Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 919: Sớm không đến, trễ không tới, giờ mới có mặt

Đán Ác Quân Chủ kêu mọi người thả tay ra, để mặc Thánh Chủ chém chết Thần Trật.
Tuy Đán Ác Quân Chủ lên tiếng nhưng không ai buông tay, với tình huống trước mắt, Thánh Chủ đã tức đến khùng lên rồi, rất có thể sẽ giết Thần Trật thật.
Đến lúc đó có hối hận cũng không kịp.
Ai đều rõ ràng tình huống hiện giờ của Thánh Đường tông, năm bè bảy mảng, lòng người tan tác, khó dẫn đội.
Thánh Chủ điên tiết cũng dễ hiểu.
Trong khi đám người Thánh Đường tông cãi cọ ồn ào thì đệ tử Viêm Hoa tông tiến lên, lớn tiếng hỏi:
- Này, các ngươi là ai? Tại sao lén lút trong phạm vi của Viêm Hoa tông?
Đệ tử này là đệ tử nội môn của Viêm Hoa tông, tu vi khá tốt, đã phá tan Thần cảnh, bước vào Truyền kỳ cảnh.
Trước kia gã không dám tưởng tượng đến cảnh giới này, giống như đang nằm mơ.
Đệ tử kia từng gặp Thánh Chủ Thánh Đường tông, nhìn Thánh Chủ khuôn mặt đỏ rần dường như rất tức giận thì nhận ra ngay:
- A, ngươi là Thánh Chủ Thánh Đường tông?
Thánh Chủ đang nổi điên, nghe câu hỏi thì dằn lửa giận xuống. Có mặt người ngoài, không thể đánh mất mặt mũi.
Thánh Chủ mỉm cười nói:
- Đúng rồi, nơi này là Viêm Hoa tông phải không?
Bọn họ đi tới đây là muốn vào Viêm Hoa tông, nhưng cảnh tượng đập vào mắt quá kinh người, bởi vậy hơi không dám tin tưởng.
Dù thay đổi lớn cỡ nào cũng không nên đổi khác tới mức này, trước kia là tông môn quê mùa giờ thành nhà giàu, hỏi xem có ai tin nổi?
- Đúng rồi, không biết Thánh Chủ có chuyện gì?
Đệ tử này rất thắc mắc, trước kia tông môn bọn họ có quan hệ căng thẳng với Thánh Đường tông, tùy thời sẽ đánh nhau. Về sau vì sư huynh và lúc Chân Tiên giới dung hợp khiến quan hệ hai bên ấm áp hơn. Không đánh nhau, không mâu thuẫn xung đột gì, bỗng dưng có xu hướng bắt tay hòa bình.
Thái độ của Thánh Chủ rất tốt:
- Lần này lại đây là có chuyện quan trọng muốn bàn với tông chủ của quý tông.
Nếu là trước kia thì ông trùm này sẽ rống to một câu: Tông chủ Viêm Hoa tông đi ra nghênh tiếp cho ta!
Nhưng thời thế đã khác, tất nhiên Thánh Chủ thay đổi thái độ tốt hơn.
Đệ tử nhìn Thánh Chủ, lại ngó tông môn lơ lửng trên cao, nhủ thầm chẳng lẽ đến đầu vào?
Trong bụng nghĩ vậy nhưng đệ tử không dám khẳng định trăm phần trăm.
Nói sao thì Thánh Đường tông từng là tông môn mà bọn họ trèo cao không nổi, Thánh Đường tông không thèm để Viêm Hoa tông vào mắt, có lý nào xin đầu vào Viêm Hoa tông. Gã mà là tông chủ Thánh Đường tông thì sẽ không làm chuyện này, dù phải chết cũng thà chết ở bên ngoài.
Càng không nói đến kiêu hùng có hùng tâm như Thánh Chủ Thánh Đường tông, chắc chắn sẽ không làm điều đó.
Đệ tử không chần chừ lâu, dẫn đường nghênh khách:
- Vậy mời vào.
Viêm Hoa tông theo tôn chỉ rộng lượng, chính nghĩa, tình yêu, sẽ không tính toán chi li chuyện quá khứ. Bởi vậy Thánh Đường tông đến, đệ tử này lễ độ tiếp đãi.
Thần Phạt lẩm bẩm:
- Ài, ta không muốn đi chút nào, cảm giác mất hết mặt mũi.
Trong lòng có chướng ngại vật khó thể vượt qua.
Nhìn lại vẻ mặt của nhóm Thánh Chủ hình như khá vui vẻ.
- Thay đổi khác xưa rất nhiều, Thánh Đường tông chìm xuống thung lũng, muốn vươn lên chỉ có thể dựa vào vận may.
Đã đến đây rồi, nghĩ nhiều vô ích.
Viêm Hoa tông.
Có đệ tử chạy nhanh vào báo cáo:
- Tông chủ, Thánh Chủ Thánh Đường tông mang theo . . .
Loại chuyện này phải mời tông chủ ra mặt nói chuyện.
Đệ tử chưa nói hết câu đã bị Mặc Kinh Chập ngăn lại.
- Suỵt, đừng nói chuyện, tông chủ đang bận trò chuyện với bình yên.
Biểu cảm của Mặc Kinh Chập rất bình tĩnh, mắt ánh lên tia tôn sùng.
Tuy quen biết tông chủ không lâu nhưng Mặc Kinh Chập thấy tia sáng chói lòa trên người tông chủ.
Đó là tia sáng của . . . người trí tuệ.
Đệ tử đến báo cáo lộ vẻ mặt phức tạp:
- Bình yên?
Đang nói cái khỉ gì vậy?
Tông chủ trước kia đúng là bình tĩnh, nói toàn lời khó hiểu.
Mặc Kinh Chập được sư huynh sắp xếp đến đây, sao mới thời gian ngắn đã hiểu suy nghĩ của tông chủ?
Hơi bị kinh người.
Tông chủ đang trò chuyện với bình yên chợt mở mắt ra:
- Hưm? Hốt hoảng như vậy là đã xảy ra chuyện gì sao?
Đệ tử tiến lên, cung kính nói:
- Tông chủ, Thánh Chủ Thánh Đường tông mang theo toàn tông đến Viêm Hoa tông, muốn nói chuyện với tông chủ.
Nỗi lòng tông chủ không chút dao động, không hoảng hốt, bình tĩnh khẽ ừ.
- Việc này không liên quan bản tông chủ, kêu nhóm Thiên Tu giải quyết.
Đệ tử muốn nói nữa:
- A? Nhưng tông chủ . . .
Thấy bộ dạng của tông chủ rõ ràng khoanh tay mặc kệ, đệ tử đành rút lui.
Tông chủ ngoắc tay:
- Kinh Chập, qua đây, chúng ta cùng nhau cảm nhận bình yên.
- Vâng!
Mặc Kinh Chập đi tới, nằm xuống ghế, tiến vào trạng thái, bắt đầu cảm nhận.
Đại điện tông môn.
Thánh Chủ nhìn Hỏa Dung, nở nụ cười hiếm hoi.
Thánh Chủ biết Hỏa Dung là trưởng lão dễ nói chuyện nhất Viêm Hoa tông, rất khách khí với người ngoài tông.
Thánh Chủ khen ngợi:
- Hỏa Dung, lâu không gặp, tu vi càng cao.
Thánh Chủ thầm tò mò, không biết trải qua điều gì mà Hỏa Dung ngày xưa tu vi yếu hơn y cũng lên đến cảnh giới này, thật khiến người vô cùng hâm mộ.
Hỏa Dung gật đầu tỏ vẻ vừa lòng, sau đó cảm thán rằng:
- Ừm! Đúng nhỉ, lâu không gặp, không ngờ tu vi của Thánh Chủ vẫn giẫm chân tại chỗ, không tiến triển gì nhiều, yếu xìu, tiếc thật.
- ???
Thánh Chủ phát hiện tình huống không đúng, ngữ điệu của Hỏa Dung có mùi nhục nhã thì phải?
Không thể nào, Hỏa Dung trước kia không phải người như thế, nói chuyện không làm người nghẹn lời.
Thánh Chủ cười gượng gạo, giữ im lặng, xem như mặc nhận lời của Hỏa Dung.
Hỏa Dung khó hiểu hỏi:
- Thánh Chủ, các người đây là . . .?
Thánh Đường tông muốn làm gì? Cảm giác như kéo gia đình chạy nạn đến, nhìn những quân chủ này xem, ai nấy thê thảm, tinh khí thần xuống dốc.
Lại nhìn Thần Phạt vác tông môn lơ lửng, cực đến tội nghiệp.
Thánh Chủ khẽ thở dài:
- Ài, nói ra rất dài dòng.
Lòng Thánh Chủ bất đắc dĩ, có khổ không nói nên lời. Không thể nói với Hỏa Dung rằng trong thời gian này họ khó sống cỡ nào.
Quanh tông môn chôn nguy hiểm, sống trong nước sôi lửa bỏng, có cần giúp đỡ, nếu không rất có thể bị diệt tông.
Lúc này Thiên Tu rời núi:
- Khách hiếm thấy, Thánh Chủ, sao đến đây vậy?
Thiên Tu được đệ tử thông báo Thánh Đường tông tìm đến, tông chủ bận cảm nhận bình yên, không rảnh nên để lão giải quyết thay.
Thiên Tu vốn không muốn quan tâm, nhưng ngẫm lại thấy không được.
Mặc dù Viêm Hoa tông đã rất mạnh nhưng không thể trong mắt không người, nếu lão không ra mặt sẽ khiến Thánh Đường tông cảm giác không được xem trọng. Hoặc nên nói ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, Viêm Hoa tông từng bị ức hiếp, nay lên hương thì trở nên khinh người.
Thánh Chủ ôm quyền:
- Thiên Tu huynh, lâu rồi không gặp.
Thánh Chủ giật nảy mình, y không nhìn thấu Thiên Tu, hơi thở bình ổn, khiến y không cách nào nhìn thấu căn cơ của lão sâu cỡ nào.
Nói sao thì Thánh Chủ còn nhìn thấu Hỏa Dung sâu cạn, nhưng không nhìn xuyên Thiên Tu được.
Trên Thánh Đường tông.
Các đệ tử tóc vàng mắt xanh tụm lại ở bên trên nhìn xuống đất.
- Ủa? Đây là Viêm Hoa tông sao?
- Không thể nào, theo ta được biết thì Viêm Hoa tông là tông môn rất nghèo nàn lạc hậu, sao xem cảnh tượng có vẻ biến đổi nghiêng trời lệch đất?
Các đệ tử Thánh Đường tông cực kỳ ngạc nhiên, không dám tin.
Tuy bọn họ chưa đi Viêm Hoa tông nhưng nghe đồn, biết Viêm Hoa tông nghèo mạt rệp.
Hôm nay nhìn thấy cảnh tượng lật đổ tưởng tượng trong đầu họ.
Tuy không cung vàng dát ngọc nhưng ánh sáng thần lấp lánh đập vào mắt khiến người trố mắt líu lưỡi, mùi giàu ập vào mặt.
Thiên Tu hỏi:
- Thánh Chủ khách khí, không biết lần này tiến đến có chuyện gì?
Nếu không có chuyện thì Thánh Chủ tuyệt đối sẽ không đến, nên Thiên Tu phải ứng đối thật cẩn trọng, không phải lão lo đối phương làm gì Viêm Hoa tông.
Nói một câu không quá khoa trương là một mình lão có thể đè bẹp Thánh Đường tông, lão thận trọng là sợ Thánh Đường tông ăn bớt Viêm Hoa tông, cẩn thận chút vẫn tốt hơn.
Mặt Thánh Chủ đầy buồn rầu cảm thán:
- Ài, chuyện này nói thì dài dòng.
Thiên Tu nhìn Thánh Chủ:
- Dài dòng cũng phải nói, ngươi không nói thì sao lão phu biết ngươi có chuyện gì?
Đám quân chủ đứng sau lưng Thánh Chủ thầm bực.
Ngẫm lại Thánh Đường tông bọn họ từng không ai bì nổi, không thèm để người nào vào mắt.
Nhìn lại bây giờ, thảm đến xấu hổ.
Thánh Chủ phải tự mình ra mặt xin giúp đỡ, nói ra rất mất mặt.
Phún Thánh Chế Tài không kiềm được muốn nói chuyện, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Đán Ác Quân Chủ bịt mồm, tức giận trừng mắt Đán Ác Quân Chủ.
- Chế Tài, nếu ngươi dám mở miệng thì ta bảo đảm Thánh Chủ sẽ chết trước mặt ngươi, kiểu chết không nhắm mắt!
Đán Ác Quân Chủ sợ thật.
Nguyên tông môn chỉ có hai người làm gã câm nín.
Một là Thần Trật, thứ hai là Chế Tài.
Hai người này là đồ khốn, hại Thánh Chủ đôi khi không kiềm được muốn chết ngất.
Gã là áo bông nhỏ tri kỷ hàng đầu của Thánh Chủ đương nhiên không thể trơ mắt nhìn Thánh Chủ bị chọc tức đến mức đó.
Đán Ác Quân Chủ luôn điều tra một việc, trong tông môn có ăn trộm, ăn cắp rộng khắp và chẳng ngán ai, dù là đệ tử hay nhóm quân chủ, hoặc bảo khố của tông môn đều từng bị trộm. Gã đã tập trung vào mấy mục tiêu rồi.
Thần Phạt, Lôi Đình, Chích Diệu, Chế Tài, Thần Trật.
Trong mấy người này chắc chắn có một là tên trộm đáng chết, nhưng đến nay chưa phát hiện ra là ai, bởi vậy Đán Ác Quân Chủ vẫn âm thầm điều tra.
Thánh Chủ nhìn quanh:
- Chuyện đó . . .
Nhiều người vây xem, tình hình thật tệ, nếu nói ra ở đây sẽ mất hết sĩ diện.
Nên Thánh Chủ rất do dự, hy vọng Thiên Tu đuổi các đệ tử đi.
Chợt vang lên giọng nói:
- Ủa? Hôm nay là ngày gì vậy? Thánh Đường tông đến?
Người Thánh Đường tông cũng rất quen thuộc giọng nói kia.
Các đệ tử cung kính chào hỏi:
- Tham kiến sư huynh!
Người được hoan nghênh nhất tông môn chắc chắn là thần tượng trong lòng họ, Lâm Phàm.
Lâm Phàm gật đầu:
- Ừm!
Mắt hắn tràn ngập nghiền ngẫm, mang chút bất đắc dĩ.
Sớm không tới, trễ không đến, Liễu Nhược Trần bị chém chết rồi mới xuất hiện.
Ngay cả ông trời cũng không muốn làm cho hắn thoải mái mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận