Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 920: Đâu phải ta chọc vào, không liên quan gì ta

- Hưm?
Người của Thánh Đường tông phát hiện trên người Lâm Phàm có vết máu, mùi máu rất nồng, hơi sặc mũi.
Đây là đã đánh một trận đại chiến, và đã chém chết nhiều người chứ không phải có vài người.
Thiên Tu hỏi:
- Đồ nhi, mang mùi máu hơi nặng về tông.
Khỏi hỏi cũng biết đồ nhi ra ngoài làm gì, chắc chắn là lại có kẻ xâm nhập đến.
Đồ nhi chơi chiêu này rất siêu, ngồi chờ đối phương tới cửa chịu chết, không tốn chút sức đã thu hoạch lớn.
Thiên Tu luôn cho rằng đồ nhi hăng hái chôn sống kẻ xâm nhập là vì ngắm trúng tài phú trên người họ, lão không hay biết thật ra hắn chỉ muốn điểm.
Lâm Phàm nói nhẹ hẫng, không mang chút căng thẳng:
- Đồ nhi mới chém vài bạn nhỏ rồi mới về thưa lão sư, nhóm bạn nhỏ này hơi thú vị nên tốn chút thời gian.
Thiên Tu đã quên còn có mặt người khác, hỏi huỵch toẹt ra:
- Ồ, có thể làm đồ nhi thấy thú vị thì bạn nhỏ đợt này khá quá chứ, bao nhiêu người đến? Một trăm hay hai trăm?
Lâm Phàm cười đáp:
- Lão sư đoán chính xác, có hai trăm năm mươi bạn nhỏ, số lượng tạm được, nhưng yếu xìu, toàn một nhát chết tươi.
Đám người Thánh Đường tông chớp chớp mắt, cánh mùi hít hà, đang nói gì vậy?
Kẻ xâm nhập quá yếu?
Có cần phô bày ra như thế không?
Thiên Tu lại mở miệng hỏi, dường như không thèm để người của Thánh Đường tông vào mắt, hoặc là cố ý nói cho họ nghe:
- Những kẻ xâm nhập đều là Đạo cảnh?
Lâm Phàm lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ:
- Ừm, đều là Đạo cảnh, có khá nhiều cường giả Đạo cảnh đỉnh, thế tới rào rạt, xấc láo trước mặt đồ nhi, sau đó bị một gậy đập chết, đồ nhi không nghĩ nhiều.
Lâm Phàm rất muốn đánh một trận nghiêm túc với nhóm kẻ xâm nhập, cái kiểu chạm nhẹ đã chết khiến người rất thất vọng, bị tổn thương không muốn đối mặt.
Bình thường chơi game khu vực riêng mà lặp lại quá nhiều lần sẽ làm người ta buồn nôn, may mà điểm tạm được, nếu không thì thật lãng phí thời gian.
Khóe môi Thánh Chủ co giật, y dám thề câu này là cố ý nói cho bọn họ nghe.
Tồi tệ, vô sỉ, âm hiểm.
Thánh Đường tông ôm tấm lòng thân thiện đến, tuyệt đối không phải tới kiếm chuyện, nhưng chưa kịp nói gì đã bị hai sư đồ Viêm Hoa tông hăm dọa.
Thiên Tu vui vẻ nói:
- Đồ nhi không uổng là được vi sư dạy dỗ, năm xưa ánh mắt đầu tiên nhìn là biết đồ nhi phi phàm rồi.
Chỉ riêng đồ nhi đã đủ cho lão khoe khoang với người ta cả đời mà không thấy chán.
Lâm Phàm nhìn sang đám người Thánh Đường tông.
Phún Thánh Chế Tài, Đổ Thánh Thần Trật, Thâu Thánh Lôi Đình.
Toàn là nhân tài do một tay hắn bồi dưỡng ra.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Không ngờ còn được thấy các vị, có cảm giác khó tả. Lần trước gặp Hỗn Loạn Quân Chủ đã là chuyện thật lâu về trước.
Thánh Chủ hỏi:
- Lâm phong chủ đã gặp Hỗn Loạn?
Lâm Phàm cười nói:
- Ừ, có gặp qua. Hỗn Loạn Quân Chủ sống rất tốt, tìm được tình yêu của mình, hai người chim liền cánh cây liền cành, khiến người vô cùng hâm mộ, chắc đang vui vẻ bên nhau ở chỗ nào đó.
Ngẫm lại tình cảnh của Hỗn Loạn làm hắn hơi đồng tình.
Dáng người của Hoa Nương Nương thì khỏi chê, mỗi tội khuôn mặt thật khó miêu tả bằng lời. Dù ở trong kiếp trước của hắn, nếu so sánh với Phượng tỷ thì e rằng mọi người đều chọn Phượng tỷ.
Đây là sức sát thương của Hoa Nương Nương.
Chế Tài tức giận mắng:
- Bà nội nó! Ta đã nói mà, tên khốn Hỗn Loạn chắc chắn sung sướng trên bụng nữ nhân, làm gì nhớ tới chúng ta. Nếu ta mà gặp được sẽ cắt chim của hắn!
Trong thời gian này bọn họ chịu bao nhiêu giày vò, nghe Lâm phong chủ kể, không ngờ Hỗn Loạn sống sung sướng đến vậy.
Hận quá.
Giận lắm.
Nhưng không có cách nào.
Thánh Chủ lại cảm thán:
- Ài, Hỗn Loạn còn sống đã vượt qua mong muốn của ta, tiếc rằng không biết Thiên Dụ sư muội đang ở đâu, ầy.
Thánh Đường tông chỉ có hai cao thủ là Thần Phạt và Thiên Dụ.
Lâm Phàm nhìn đám người Thánh Đường tông mặt đần ra, nói:
- Thiên Dụ hả, mụ già đó sống còn tốt hơn Hỗn Loạn, các ngươi không biết gì sao?
Đám người Thánh Đường tông hóa đá.
Hỗn Loạn sống vui vẻ thì bọn họ còn chấp nhận được, giờ nghe tin Thiên Dụ Quân Chủ cũng sống sung sướng thì hơi khó chấp nhận.
Chuyện gì đây?
Vậy tức là bọn họ ở trong tông môn mới là thảm nhất?
Thánh Chủ lắc đầu, tò mò hỏi:
- Lâm phong chủ, không biết Thiên Dụ sư muội đang ở chỗ nào?
- Bà Sa Thánh Địa, đã trở thành thần nữ, thực lực chắc mạnh hơn các ngươi nhiều, không xem như quân chủ của Thánh Đường tông nữa.
Lâm Phàm trầm ngâm, hắn đọc trên Tri Tri Điểu biết Bà Sa Thánh Địa xem như thế lực khổng lồ.
Thiên Dụ Quân Chủ có được thể chất gì đó, lâu quá không nhớ ra, tóm lại là thể chất không tầm thường.
Thánh Chủ nghe vậy rất là ức chế, đắng lòng.
Thiên Dụ sư muội không phải quân chủ của Thánh Đường tông bọn họ?
Không thể nào.
Lâm Phàm nói chuyện hơi tổn thương người:
- Thánh Chủ, đừng tưởng rằng bản phong chủ đang hù dọa ngươi. Mụ già Thiên Dụ tốt số hơn các ngươi, đã trở thành người truyền thừa của thế lực lớn, sẽ không chịu ở yên trong Thánh Đường tông đâu. Cái gọi là rèn sắt cũng cần bản thân cứng, các ngươi nên tự dựa vào bản thân.
Đán Ác Quân Chủ tiến lên, tràn đầy tình cảm tỉ tê vào tai Thánh Chủ:
- Thánh Chủ yên tâm, Đán Ác này tuyệt đối sẽ không rời khỏi Thánh Đường tông, sau này mãi luôn làm bạn bên Thánh Chủ.
Thánh Chủ thở dài, chỉ có điều này là đáng để vui mừng.
Thiên Tu hỏi:
- Thánh Chủ, các ngươi rầm rộ kéo đến đây có chuyện gì không?
- Cái đó . . .
Thánh Chủ trầm ngâm nhìn bốn phía, đệ tử Viêm Hoa tông đều vây xem, nói thẳng ra hơi ngượng miệng.
Thánh Chủ chưa nói gì đã bị Lâm Phàm chặn họng.
- Lão sư hỏi làm chi, chỉ có hai loại tình huống, chứ chẳng lẽ tìm tông mình báo thù?
Thánh Chủ rối rít xua tay, chối phắt:
- Làm gì có chuyện đó! Quan hệ của Thánh Đường tông ta và Viêm Hoa tông vô cùng phi phàm, sao có thể báo thù, hiểu lầm rồi!
Lâm Phàm không suy nghĩ nhiều, nói thẳng ra sự thật:
- À, không phải báo thù thì là đến đầu vào? Có phải thấy tông ta cường đại nên định dời tông môn lại đây, làm hàng xóm với tông ta, hy vọng được che chở?
Thánh Chủ sững sờ, toàn nói trúng tim đen, y nghi ngờ phải chăng Lâm phong chủ đã biết hết ngay từ đầu?
Lúc này bị nói trúng tim đen thì vẫn phải giữ sự khiêm tốn, nhiều cặp mắt đang nhìn, không thể nói thẳng ra, nếu không thì còn gì là uy nghiêm của Thánh Đường tông.
- Lâm phong chủ nói hơi không đúng, tông ta nặng tình cảm, mất liên lạc với Viêm Hoa tông lâu, rất là nhớ, tình cờ biết . . .
Thánh Chủ vắt óc nghĩ cách lòng vòng đắp nặn sự việc viên mãn, nhưng chưa nói hết câu đã bị Chế Tài cướp lời.
- Thánh Chủ, nói cái quái gì vậy? Nói gì ta không nghe hiểu, huỵch toẹt ra cho rồi. Lâm phong chủ, Thánh Đường tông chúng ta không sống nổi nữa, chỗ cũ đầy rẫy nguy cơ, không ai biết khi nào sẽ có yêu thú khủng bố xông vào. Nếu có yêu thú xông tới thì toàn tông chúng ta phải dồn hết sức ị ra nghênh địch, mỗi lần đến cuối cùng đều kiệt sức, mất hết hy vọng với cuộc sống. Nên chúng ta đến đây đầu vào Viêm Hoa tông, hy vọng được che chở, đơn giản vậy thôi.
Chế Tài không nhịn được nói ra một tràng, tính của gã không thích giả vờ giả vịt, có gì nói nấy, ấp a ấp úng như tiểu muội muội gả đi, chơi trò đánh tình mắng yêu với khách à?
Thánh Chủ ức chế, lồng ngực như bị búa tạ đánh trúng.
- Ngươi . . .!
Có ngụm máu đọng trong tim muốn phun ra.
Ngu xuẩn.
Đồng đội heo.
Không hiểu sao trong ý thức của Thánh Chủ thì xung quanh tĩnh lặng, trống rỗng, màng tai ù đặc.
Thánh Chủ nhớ lại chuyện cũ, đó là lúc lão Thánh Chủ truyền vị trí quan trọng Thánh Chủ cho y.
Y đứng trên đài cao nghi thức, tràn ngập niềm tin nói:
“Thánh Chủ yên tâm, có các sư đệ, sư muội giúp đỡ, ta nhất định sẽ biến Thánh Đường tông càng cường đại hơn nữa!”
Giờ nghĩ lại thì hậu quả xấu đã chôn xuống từ giây phút đó.
Dựa vào họ là con đường chết.
Lâm Phàm huơ tay trước mắt Thánh Chủ:
- Thánh Chủ, nói chuyện đi?
Sao đang trò chuyện mà đứng đực mặt ra?
Phún Thánh Chế Tài rất tuyệt, nói thẳng ruột ngựa, bất mãn là mắng ra hết, vừa lòng cũng huỵch toẹt ra, đây là lực lượng của luân hồi, thay đổi một người không là chuyện khó khăn gì.
Trước mắt Thánh Chủ xám xịt, có thứ mơ hồ đung đưa qua lại trong tầm mắt.
Tầm mắt giây lát trở nên rõ ràng, là bàn tay của Lâm phong chủ đung đưa trước mặt.
- Thánh Chủ . . .?
Có lẽ vì Chế Tài nói quá thẳng làm Thánh Chủ sĩ diện trong một chốc không chấp nhận được.
Thánh Chủ cúi đầu, ôm quyền:
- Lâm phong chủ, đã khiến chê cười.
Phải làm xong việc này, tuy sĩ diện quan trọng nhưng y cũng cần chịu trách nhiệm an toàn cho đệ tử Thánh Đường tông, không thể làm đứt đoạn truyền thừa.
Đán Ác Quân Chủ quát nạt:
- Chế Tài, ngươi ăn nói kiểu gì! Nhìn lại mình đi, lại chọc giận Thánh Chủ!
Chế Tài chớp chớp mắt, mặt ngây thơ vô số tội cãi lại:
- Thánh Chủ giận thì liên quan gì ta, có phải ta chọc đâu.
Các đệ tử Viêm Hoa tông ngó nhau, nhỏ giọng xì xầm.
- Nghe thấy chưa? Thánh Đường tông muốn nương tựa vào Viêm Hoa tông chúng ta.
- Ghê gớm, trước kia không dám tưởng tượng điều này, Thánh Đường tông ngày xưa là tồn tại mà chúng ta không trèo cao nổi, nào ngờ ngược lại ôm chân Viêm Hoa tông chúng ta, đời thật kỳ diệu.
- Còn phải nói, tông môn chúng ta có Lâm sư huynh, Thánh Đường tông bọn họ thì có ai?
- Đúng rồi, sư huynh thường hay dặn chúng ta làm người phải khiêm tốn, điệu thấp, đừng lên mặt vì một thoáng được thế, sông có khúc người có lúc. Nhìn xem, giờ thời thế thổi tới chỗ Viêm Hoa tông chúng ta rồi. Bởi vậy, lời sư huynh nói đều là lời lẽ chí lý, đừng quên.
Mọi người gật đầu, nói có lý.
Lữ Khải Minh sửng sốt, ngó ngó rồi hỏi:
- Câu này thật sự là sư huynh nói?
Đệ tử kia chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cũng không rõ là ai nói.
Lữ Khải Minh không hỏi nhiều, thầm nhủ không ngờ có lời sư huynh nói mà gã không biết, không được, đây là làm việc thất trách, phải ghi lại ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận