Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 921: Ma Tổ ta mà dữ lên là mắng luôn chính mình

Thánh Đường tông muốn đến ôm chân là tình huống bình thường.
- Lão sư thấy sao?
Lâm Phàm không có ý kiến, muốn đầu vào thì cứ vào, chẳng có gì to tát.
Nhưng người nguy hiểm nhất trong đám kia là Thâu Thánh Lôi Đình, xuống tay với cả tông môn của mình thì chẳng lẽ trông chờ vào gã không ăn cắp đồ trong Viêm Hoa tông sao?
Đương nhiên khả năng Lôi Đình thành công ăn cắp trong tông môn là rất thấp, hầu như không thể nào.
Lâm Phàm hỏi ý kiến của lão sư.
Khuôn mặt Thiên Tu hơi nghiêm túc, chần chừ nói:
- Việc này . . .
Thánh Chủ mong đợi nhìn Thiên Tu, nếu không phải có đông người thì y đã nói câu nghĩ tình ngày xưa, xin hãy đồng ý.
Thiên Tu tự khen tông môn của mình:
- Đồ nhi, nếu vậy thì đành đồng ý, dù sao tôn chỉ của tông mình là chính nghĩa, thân mật.
Thánh Chủ gật gù đồng ý:
- Đúng rồi, Thiên Tu huynh nói rất đúng.
Bây giờ xem như ăn nhờ ở đậu, không xuôi theo suy nghĩ của người ta là ăn cám.
Đán Ác Quân Chủ rầu rĩ lắc đầu:
- Ài.
Khốn khổ, đây là cảm giác ăn nhờ ở đậu. Nhìn Thánh Chủ như thế, áo bông nhỏ sát người số một đau lòng thay cho y.
Thiên Tu cười, lộ chút đắc ý:
- Ha ha ha!
Thánh Đường tông từng đè Viêm Hoa tông không nâng đầu lên nổi, nhưng gió đã đổi chiều, Viêm Hoa tông mạnh lên, bỏ xa Thánh Đường tông ở đằng sau.
Còn về trả thù hay nhục nhã Thánh Đường tông thì không nên làm vậy, đó là hành động của tiểu nhân đắc chí.
Thánh Chủ cảm kích nhìn Thiên Tu, khi tìm đến Viêm Hoa tông là y đã chuẩn bị tâm lý, dù bị nhục nhã hay Viêm Hoa tông đưa ra yêu cầu khắc nghiệt gì thì y cũng cắn răng nhận. Không thể vì sĩ diện của mình mà hại tông môn bị hủy trong tay mình.
Lâm Phàm lên tiếng:
- Thánh Chủ, nếu các ngươi đã đến rồi thì đi chỗ kia, cách không quá xa nhưng cũng đừng quá gần, đụng chuyện gì còn giúp đỡ được.
Thánh Chủ cảm kích nói:
- Đa tạ Lâm phong chủ!
Thánh Chủ không ngờ sự việc dễ giải quyết như vậy.
Nhớ lại chuyện cũ làm lòng Thánh Chủ áy náy vô vàn, Thánh Đường tông đối xử với Viêm Hoa tông như thế mà chẳng ngờ Viêm Hoa tông không ghi hận, còn chấp nhận cho bọn họ dời đến gần tông môn, y nhớ kỹ ân tình này.
Chuyện sau đó thì Lâm Phàm không quan tâm, có lão sư và Hỏa Dung giải quyết, chẳng cần hắn phụ trách.
Trước khi đi, Lâm Phàm nhìn nhóm người Chế Tài hơi lâu, hắn thấy đôi tay Lôi Đình run nhẹ, chắc ngứa tay rồi.
Nhưng Lôi Đình muốn ăn cắp đồ trong Viêm Hoa tông thì trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây.
Các đệ tử Thánh Đường tông thay đổi cái nhìn về Viêm Hoa tông rất nhiều.
Bọn họ chưa từng đến Viêm Hoa tông, chỉ nghe người ta nói tông môn này nghèo nàn, lạc hậu cỡ nào, nay xem ra hoàn toàn khác hẳn, tốt hơn Thánh Đường tông gấp vô số lần.
Một đệ tử nữ của Thánh Đường tông cảm thán:
- Oa, nếu sau này có thể tìm một đệ tử Viêm Hoa tông, trở thành bạn lữ của người đó thì quá tuyệt.
Nàng mơ mộng được gả vào Viêm Hoa tông.
- Đúng đúng, ngươi nhìn đệ tử Viêm Hoa tông từ đầu đến chân xem, rất bất phàm, chắc chắn rất giàu, nếu có thể trở thành bạn lữ thì tuyệt vời.
Nếu là trước kia thì chuyện này không thể nào.
Đệ tử nữ của Thánh Đường tông sao nhìn trúng Viêm Hoa tông được.
Nhưng bây giờ đã khác, Viêm Hoa tông là cục đường, rất được hoan nghênh.
Vô Địch phong.
- Đáng tiếc, nếu Thánh Đường tông đến sớm một chút thì tốt quá rồi.
Nhớ đến Liễu Nhược Trần đã bị mình đánh chết là lại thấy tiếc, nàng chết quá mau, lẽ ra lúc ấy hắn nên bắt giữ, chờ tới hôm nay là có thể gặt hoàn mỹ.
Mà thôi không nghĩ nữa, lo tu luyện đã.
Gặt điểm rất bá đạo, hơn sáu ngàn vạn vào túi, có thể thăng cấp nhiều môn công pháp.
Hiện giờ Lâm Phàm tu luyện công pháp đều là ngạnh công, hơi tạp, nhưng tất cả không là vấn đề, miễn có thể tăng lực lượng lên là tốt rồi.
Xếp đầy nội tình là có thể bước vào cảnh giới tiếp theo.
Lâm Phàm bây giờ đã vô địch trong vực ngoại giới, không ai có thể tổn thương hắn được.
Nhưng sẽ có kẻ càng mạnh buông xuống chỗ này, thực lực của hắn bây giờ còn thiếu chút tư cách.
Tri Tri Điểu.
Khi người xét duyệt biết tông sư lại một mình giết hơn hai trăm kẻ xâm nhập thì hóa đá.
Rất hố!
Thực lực của tông sư đã khủng bố đến mức này sao. Không biết ai có thể hàng phục tông sư.
Cấm địa vực ngoại giới, nơi này bắt nhốt Ma Tổ.
Một nhóm kẻ xâm nhập xuyên qua hư không với tốc độ siêu nhanh, mọi thứ ở đây không gây chút nguy hiểm nào cho họ.
Những yêu thú đáng sợ chỉ là con kiến trong mắt họ, phất tay là có thể tiêu diệt.
Có kẻ xâm nhập thắc mắc hỏi:
- Ma Tổ thật sự bị bắt nhốt trong chỗ này?
Theo bọn họ biết thì thực lực của Ma Tổ phi phàm, sao có thể bị nhốt trong giới vực nho nhỏ này?
- Tuyệt đối không sai, chắc chắn Ma Tổ bị nhốt ở đây.
- Không thể nào! Thực lực của Ma Tổ khủng bố kinh người, vực ngoại giới nho nhỏ này có ai trấn áp được Ma Tổ?
Bọn họ đinh ninh như vậy, trong vực ngoại giới cùng lắm là Đạo cảnh đỉnh, thực lực của Ma Tổ dù đấu với bao nhiêu Đạo cảnh đỉnh cũng sẽ không trầy vết xước nào.
Bí ẩn bên trong khiến người khó hiểu, không biết Ma Tổ đã gặp chuyện gì trong chỗ này mà bị trấn áp tại đây.
- Ủa? Sao trong này không có một bóng người?
Nhóm kẻ xâm nhập lơ lửng trên trời, nhìn xuống dưới dãy núi lớn trập trùng, không thấy bóng dáng Ma Tổ.
Một kẻ xâm nhập suy tư, vận dụng đầu óc tưởng tượng thật xa, cho ra kết luận:
- Có khi nào nhầm lẫn không? Hoặc là Ma Tổ không chịu nổi cô đơn nên đã chết nhăn răng rồi?
Kẻ xâm nhập mới nói xong, trong dãy núi vang vọng tiếng rống giận dữ.
- Khốn kiếp! Ngươi mới chết!
Thanh âm này tràn ngập ma uy vô thượng, một đám kẻ xâm nhập sợ đến căng cứng người.
Tiếng nói cất lên quá đột ngột, khiến người không kịp phản ứng.
- Còn không mau dời núi lớn chết tiệt này khỏi người của ta? Chỉ cần các ngươi thả ta ra thì sẽ cho ngươi cơ duyên lớn bằng trời!
Giọng của Ma Tổ hùng hồn, tràn ngập uy nghiêm, dù bị nhốt trong này thì hơi thở vẫn không yếu bớt, tràn đầy uy thế Ma Tổ.
Kẻ xâm nhập ngó nhau, bọn họ không phải đến cứu Ma Tổ mà có nhiệm vụ khác.
Kẻ xâm nhập xì xầm:
- Đừng dời, có lẽ chúng ta dời dãy núi là Ma Tổ đi ra ngay.
- Đúng rồi, cẩn thận là hơn, nghe đồn Ma Tổ ăn trời trăng, có thể một hơi nuốt trọn vực ngoại giới.
Ma Tổ bị đè dưới dãy núi giật nảy mình, có gì đó là lạ.
Những người này không phải đến cứu gã, chắc chắn họ tới tìm hiểu tung tích của gã.
Không đúng.
Năm xưa gã té hố ở đây đâu có ai thấy? Trừ gã và Thương Thiên chết tiệt ra còn ai biết gã bị nhốt trong này?
Âm mưu.
Ma Tổ ngửi được mùi âm mưu.
Nhóm kẻ xâm nhập nhóm châu đầu ghé tai, với họ thì Ma Tổ là nhân vật trong truyền thuyết. Thuở Ma Tổ có một không hai thiên hạ, phụ thân của phụ thân của họ còn chưa ra đời, nên khi nghe giọng của Ma Tổ tất nhiên làm họ căng thẳng trong lòng.
Rất nhanh đẩy ra một kẻ xâm nhập đại diện.
- Ma Tổ, ngươi có muốn thoát khỏi phong ấn không?
Kẻ xâm nhập nói chuyện là một nam nhân, hơi điển trai, tu vi cao nhất trong tất cả kẻ xâm nhập ở đây.
Ma Tổ trả lời lại:
- Các ngươi tìm nhầm người, ta không phải Ma Tổ.
Dục vọng muốn sống của gã rất mãnh liệt, tuy thực lực vô địch nhưng gã bị nhốt ở đây, không có chút sức lực thì làm được khỉ gì?
Ma Tổ dám chắc chắn đám người kia đến tìm gã không có ý tốt, chắc ai đó muốn làm thịt gã.
Trước khi lấy lại tự do, tuyệt đối không thể để ai biết gã là Ma Tổ.
Ma Tổ không tin bao nhiêu năm qua chẳng có một người nào đến cứu mình, với năng lực giao thiệp của gã thì chắc chắn sẽ có người đến cứu.
Nam nhân phản bác:
- Không thể nào! Chắc chắn ngươi là Ma Tổ rồi!
Sao không phải là Ma Tổ được?
Ma Tổ lặng im giây lát rồi dứt khoát chửi:
- Ma Tổ khỉ mốc! Hắn là cái thứ gì? Lão tử là đại yêu vô thượng, Ma Tổ? Nếu hắn ở trước mặt ta thì ta sẽ cho hắn biết cái gì là tổ tông, thứ chó má!
Làm Ma Tổ, không chỉ tàn nhẫn với người khác còn phải mắng mình không chút ngượng miệng, khi nên chửi là phải chửi thúi đầu.
Phải khiến đám người kia đừng tin gã là Ma Tổ, họ đến từ đâu thì biến về chỗ cũ.
- A?
Nhóm kẻ xâm nhập quay sang ngó nhau, rất là khó hiểu.
Không thể nào, đúng là không phải Ma Tổ?
Bọn họ đâm ra nghi ngờ.
Ma Tổ là tồn tại thế nào? Đó là tồn tại chí cao vô thượng, lãnh băng vô tình, sao có thể mắng bản thân được?
Nhóm kẻ xâm nhập hỏi:
- Ngươi thật sự không phải là Ma Tổ?
Bọn họ cho rằng cường giả thật sự sẽ khinh thường ẩn giấu bản thân, dù đối mặt chết chóc đe dọa thì cường giả xem sĩ diện và tôn nghiêm quan trọng hơn mạng sống, sao có thể tự nhục nhã mình như vậy được?
- Đúng gì mà đúng, Ma Tổ tầm thường có uy nghiêm bá khí như ta không? Ta vẫn giữ câu cũ, thả ta ra rồi sẽ cho ngươi cơ duyên lớn bằng trời, đừng đi tìm Ma Tổ làm gì, hắn là cái thá gì!
Ma Tổ cảm giác mình rất tàn nhẫn, mắng bản thân không chút ngượng miệng, chửi thúi đầu, té tát, khiến người sợ.
Đám nhóc kia có chút trí khôn nhưng tuyệt đối không thông minh bằng gã, họ còn quá non. Với kiến thức và kinh nghiệm của gã không khó lừa dối đám đần kia.
Tuy gã bị bắt nhốt ở trong này rất lâu, cắt đứt liên lạc với bên ngoài, kiến thức không tăng lên nhưng tuyệt đối cao hơn đám người kia một chút.
Nhóm kẻ xâm nhập sốt ruột nói:
- Không phải Ma Tổ thì chúng ta biết làm nhiệm vụ này thế nào đây?
Bọn họ mang Không Gian Thần Trụ đến, trừ kích hoạt nó ra còn phải đi tìm Ma Tổ.
Có kẻ xâm nhập nói:
- Rời khỏi đây trước, nơi này kỳ lạ, mặc kệ hắn có phải là Ma Tổ không, ít nhất đã có phương hướng.
- Ừm!
Bọn họ sẽ không thả người lung tung, càng đừng nói là nhận cơ duyên mà đối phương hứa hẹn.
Đôi khi mơ quá đẹp cũng là tai họa, thậm chí đánh mất cả mạng nhỏ.
- Này, đi đâu vậy? Trở về, chúng ta tán gẫu một buổi!
Ma Tổ muốn đi ra ngoài, nhưng không thể lộ thân phận, gã cảm giác đám người định rời đi thì nóng nảy. Có thể lừa dối được họ thì cố gắng lừa, không chừng gã có thể rời khỏi đây.
Nhóm kẻ xâm nhập phớt lờ Ma Tổ, nhanh chóng rời đi.
Ma Tổ ngạc nhiên đến ngây người, lửa bốc cháy trong lòng:
- Bà nội nó, chạy nhanh vậy!?
Ma Tổ cảm thấy nguy hiểm, có người muốn làm thịt gã, phải tìm cách ra bên ngoài mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận