Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 918: Có phải các ngươi muốn ta chết

- Chuyện gì xảy ra? Phật Tử ra sao rồi?
- Ta mới thấy Phật Tử hóa thành luồng sáng lao về phía dân bản xứ, rồi nghe bùm một tiếng, các ngươi nói xem phải chăng Phật Tử đã giết dân bản xứ kia rồi?
- Chắc là vậy, chẳng lẽ các ngươi không rõ ràng chiêu vừa rồi khủng khiếp cỡ nào sao? Ta đứng một bên mà còn thấy lạnh run, không đánh lại nổi, dân bản xứ kia có bao nhiêu năng lực chứ?
Tí tách!
Có tiếng chất lỏng nhỏ giọt.
- Âm thanh này là . . .?
Kẻ xâm nhập kinh dị, lòng hốt hoảng. Âm thanh này khiến người rất khó chịu, giống một loại tác dụng tâm lý.
Trong khi mọi người sốt ruột hoặc mong chờ thì nghe tiếng hét thảm.
- Cái gì?
Ánh sáng vàng tan biến, kẻ xâm nhập nhìn cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn hoảng sợ.
Trong tay dân bản xứ vẫn cầm nữ thần xinh đẹp Bạch Chiết Nhất nhưng đã thành đống thịt, nửa người trên biến mất, máu chảy ồ ạt như thác đổ xuống đất.
- Trời ơi, nữ thần của ta! Nữ thần bị sao vậy?
Có kẻ xâm nhập sững sờ rồi vô cùng đau đớn, không dám tin sẽ thành ra như vậy.
Lâm Phàm nhìn nửa khúc mình trong tay, hắn mặc kệ nhóm kẻ xâm nhập muốn giết mình đến cỡ nào, vô tình vứt bỏ xác chết:
- Người gì dễ nát quá.
Hành động này hơi bị kinh người. Trong kẻ xâm nhập có nữ giới, các nàng thấy cảnh này thì lòng lạnh lẽo, quá đáng sợ.
- A!
Phật Tử được nhóm kẻ xâm nhập xem trọng thì ôm đầu rít gào, chảy máu không ngừng, phần eo trở lên biến đổi kinh người, móp méo.
Eo gã nhô ra nhọn đến nỗi sắp tách thành hai nửa.
Phật Tử ọc bãi máu, mắt rực sáng tia giận dữ và vẻ mặt không tin nổi.
Gã không ngờ sẽ biến thành như vậy, bản thân cũng không rõ chuyện gì xảy ra.
Gã vốn muốn nhanh chóng giải quyết dân bản xứ này, nhưng mới áp sát thì đã trúng lực lượng không thể chống cự, nội tạng đều sắp bị đánh nát.
Có kẻ xâm nhập tiến lên hỏi:
- Phật Tử, có sao không vậy?
Vết thương của Phật Tử nặng đến nỗi gã không đứng ngoài nhìn được.
Phật Tử tức giận trừng mắt:
- Ngươi nói xem ta có khỏe được không?
Vì quá kích động làm chấn động mạnh khí huyết khiến gã lại phun búng máu.
Phật Tử sợ, rất là sợ hãi, không dám tin tưởng dân bản xứ sẽ lợi hại như vậy. Gã đã thi triển ra thần thông mạnh nhất rồi mà còn bị đánh ra nông nỗi này.
Nếu không tự mình nếm trải thì Phật Tử không dám tin đây là sự thật.
Giờ có tên ngốc lại gần hỏi gã có sao không, mắt mù hay sao? Không thấy tình huống hiện giờ thế nào à?
- Nguy hiểm, quá nguy hiểm, thật sự không nên đến đây.
Tuy đau thấu óc nhưng cũng làm Phật Tử tỉnh táo lại. Thực lực của dân bản xứ quá khủng bố, gã không đánh lại, nếu không chạy thì sẽ mãi mãi nằm tại đây.
Nhóm kẻ xâm nhập đã á khẩu, lúc trước còn huênh hoang nhưng bây giờ không ai dám hó hé tiếng nào.
Lâm Phàm bẻ cổ kêu răng rắc:
- Ừm, cũng nên chấm dứt thôi.
Có hai trăm năm mươi kẻ xâm nhập đến, sau khi giết hết sẽ nhận được số điểm kha khá.
- Được rồi, đã đến giờ, nên xử các ngươi.
Ầm!
Bùm!
Lâm Phàm dốc hết sức mạnh, thân hình biến lớn, một tay cầm cột đá, giương mắt nhìn kẻ xâm nhập bốn phương tám hướng. Hắn cúi đầu, hai chân gấp khúc, bùm một tiếng biến mất tại chỗ.
Tất cả kẻ xâm nhập cảm nhận uy áp cực kỳ khủng bố bao phủ bốn phương.
Rõ là muốn lấy mạng của họ.
- Chết!
Lâm Phàm xuất hiện, giơ cao cột đá đập xuống.
Kẻ xâm nhập nổ nát, máu bắn đầy trời. Kẻ xâm nhập đứng gần cảm giác khuôn mặt ẩm ướt, bị máu tươi dính bết lên mặt.
Bọn họ con ngươi co rút, cảm giác khủng hoảng bao phủ trái tim, một cảm giác khó tả.
- Chạy đi!
Trong lòng kẻ xâm nhập chỉ có một suy nghĩ là nhanh chóng bỏ chạy.
Có người hét to, trong giọng nói tràn ngập cảm giác sợ hãi:
- Đi!
Phật Tử đang chờ cơ hội, gã chỉ có suy nghĩ duy nhất là trốn thật nhanh, không ở lại lâu một giây nào.
Bùm!
Lâm Phàm lại đập nát một kẻ xâm nhập, thấy bọn họ muốn chạy thì khóe môi hắn cong lên.
- Trở về!
Mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình.
Nhóm kẻ xâm nhập chạy tứ tán cảm giác hy vọng đã đến, mạnh ai nấy chạy kiểu này sẽ không bị ngăn cản.
Nhưng chớp mắt tim bọn họ đập nhanh, tức giận chưa từng có tràn ngập trong tim.
- Khốn nạn!
Nhóm kẻ xâm nhập chạy trốn tức giận quay đầu lại, mắt đỏ máu nhìn Lâm Phàm chằm chằm như muốn xé nhỏ hắn ra.
Lâm Phàm lơ lửng trên trời, vai khiêng cột đá, vẻ mặt hờ hững nhìn phương xa:
- Đúng rồi đấy, nên có ánh mắt như vậy. Đến đây, bản phong chủ ở đây chờ các ngươi đến giết.
Cảm giác cơn giận từ nhóm kẻ xâm nhập làm Lâm Phàm tràn ngập vui mừng, thế này mới là cảnh tượng hắn muốn thấy.
- Giết!
Sát ý mãnh liệt bộc phát ra từ người nhóm kẻ xâm nhập, bọn họ từ bỏ mọi phòng ngự, liều mạng lao vào Lâm Phàm.
- Đến hay lắm!
Lâm Phàm ngẩng cao đầu, cầm cột đá duỗi thẳng cánh tay.
- Loại cảm giác này thật tốt, lâu rồi không dùng Lang Nha Bổng bạo lực, cột đá có thể thay thế nó.
Lâm Phàm nở nụ cười, khi kẻ xâm nhập sắp nhấn chìm hắn thì đóng Hữu Sắc Nhãn Tình lại, huơ mạnh cột đá, đơn giản vận dụng kiểu đập Lang Nha Bổng bạo lực.
Không có động tác hoa lệ nào, chỉ có một gậy bạo lực.
Binh!
Bên ngoài Viêm Hoa tông.
Đán Ác Quân Chủ ngơ ngác, không dám tin:
- Thánh Chủ, đây là Viêm Hoa tông?
Tuy lâu rồi không thấy Viêm Hoa tông nhưng cảnh tượng trước mắt vượt sức tưởng tượng của Đán Ác Quân Chủ.
Không thể tin nổi.
Phún Thánh Chế Tài bần thần, ngẩn ngơ:
- Tổ cha nó, đây là Viêm Hoa tông hả? Gặp quỷ, so với Viêm Hoa tông thì Thánh Đường tông chúng ta hoàn toàn là ổ chó!
- Chế Tài, ngươi nói năng kiểu gì vậy hả? Sao có thể so sánh tông môn là ổ chó được, ngươi có phải là đệ tử của Thánh Đường tông không? Với sự dẫn dắt của Thánh Chủ anh minh thần võ của chúng ta, ai có mắt đều thấy sự tiến bộ Thánh Đường tông, ngươi bị mù rồi sao?
Đán Ác Quân Chủ vĩnh viễn là áo bông nhỏ, tri kỷ, thực dụng của Thánh Chủ, không khiến người ghét.
Đán Ác Quân Chủ tỏ vẻ có thể vì Thánh Chủ mà liều mạng với bất cứ ai.
Thánh Chủ bất mãn nói:
- Được rồi, đừng cãi nhau nữa, có đúng là Viêm Hoa tông hay không thì vào sẽ biết.
Đám người này càng lúc càng khiến người không yên lòng, thật đáng ghét.
Đổ Thánh Thần Trật nhanh nhảu ngăn lại:
- Chờ chút!
Đán Ác Quân Chủ liếc Thần Trật, bất mãn hỏi:
- Muốn gì hả Thần Trật?
Không hiểu sao Đán Ác Quân Chủ cảm giác từ lúc mấy người này rời khỏi Viêm Hoa tông thì trở nên khiến người ghét, cảm giác rất khó tả.
- He he, đã đến rồi thì sao có thể không mở ván cược, hay là chúng ta đánh cuộc một phen, ta cược nơi này là . . .
Thần Trật chưa nói hết câu đã bị Chế Tài chặn họng, tỏ vẻ rất bất mãn:
- Cược cái đầu ngươi, suốt ngày chỉ biết cá với chả cược. Ta cược ngươi là nam, có dám cá với ta không?
Làm quân chủ của Thánh Đường tông mà không dẫn đầu giáo dục đệ tử, ngược lại đi đầu đánh bạc, hành vi này thật là không thể tha thứ.
Thần Trật ngây ra, vụt ngoái đầu:
- A? Ngươi thật sự muốn cược lớn như vậy với ta?
Từ khi nào tay Thần Trật Quân Chủ cầm chủy thủ, lưỡi dao bén lóe tia sáng lạn, nếu đè xuống tuyệt đối sẽ không có cảm giác đau.
Chế Tài tức giận mắng:
- Bà nội nó, ngươi cầm chủy thủ là muốn hù dọa ai?
Chế Tài không ngờ Thần Trật định xuống tay với mình, rất tổn thương người.
Đán Ác Quân Chủ định nói chuyện nhưng phát hiện cảm xúc của Thánh Chủ khác lạ, dao động rất lớn. Đán Ác Quân Chủ cảm giác nguy hiểm, thế là ngậm miệng không nói nhiều.
Thánh Chủ thấy mệt tâm quá, búng máu nghẹn ở cổ họng:
- Đủ rồi, đều câm miệng cho ta! Các ngươi nhìn lại bản thân đi, có bộ dạng của quân chủ tông môn không?
Chế Tài nhỏ giọng nói:
- Giọng của Thánh Chủ lớn như tiểu hoa cúc.
- Ngươi nói cái gì?
Tuy Chế Tài nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Thánh Chủ nghe thấy, lửa giận phực cháy lên, muốn đánh Chế Tài một trận.
Thâu Thánh Lôi Đình vội ôm chặt Thánh Chủ, nháy mắt với Chế Tài:
- Ôi Thánh Chủ, đừng đánh, hãy bớt giận! Đầu óc Chế Tài không bình thường, Thánh Chủ đừng để ý tới!
Chế Tài lùi lại mấy bước, mờ mịt nhìn Thánh Chủ nổi khùng:
- Sao vậy? Ta đã làm gì chứ? Thánh Chủ, ngươi gai mắt ta thì cứ nói ra, đừng làm cái kiểu đó! Còn ngươi nữa Lôi Đình, ngươi mới không bình thường, cả nhà của ngươi không bình thường!
Chế Tài Quân Chủ ngửa đầu tru lên:
- Hu, lão tổ tông ơi! Thánh Chủ sư huynh vô năng, dẫn tông môn xuống dốc, giờ còn muốn mang theo tông môn đầu vào Viêm Hoa tông, lão tổ tông mau lật nắp quan tài bật dậy xem kìa!
Thần Trật bắt lấy cơ hội mở bàn cược:
- He he, mấy người có mặt ở đây cá cược với ta không? Ta cá lão tổ tông không ra khỏi quan tài được, ai cá nào?
Thần Trật ôm hy vọng tràn đầy nhưng không ai đặt cược, thật khiến người đau buồn.
Thánh Chủ mệt tâm:
- Tiêu rồi, tông môn tiêu tùng, đời này không có hy vọng.
Tông môn có những quân chủ như vậy thì hy vọng ở đâu ra?
Trên bầu trời, Thần Phạt Quân Chủ sức nhổ núi sông, khó khăn khiêng tông môn, trán chảy mồ hôi.
Thần Phạt Quân Chủ thấy đám người kia ở dưới đất tám khí thế, tức ứa gan.
Thần Phạt Quân Chủ hét to:
- Thánh Chủ, các ngươi làm gì vậy hả? Ta vác cực lắm có biết không?
Thần Phạt Quân Chủ giận điên lên, từ lúc xuất phát đến bây giờ là trong lòng gã đã ôm cục tức rồi, dồn một đống không tan được.
Người ta không vác, gã vác, họ có chút lương tâm nào không?
Chế Tài rít gào thảm thương:
- Thần Phạt, ngươi khùng sao? Vác đồ thôi đã la mệt, bình thường thấy ngươi ăn cơm, ngủ sao không than mệt? Lão tổ tông ơi, trong lòng không biết chừng mực hay sao mà năm xưa xếp loại người này vào hàng quân chủ làm gì, bị mù mắt rồi sao!
Thần Phạt Quân Chủ tức muốn nổi khùng lên:
- Ta . . . ngươi to gan . . .!
Tông môn rung rinh, đệ tử ở bên trên không đứng vững, tùy thời té xuống.
Thánh Chủ hít sâu một hơi, lấy binh khí ra, đôi mắt đỏ ngầu trừng cả đám:
- Đủ rồi! Ta nói tất cả các ngươi đủ rồi! Có phải các ngươi muốn thấy ta chết trước mặt các ngươi không!?
Chế Tài cúi đầu, không nói nữa.
Mấy quân chủ khác cũng ngậm mồm.
Thánh Chủ nổi giận, có phải bọn họ thật sự rất quá đáng.
Thánh Chủ vui mừng, xem ra y còn có thể trấn cả đám.
Đột nhiên vang lên giọng nói không hài hòa.
Đổ Thánh Thần Trật hưng phấn nói:
- Thánh Chủ, ta cá với ngươi, ta cá ngươi không dám tự vận, có không . . .?
Ván cược này khá lớn, Thánh Chủ cược bằng mạng sống, người bình thường không dám chơi.
Vèo vèo!
Mọi người cùng nhìn Thần Trật như thấy quỷ.
Đã lúc này rồi còn cờ bạc?
Thánh Chủ hít thở dồn dập, tức giận đến mức cổ nổi gân xanh, giơ binh khí lao về phía Thần Trật:
- Ta chém chết đồ khốn nạn nhà ngươi . . .!
Các quân chủ vội tiến lên, người ôm chân, người kéo cánh tay, người ôm eo.
- Thánh Chủ bớt giận, đừng xúc động! Hắn là Thần Trật, không thể chém!
- Đúng rồi, giờ chúng ta đã tan đàn xẻ nghé, không còn như năm xưa, không thể thiếu người!
Thần Trật lùi lại, nhưng tay vẫn giơ cao hưng phấn nói:
- Cá cược nào, các ngươi nói xem Thánh Chủ có thể chém ta mấy nhát? Hoặc ta có bị chém chết không?
Đám người thộn mặt ra.
Rốt cuộc làm sao vậy? Gặp quỷ!
Đán Ác Quân Chủ thở dài thườn thượt:
- Các vị hãy buông tay, để Thánh Chủ chém chết hắn cho rồi, hắn đã hết thuốc chữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận