sau lưng Lâm Phàm, trợn to mắt hí:
- Chủ nhân . . .
- Thanh Oa, ngươi đến đúng lúc, có chuyện nói với ngươi.
Lâm Phàm cảm giác bàn bạc với Thanh Oa cũng tốt, sẽ tìm ra cách hay.
Thanh Oa ngây người:
- A?
Nó lại đây là muốn khuyên kẻ bỏ mạng rằng chúng ta có thể đừng kiêu ngạo như vậy không? Rất nguy hiểm, đừng làm thế.
Nào ngờ kẻ bỏ mạng có chuyện muốn nói với nó.
Thanh Oa lắng nghe.
Thật lâu sau, Thanh Oa hít thở càng lúc càng dồn dập, tim đập nhanh sắp nghẹt thở.
Thanh Oa sợ ngây người:
- Chủ nhân, ngươi . . .
Kẻ bỏ mạng hỏi nó có cách gì một lần hấp dẫn một đống kẻ xâm nhập tới không.
Tuy lúc trước hắn rất bá đạo giết hết, nhưng không thể kiêu ngạo đến mức đó chứ.
Thanh Oa trợn trắng mắt, thè lưỡi, ưỡn bụng nằm ngay đơ dưới đất:
- Ta xỉu.
Lâm Phàm làm bộ lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra:
- Chết rồi? Vậy đun nước nấu ếch.
Thanh Oa không chết thật, nó giả bộ vậy thôi.
Nghe ý tưởng của kẻ bỏ mạng, hai chân nó duỗi thẳng bật dậy.
Thanh Oa vỗ ngực, thề thốt bảo đảm:
- Chủ nhân hãy nghe ta nói, việc này không khó, ta có cách!
Trong lòng Thanh Oa rất bất an, muốn chết cũng đừng chọn kiểu này chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận