Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 917: Một bộ chưởng pháp trong truyền thuyết từ trên trời rơi xuống

Gió nhẹ thổi.
- Vẫn chưa đến sao?
Cột đá bị Lâm Phàm ghim sâu xuống đất, hắn đứng trên đầu gậy, ngồi xếp bằng chờ kẻ xâm nhập đến.
Nơi này là chỗ của của Viêm Hoa tông, tuy đã dọn sang chỗ khác nhưng nếu muốn chọn nơi tốt thì hắn chọn chỗ này để giết nhóm kẻ xâm nhập.
Lâm Phàm đang chờ, không biết sẽ có bao nhiêu người đến.
Hắn có chút hối hận, có lẽ tin một trăm lẻ ba kẻ xâm nhập bị hắn giết đã đồn ra ngoài.
Kẻ xâm nhập cẩn trọng chút sẽ không mắc mưu.
Khi ấy hắn không suy nghĩ kỹ càng, giờ ngẫm lại thật hối hận, nếu biết trước đã cấm Tri Tri Điểu lộ tin ra.
Lâm Phàm thản nhiên nhìn về phía xa:
- Đến đây, tới bao nhiêu chém bấy nhiêu.
Hắn đang chờ kẻ xâm nhập đến rồi sẽ giết từng nhóm như cắt rau hẹ.
Phía chân trời bỗng có biến đổi kinh người.
Tầng mây bị người tách ra từ giữa, khuếch tán hai bên, cuồn cuộn như sóng triều.
- Không thích kiểu buông xuống thế này, đám người kia học theo ai, dù có đánh nhau hay không đều muốn phô bày hiệu ứng sao?
Lâm Phàm có ấn tượng cực kém với nhóm kẻ xâm nhập này.
Bộp!
Lâm Phàm đứng lên, hai chân đạp trên cột đá, mắt nhìn chăm chú phương xa, cao giọng quát:
- Này, đến thì đến, đừng lấp ló. Nơi này chỉ có một mình bản phong chủ, không có âm mưu, cũng không có cạm bẫy gì, bản phong chủ hẹn các ngươi lại đây là muốn đập nát các ngươi thôi, không cầu cái khác!
Nhiều kẻ xâm nhập đã đến, bọn họ ẩn núp trong hư không, tra xét xem đối phương có vấn đề gì không, nào ngờ bị nhìn thấu.
Tiếng quát như sấm sét, đinh tai nhức óc:
- Cuồng vọng!
Đã có kẻ xâm nhập không nhịn được, người này quá kiêu ngạo.
Bọn họ vốn tưởng nhóm người bọn họ đủ càn rỡ rồi, nào ngờ có người ngông hơn nữa, không thể nhịn được.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Không gian vang tiếng nổ sấm sét, không gian phía xa nổ hình thành sóng xung kích hình tròn, chớp mắt sức mạnh vụ nổ đã lan đến trước mặt.
Một mũi kiếm tỏa tia sáng sắc lạnh đâm ra từ vết nứt hư không thẳng tới giữa trán của Lâm Phàm.
Tốc độ của kiếm rất nhanh, chớp mắt đã qua ngàn dặm.
Răng rắc!
Lâm Phàm không nhúc nhích, bình tĩnh giơ tay lên chộp trường kiếm của đối phương vào tay.
- Kiếm là kiếm tốt, tiếc rằng tốc độ hơi chậm.
Mặc kệ thực lực của đối phương cao siêu bao nhiêu, hiểu biết kiếm đạo thâm sâu cỡ nào, hễ dùng kiếm thì chỉ là rơm rác với hắn.
Uy lực của buff đến bây giờ chưa đụng phải cản trở bao giờ.
Một bóng người hiện ra trong không trung:
- Sao có thể như vậy?
Trường bào rực rỡ bay phần phật, dưới lớp áo che khuất thân thể thanh xuân.
Nữ nhân cầm kiếm đâm tới có bề ngoài rất đẹp, sợi xích đeo trên cổ tay phát ra tiếng leng keng trong trẻo, cùng với mùi thơm ngát chui vào khoang mũi.
Lâm Phàm vươn tay chộp bóng dáng kia:
- Không có gì là không thể.
Với tu vi Đạo cảnh của đối phương rất dễ rút kiếm về chạy trốn.
Nhưng nữ nhân cảm giác không thể điều khiển thân thể của mình, như bị nhốt trong bình thủy tinh hẹp hòi, không thể nhúc nhích một ngón tay.
Bộp!
Chớp mắt nữ nhân đã bị Lâm Phàm chộp trong tay, tốc độ của hắn không mau, mọi thứ thật chậm rãi, nhưng nàng không cách nào thoát khỏi, không thể nhấc chân lên. Đến bây giờ nàng vẫn không dám tin tưởng.
Chuyện gì thế này? Mọi thứ xảy ra quá đột ngột.
Nữ nhân phản ứng lại, kêu đồng bạn cùng đến đây nhanh chóng rời khỏi:
- Đi, các ngươi không đánh lại dân bản xứ!
Chỉ khi tự mình cảm nhận uy thế của đối phương mới hiểu được người này mạnh cỡ nào, bọn họ bây giờ không chống lại nổi sức mạnh đó.
Lâm Phàm kéo nữ nhân đến trước mặt, nhe răng cười:
- Đừng vội vậy, bản phong chủ rất yếu, chẳng qua ngươi quá sơ sẩy thôi.
Nữ nhân ánh mắt giao nhau với Lâm Phàm, lòng thầm run:
- Ngươi . . .!
Ánh mắt đó tuy không cùng hung cực ác nhưng tràn đầy nghiền ngẫm.
Rõ ràng hắn không thèm để họ vào mắt, xoay bọn họ trong lòng bàn tay.
- Thả nàng ra!
Nhóm kẻ xâm nhập đều hiện hình.
Bọn họ không ngờ kiếm đạo Bạch Chiết Nhất thi triển đường kiếm quỷ thần khó lường vậy mà bị dân bản xứ đón đỡ được, còn bị hàng phục, không có chút cơ hội phản ứng.
Khuôn mặt Bạch Chiết Nhất xinh đẹp, là nữ thần trong lòng nhiều người, đối tượng được họ theo đuổi.
Giây phút thế này là lúc cho bọn họ biểu hiện.
Lâm Phàm híp mắt đếm:
- Một đứa, hai đứa . . .
Tâm tình của hắn trào dâng, cảm giác sung sướng, nhiều người đến hơn lần đầu tiên.
Hai trăm năm mươi vị.
Con số không tệ.
Nhưng còn một khoảng cách rộng so với lý tưởng của hắn.
Mấy vạn kẻ xâm nhập mà chỉ có rải rác vài người đến, nếu tập thể kéo tới thì hắn sẽ giết một ngày một đêm.
- Nhào vô, đừng nói nhiều, cùng xông lên đi!
Lâm Phàm không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, những điều này là chuyện thường gặp trong cuộc sống, nói nhiều rất mất thời gian.
- Cuồng vọng!
Một kẻ xâm nhập nam giới bước ra, người tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, nội tình Đạo cảnh chuyển động, gã tháo mặt nạ màu vàng từ trên mặt xuống.
Kẻ xâm nhập khác nhìn người này đều giật nảy mình, hiển nhiên biết lai lịch của đối phương.
- Ác Tịnh Phật Tử, không ngờ Đại Thiên Vân Phật Điện cho Ác Tịnh Phật Tử đi tới đây, xem ra quyết lấy vài thứ trong vực ngoại giới.
- Lúc trước không chú ý đến, thì ra Phật Tử ẩn giấu quá sâu, cố ý không gây chú ý.
Ác Tịnh Phật Tử tiến lên trước một bước, dưới chân hiện ra sen vàng rực rỡ, môi treo nụ cười, nụ cười đắc ý vì được người nhận ra.
Mặt Ác Tịnh Phật Tử lộ nét từ bi nhưng giọng nói khiến người hoảng:
- Dân bản xứ, phải công nhận rằng ngươi rất mạnh, nhưng chỉ đến đây thôi. Bản Phật Tử còn có việc lớn phải làm, không muốn gây chú ý nhiều, nhưng không ngờ vực ngoại giới ra dân bản xứ như ngươi, buộc bản Phật Tử phải ra mặt ứng đối.
Nhiều kẻ xâm nhập thở phào:
- Không ngờ Phật Tử cũng đến, dân bản xứ này chỉ còn con đường chết.
Mọi người biết rõ thực lực của Phật Tử khủng bố cỡ nào.
Đồn rằng Phật Tử trời sinh có đại trí tuệ, bình thường kinh Phật vô thượng chưa phiên dịch ra đều bị Đại Thiên Vân Phật Điện cất chứa, Phật Tử tham ngộ công pháp thời cổ xưa từ trong kinh Phật vô thượng.
Lâm Phàm nhìn vẻ mặt của mọi người, phát hiện khi Phật Tử này xuất hiện khiến tâm thái của mọi người đổi khác.
Không lẽ đây là đùi vàng trong truyền thuyết?
Nếu đúng vậy thì thú vị đây.
- Này, các ngươi đủ chưa? Muốn đánh thì mau lên, chút nữa bản phong chủ không muốn chơi nữa thì các ngươi không có cơ hội ra tay.
Hắn đã rất dễ dãi với đám người này.
Phật Tử lắc đầu nói:
- Người đời ngu muội.
Phật Tử đi hướng Lâm Phàm, từng bước sinh sen, ngàn cánh hoa từ trên cao rơi xuống.
- Bản Phật Tử thiên tư thông tuệ, thuở nhỏ đọc thuộc nhiều kinh Phật, càng lĩnh ngộ ra pháp môn vô thượng trong một quyển kinh Phật chưa được phiên dịch, đó là pháp hàng ma.
- Lĩnh ngộ pháp thứ nhất, tâm ma tan biiến.
- Lĩnh ngộ pháp thứ hai, cõi đời không ma.
- Bản Phật Tử đã lĩnh ngộ pháp thứ ba, đủ để hàng phục vạn vật trên đời.
Phật Tử mỉm cười bước ra một bước, thiên địa mênh mông, người gã bắn ra muôn vàn tia sáng vàng.
Bầu trời vốn tĩnh lặng bỗng tràn ngập tiếng tụng kinh.
Nhóm kẻ xâm nhập không biết âm thanh đó là gì nhưng nghe vào tai cảm giác nỗi lòng dao động, có lực lượng kỳ lạ tẩy rửa tâm hồn của họ.
Lâm Phàm cau mày, cảm giác kỳ kỳ:
- Hưm?
Một bóng Phật ảo to lớn bao phủ hư không, chiếu khắp thiên địa.
Nhóm kẻ xâm nhập hết hồn, chẳng ngờ thực lực của Phật Tử mạnh đến mức này, dù cùng cảnh giới với nhau nhưng họ cảm giác không đánh thắng Phật Tử được.
Phật Tử mở miệng phát ra âm thanh trang nghiêm, hùng hậu:
- Phập pháp kinh thế, Như Lai Thần Chưởng. Phật Quang Xuất Hiện!
Khi âm thanh vang vọng thiên địa thì chuyển thành từng tiếng phật, nghe vào tai như bị búa tạ gõ mạnh lồng ngực.
- Trời ạ, chuyện này là sao?
Khi Phật Tử thốt ra mấy lời đó thì Lâm Phàm ngây ra, cảm giác gặp quỷ.
Không phải vì hắn cảm thấy chiêu thức của đối phương khủng bố cỡ nào mà vì cái tên cực kỳ quen thuộc.
- Như Lai Thần Chưởng? Phật Quang Xuất Hiện? Sao không chơi thêm Thiên Tàn Cước cho đủ bộ?
Trong khi Lâm Phàm suy nghĩ lung tung thì phật quang đã bắn tới trước mặt.
Xèo xèo!
Phật quang có linh tính né qua nữ nhân trong tay Lâm Phàm, tập trung đánh vào người hắn. Khi phật quang chiếu vào làn da thì bộc phát ra lực lượng kinh người.
Tốc độ mắt thường có thể thấy lông tóc trên cánh tay Lâm Phàm dần biến mất chẳng còn lại gì, phật quang chiếu vào làn da biến mất.
Lâm Phàm giật nảy mình:
- Lợi hại, thật lợi hại, có thể tổn thương được sợi lông của ta!
Nhóm kẻ xâm nhập này tuy là cường giả Đạo cảnh nhưng Lâm Phàm diệt bọn họ dễ dàng như nghiền con kiến.
Đối phương đánh một chiêu có thể tổn thương sợi lông của hắn là đã siêu lợi hại.
Nếu Phật Tử biết suy nghĩ trong lòng dân bản xứ Lâm Phàm chắc sẽ hộc máu.
- Thế nào? Dân bản xứ này đã bị giết chưa?
Nhóm kẻ xâm nhập nhìn chằm chằm, bọn họ không biết kết quả cuối cùng thế nào.
Đám người chợt nghe giọng nói mà mình không muốn nghe nhất vang lên bên tai.
- Lợi hại, rất lợi hại, nhà ngươi lấy những công pháp này từ đâu ra?
Lâm Phàm đứng trên cột đá, lòng tràn đầy tò mò.
Đám người giật nảy mình:
- Cái gì!?
Bọn họ không ngờ hắn chẳng bị trầy trụa chút nào, quá khủng khiếp.
Dân bản xứ này là thứ gì vậy? Một chiêu của Phật Tử mạnh mẽ biết bao, bọn họ thấy rõ ràng.
Phật Tử ngây người, sau đó tỉnh táo lại, mỉm cười nói:
- Có chút bản lĩnh, nhưng chỉ đến đó. Chiêu vừa rồi chỉ là làm nóng người với ngươi thôi. Đoạn khủng khiếp nhất còn ở phía sau.
Phật Tử bỗng khùng lên, người tỏa ánh sáng nóng cháy.
Nhóm kẻ xâm nhập xung quanh biểu tình kinh sợ tản ra tứ phía, bọn họ cảm nhận lực lượng cực kỳ khủng bố bộc phát ra từ người Phật Tử.
Vang tiếng quát điếc tai:
- Phật Động Sơn Hà!
Cả thiên địa chấn động theo.
Tu vi của Phật Tử đến Đạo cảnh, từng cử động mang theo uy năng to lớn, gã thi triển chiêu thức mạnh mẽ tột độ thế này càng kéo theo động tĩnh lớn.
- Chịu chết đi, dân bản xứ!
Ánh sáng vàng bao phủ người Phật Tử, bóng Phật sau lưng gã biến mất, đã nhập vào người gã, chân thân vàng rực bay thẳng về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm mỉm cười, vẫn không nhúc nhích:
- Thú vị.
Bạch Chiết Nhất bị hắn chộp trong tay thì biểu tình giật mình, nàng khẽ kêu lên, người bị ném ra ngoài.
- A!
Bùm!
Mọi người không xem rõ trong ánh sáng vàng xảy ra chuyện gì, nhưng có tiếng nổ kinh người vang vọng cả thế gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận