Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 922: Không lẽ ta không có cả tư cách bị ăn vạ?

Mấy ngày trôi qua.
Vực ngoại giới xảy ra nhiều việc, nhiều đến nỗi Tri Tri Điểu đăng tin không xuể.
Kẻ xâm nhập thành đàn, số lượng quá đông, làm ra nhiều việc lớn.
Những kẻ xâm nhập này kết thành nhóm, hợp thành lực lượng không nhỏ.
Nhiều thế lực thần phục dưới uy quyền, tham gia vào đội của kẻ xâm nhập.
Thế lực lớn không phục thì bị lực lượng khủng bố của kẻ xâm nhập đánh tan thành đống đổ nát.
Thảm!
Thảm!
Chỉ có thể hình dung bằng từ thảm.
Thánh Đường tông rốt cuộc ổn định chỗ ở, cách Viêm Hoa tông không xa nhưng cũng không quá gần.
Nói theo lời của Thánh Chủ là chúng ta không thể ở sát bên Viêm Hoa tông, nếu không sẽ làm đệ tử cảm giác không còn mặt mũi nào, rồi tự sa đọa xuống tinh thần.
Nhưng cũng không thể cách quá xa, nếu thật sự gặp nguy hiểm, đi rồi về chậm trễ quá nhiều thời gian dễ dàng dẫn đến diệt tông.
Hiện giờ đã ôm chắc chân vàng này, bọn họ không nghĩ xa xôi có thể ôm tới khi nào, nhưng tuyệt đối sẽ không rời đi trước khi Thánh Đường tông vực dậy được.
- Lôi Đình, tay ngươi bị bệnh hay gì mà sao mấy ngày nay luôn run run?
Đán Ác Quân Chủ phát hiện Lôi Đình có vấn đề, biết từ sau khi rời khỏi Viêm Hoa tông rồi.
Ban đầu Đán Ác Quân Chủ cứ nghĩ đây là việc nhỏ, nhưng qua vài ngày mà tay của Lôi Đình vẫn đang run thì lạ lùng.
Lôi Đình liếc Đán Ác Quân Chủ một cái, không muốn nói nhiều, đi thẳng:
- Không sao.
Lôi Đình không nhịn được, rất muốn đi Viêm Hoa tông ăn trộm một phen, vì quá khao khát nên mới tay ngứa ngáy run run.
Đán Ác Quân Chủ không suy nghĩ nhiều, nhìn theo Lôi Đình Quân Chủ rời đi, lẩm bẩm:
- Tên trộm núp trong tông môn tuyệt đối không phải là Lôi Đình, tay run như vậy thì sao trộm đồ được.
Đán Ác Quân Chủ bây giờ là chó săn hàng đầu bên người Thánh Chủ, quyết phải lôi cổ tên trộm trong tông môn ra, nên gã luôn tuần tra, tìm kiếm mục tiêu đáng ngờ.
Bảo khố tông môn bị trộm nhiều thứ, đồ vật của các đệ tử cũng bỗng nhiên biến mất. Việc này rất nghiêm túc, các đệ tử lo âu hoảng hốt không biết lần sau kẻ nào xui bị ăn trộm.
Vô Địch phong.
Lữ Khải Minh đang chờ đợi, sư huynh quá chăm chỉ, lại bế quan, không biết bao giờ mới đi ra.
Két két!
Cửa đá mật thất bị đẩy mở.
Lâm Phàm nhức đầu.
Cảm giác thăng cấp công pháp khá tốt, cảm nhận lực lượng của mình tăng vọt rất sung sướng. Hai trăm năm mươi kẻ xâm nhập không vô dụng, có nhiều người tu luyện ngạnh công.
- Lợi hại, cảm giác khá nhiều kẻ xâm nhập tu luyện ngạnh công.
Lâm Phàm đã phát hiện ra vấn đề này.
Vực ngoại giới không có nhiều người tu luyện ngạnh công, không phải hoàn toàn không có mà vì bình thường chỉ có một số thế lực lớn đặc biệt mới tu luyện ngạnh công.
Giờ thì khác, Lâm Phàm dám bảo đảm những kẻ xâm nhập này không ra từ cùng một thế lực lớn, xuất xứ rải rác, nhưng nhiều người đều tu luyện ngạnh công. Điều này nói lên ngạnh công có thể tỏa sáng trong chỗ của họ.
Lữ Khải Minh lại gần hỏi, hơi hồi hộp:
- Sao vậy sư huynh?
Gã không biết sư huynh bị gì, không lẽ gặp rắc rối?
Lâm Phàm phản ứng lại:
- Không có gì, đang suy nghĩ.
Sử dụng điểm quá nhanh, thăng cấp nhiều công pháp, nhưng nội tình của hắn siêu khổng lồ nên chẳng biết phải tích lũy tới khi nào.
Nếu không phải ý chí của hắn kiên định, thiên phú siêu nhiên thì đã bị ép chết, hoàn toàn bỏ cuộc rồi.
Lâm Phàm nhìn Lữ Khải Minh:
- Xem bộ dạng muốn nói lại thôi của ngươi là có việc gì muốn nói ra?
Biểu tình của gã là lạ, như thể nghẹn một bụng câu hỏi chờ sư huynh như hắn trả lời, cảm giác có bẫy đang chờ mình.
Lữ Khải Minh hơi hoảng, gã phát hiện bí mật lớn, không chủ động nói ra mà giả bộ ngập ngừng muốn nói, để sư huynh chủ động hỏi.
Quả nhiên, sư huynh rất hiểu gã.
Lữ Khải Minh rầu lo nói, xảy ra việc lớn:
- Ài, sư huynh, có chuyện này ta không biết nên nói hay không, nói ra có tốt không, nhưng sư huynh đã hỏi thì ta không thể không nói, việc này liên quan đến tương lai của tông môn nhà mình.
- Nói đi, ta đang nghe.
Lâm Phàm hơi quan tâm, có thể làm sư đệ xem trọng như vậy thì chắc chắn là việc lớn, nhưng không biết là chuyện gì khiến sư đệ bối rối như vậy.
Lữ Khải Minh nhìn quanh, xác định không có ai mới nhỏ giọng nói:
- Sư huynh, chúng ta dẫn sói vào nhà rồi. Dạo này ta phát hiện nhiều sư đệ sắc mặt hơi lạ, ban đầu ta không để ý nhiều, nhưng về sau cảm giác nhiều sư đệ đều như thế thì đặc biệt chú ý, bám theo bọn họ. Sư huynh đoán xem ta nhìn thấy cái gì?
Lữ Khải Minh nói đến điểm then chốt thì lấp lửng.
- Ta nói này, sư đệ học ai mà nói chuyện ngừng một nửa? Nói nhanh!
Lâm Phàm ngứa tay muốn đánh Lữ Khải Minh, hắn ghét nhất là nói chuyện lấp lửng, đáng ăn đòn.
Lữ Khải Minh rụt cổ, nói nhanh:
- Ta trông thấy những đệ tử nữ của Thánh Đường tông, bọn họ cố ý té xuống đất, ôm cổ chân nói là bị trặc chân, dáng vẻ đau đớn khiến người thương hương tiếc ngọc. Ta vốn nghĩ chuyện này không có gì, bị trặc chân là bình thường. Nhưng ta liên tục bám theo hai ngày, phát hiện cùng một đệ tử nữ trặc chân sáu lần trước mặt sư đệ, sáng chiều tối, mỗi buổi ba lần, hình thành quy luật luôn rồi. Sư huynh nói xem đây rõ ràng là dụ dỗ sư đệ của tông mình, bọn họ muốn xâm nhập vào bên trong. Sư huynh, không thể không cảnh giác!
Lữ Khải Minh không dám tin tưởng những sư đệ của mình dễ bị dụ dỗ như vậy.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Ghê gớm vậy sao?
Hắn không ngờ sẽ có tình huống này, ra chiều đăm chiêu. Không lẽ vì Viêm Hoa tông quá mạnh, những đệ tử nữ của Thánh Đường tông đều muốn tìm bến đỗ, gả cho nam nhân độc thân lắm tiền?
Có thể, rất có thể.
Lữ Khải Minh rất tức giận nói:
- Đúng rồi, sư huynh nói xem, vì sao các sư đệ không giữ được bản tâm? Những đệ tử nữ của Thánh Đường tông có gì hay? Ngực to, mông vêu, dáng người thon thả, khuôn mặt xinh đẹp, có phong tình nước khác thôi mà, bọn họ bị dụ dỗ đến chủ động cho người ta ăn vạ, hay ho gì?
Thánh Đường tông chơi chiêu này rất độc ác, âm hiểm.
Lâm Phàm nhìn Lữ Khải Minh:
- Có gì hay? Ngươi đã nói hết cái hay của người ta ra rồi.
Đã kể vanh vách những điều hay ho, nếu mấy cái này vẫn không tính là ưu điểm thì cái gì mới tính là tốt trong mắt Lữ Khải Minh?
Lữ Khải Minh thấy sư huynh vẫn rất bình tĩnh thì sốt ruột nói:
- Sư huynh nói đi, làm sao bây giờ?
Nếu xảy ra chuyện thì hối hận cũng không kịp.
Lâm Phàm hỏi ngược lại:
- Còn làm sao nữa, điều này nói lên vấn đề gì? Nói lên các sư đệ của tông môn chúng ta rất có sức hấp dẫn nhân cách, hiểu chưa? Có ai bị trặc chân trước mặt ngươi không?
Hắn có thể thông cảm, là nam nhân (trừ hắn ra) có ai cưỡng lại được ngực to, mông vêu?
Lữ Khải Minh nói:
- Không thể nào! Ta nhìn thoáng qua là xem thấu suy nghĩ của họ rồi.
Lâm Phàm gặn hỏi:
- Hãy trả lời ta, có hoặc không?
Lữ Khải Minh lắc đầu nói:
- Không có.
Các sư đệ đều bị ăn vạ, có mình gã là không, công nhận kỳ lạ thật.
- Đi, cùng nhau đi xem chuyện này là thế nào.
Lâm Phàm cũng muốn xem đệ tử nữ của Thánh Đường tông ăn vạ kiểu gì.
- Đúng rồi, sư huynh xem tận mắt liền biết.
Vực ngoại giới bây giờ rất không yên ổn, nhiều thế lực lớn đã bị bao phủ trong khủng hoảng từ kẻ xâm nhập, bắt đầu kiếm đường ra.
Giống như Viêm Hoa tông sống nhàn nhã thì rất hiếm hoi.
Chốc lát sau, hai người lơ lửng trên cao.
Trên đường duy nhất về tông môn, có người đang ở đó.
Đấy là đệ tử nữ của Thánh Đường tông, nhìn kỹ là biết đã trang điểm tỉ mỉ.
Lữ Khải Minh nhỏ giọng nói, tỏ vẻ khinh thường:
- Sư huynh nhìn đi, rõ là có chuẩn bị mới đến.
Thánh Đường tông đến ôm chân, Lữ Khải Minh là đệ tử của Viêm Hoa tông, thấy rất tự hào.
Nào ngờ các đệ tử nữ của Thánh Đường tông ôm ý đồ xấu dám rù quến sư đệ tông môn, chuyện này rất nghiêm trọng.
Lâm Phàm không nói chuyện, nhìn chằm chằm bên dưới.
Phía xa có đệ tử về tông, khi đi ngang qua đây thì nữ đệ tử đột nhiên ngã xuống đất, nhăn mặt nũng nịu kêu đau.
Dáng vẻ tội nghiệp khiến người đau lòng.
Đệ tử kia nhận ra đó là đệ tử nữ của Thánh Đường tông, vốn định phớt lờ, nhưng ngẫm lại tôn chỉ tông môn nên lại gần giúp đỡ.
Đệ tử kinh ngạc nói:
- Ủa? Tình cờ vậy, lại là nàng.
Đã là lần thứ mấy rồi.
Đệ tử nữ của Thánh Đường tông gật đầu, cau mày vì đau cổ chân, nàng chỉ vào cổ chân:
- Đúng rồi, lại là ta, chân ta bị trặc rồi.
- A? Vậy à, nàng phải cẩn thận, đã bị trặc chân cùng một chỗ ba lần rồi.
Đệ tử nam hơi xấu hổ, tuy có thực lực không yếu nhưng còn là tay mơ về nữ sinh. Hơn nữa thiếu nữ bị trực chân rất đẹp, có mùi hương thoang thoảng xông vào mũi làm đệ tử nam lung lay đạo tâm.
Đệ tử nam dìu thiếu nữ đi xa, muốn đưa người về tông.
- Sư huynh thấy rồi chứ? Rất khó xem, mặt dày, chủ động rù quến. Sư huynh nói xem có phải đệ tử của Thánh Đường tông có vấn đề? Ta thấy các sư đệ cũng rất tệ, dễ dàng bị người ta lừa.
Lữ Khải Minh rất giận, các sư đệ làm gã thất vọng.
Nói đến chỗ tức giận thì mặt Lữ Khải Minh đen như mực:
- Sư huynh xem bên kia, đã thành chuỗi sản nghiệp luôn rồi, một đám người đều đang chờ, rõ ràng là chủ động dụ dỗ đệ tử tông mình!
Đúng thật, đệ tử nữ của Thánh Đường tông núp ở phía xa, tụ tập thành nhóm, hình thành dây chuyền sản xuất.
Một người ăn vạ xong thì tới người thứ hai.
Nói theo lời của các nàng là bắt chặt cơ hội gả vào tông giàu, đây mới là tuyển chọn duy nhất.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Ài, là sư huynh cũng có chỗ làm không được tốt.
Nếu là hắn lúc trước thì đã đi lên đá đám nữ nhân này thành hai nửa, bỏ thêm một câu: Làm loạn đạo tâm của sư đệ ta, đáng chết.
Lữ Khải Minh vội nói:
- Đây không phải lỗi của sư huynh, là tại bọn họ.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Không phải, vẫn luôn không nhớ đến việc lớn cả đời của các sư đệ, với lứa tuổi của họ cũng đến lúc thành thân rồi. Làm sư huynh thì như huynh như phụ, phải xử lý chuyện này. Thánh Đường tông xuất hiện cũng tốt, giải quyết việc lớn này.
Lữ Khải Minh nghe thế thì xoe tròn mắt, há hốc mồm:
- Hả?
Sư huynh nói gì vậy?
Sao sư huynh cũng đồng ý?
Lâm Phàm không nói nhiều nữa, trực tiếp rời đi:
- Sư đệ, ta còn bận việc, không cần ngăn cản việc này.
Lữ Khải Minh nhìn sư huynh rời đi, khá là bất đắc dĩ.
Gã đưa mắt nhìn đám nữ nhân kia:
- Hừ, được rồi, vậy thì để ta thử các ngươi xem có sức hấp dẫn gì mà làm đệ tử tông ta mê mẩn. Chờ xem ta vạch mặt các ngươi!
Lữ Khải Minh không phục, muốn đi lên thử xem sao.
Gã đáp xuống, giả bộ đi ngang qua.
Một đám nữ nhân líu ríu thảo luận:
- A, lại có người đến, ai trong các ngươi đi?
- Ta không đi đâu, mập ú, còn lùn nữa, mặt không đẹp, nếu sau này ở chung sớm chiều chẳng khác nào chịu hành hạ.
- Dẹp đi, Viêm Hoa tông có nhiều đệ tử nam, bỏ qua người này.
Các nàng gạch bỏ Lữ Khải Minh khỏi danh sách.
- Hừ, đến đây đi, để ta xem cổ chân của các ngươi đau cỡ nào.
Lữ Khải Minh đi rất chậm, cho đám người này thời gian chuẩn bị, chờ xem bọn họ có bản lĩnh gì.
Nhưng chốc lát sau sắc mặt của gã thay đổi.
Người đâu?
Đã hứa bị trặc chân mà sao đến lượt gã thì không có ai ra?
Không thể nào, chắc họ không thấy, đi lại một lần nữa vậy.
Lữ Khải Minh không bỏ cuộc, đi tới đi lui rất nhiều lần, nhưng mãi không thấy ai ra.
- Không thể nào!
Lữ Khải Minh không tin, cảm giác bầu không khí không thân thiện bao phủ trái tim.
Khi Lữ Khải Minh giả bộ rời đi rồi núp một bên, có sư đệ đi ngang qua. Có nữ nhân trặc chân nằm giữa đường ngay, lộ ra bộ dạng tội nghiệp, vô sỉ rù quến sư đệ.
- Cái này . . .
Lữ Khải Minh ngây người, trong đầu nổi lên suy nghĩ đáng sợ:
- Không lẽ Lữ Khải Minh này không có tư cách bị ăn vạ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận