Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 923: Ta nói đều là sự thật

Lữ Khải Minh bị tổn thương, không nhận ra mình kém hơn người ta chỗ nào, nhưng hiện thực dạy cho gã biết chênh lệch nằm ở đâu.
Khi những sư đệ đi ngang qua đều có đệ tử nữ của Thánh Đường tông ăn vạ, còn gã chỉ có gió lạnh làm bạn, hoàn toàn bị vứt bỏ.
Lữ Khải Minh tự an ủi mình:
- Có lẽ vì ta quá đẹp trai, bọn họ tự biết xấu hổ, biết không xứng với mình chăng?
Lâm Phàm cũng không biết giải quyết chuyện này thế nào.
Nữ nhân của Thánh Đường tông thật nguy hiểm.
Phiêu Thánh Hỗn Loạn cả đời hái hoa, tuy nay đã bị Hoa Nương Nương hàng phục nhưng không ai dám nói trong thời gian lão ở Thánh Đường tông có xảy ra chuyện gì không.
Vô Địch phong.
- Đáng tiếc, đám kẻ xâm nhập thật khiến người thất vọng.
Lâm Phàm lẩm bẩm, toàn là một đám hèn.
Mỗi lần hắn trào phúng đều hy vọng dụ càng nhiều người đến, nào ngờ đám kẻ xâm nhập hèn đến đáng sợ.
- Lão Hắc lăn lộn ở bên ngoài lâu như vậy không biết đang làm gì, nhưng vẫn còn sống.
Lão Hắc vì tìm cơ duyên nên ra tông, vẫn khỏe mạnh, nhưng Lâm Phàm cảm ứng Lão Hắc có vài lần suy yếu, hắn đoán là vì bị thương, Lão Hắc đều gắng gượng lướt qua.
Sư đệ Vương Phù đến nay vẫn bặt tin, khả năng bị người làm thịt rất thấp, có lẽ đang từ từ tu luyện ở đâu đó.
Lâm Phàm lấy tờ giấy vàng rực ra, liên lạc với người bên Tri Tri Điểu.
Hắn muốn tuyên truyền rộng ra, hấp dẫn nhiều kẻ xâm nhập hơn.
Với tình huống hiện tại, kẻ xâm nhập có thể mang đến nhiều điểm cho Lâm Phàm, hắn đang cần nội tình lớn khổng lồ, điểm bây giờ như muối bỏ biển, không đủ.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu hỏi:
- Tông sư có gì dặn dò?
Có mắt đều thấy sức mạnh của tông sư, trên Tri Tri Điểu có nhiều bài viết liên quan đến tông sư. Một số thế lực muốn được tông sư che chở nên luôn đăng tin trên Tri Tri Điểu.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu cảm thấy chuyện này không thể nào, sao tông sư đồng ý với đối phương được.
Lâm Phàm hỏi:
- Ta kêu ngươi phát bài viết khiêu khích tới tay từng kẻ xâm nhập, có làm được không đấy?
Lâm Phàm cho rằng bị trục trặc khâu nào đó, chứ không thì có thể chỉ có ít ỏi vài người đến?
Đủ để nhét răng nhưng muốn lấp đầy bụng thì thiếu nhiều.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu ngơ ngác, gã hiểu ý của tông sư, thật sự đã làm rồi, nhưng người ta không đến chẳng lẽ trách gã?
Người xét duyệt bất đắc dĩ nói:
- Tông sư, thật sự đã làm rồi. Tri Tri Điểu chúng ta vì chuyện này hầu như tập thể hành động, có kẻ xâm nhập ẩn giấu quá sâu, không thể tìm ra, nhưng người nào lộ ra dưới ánh nắng đều bị chúng ta tìm đến. Chúng ta cũng không rõ tại sao đối phương không đến.
Tông sư dữ dội, người bình thường sợ rắc rối, còn tông sư thì hăng đánh, không thèm nghĩ nhiều, rất kinh người.
Lâm Phàm đăm chiêu, không thể nào, kẻ xâm nhập lạnh lùng với tổ tông vậy sao?
Nghe Thanh Oa nói những người kia đều là tổ tông của kẻ xâm nhập, hễ người nào có tấm lòng nhiệt huyết thấy lão tổ nhà mình bị mắng chửi như thế thì sẽ không nhịn được.
Bởi vậy mới nói vô lý, không khoa học.
Khoan, hắn nghĩ đến một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Đó là hắn viết toàn bộ lão tổ tông của kẻ xâm nhập, nhưng viết dày đặc mà phức tạp, với trí tuệ của nhóm kẻ xâm nhập chắc khó hiểu ý nghĩa câu chữ.
Hoặc họ không thèm xem, trực tiếp ném tờ giấy?
Lâm Phàm vỗ tay cái bốp, thầm la sơ sẩy quá, chắc đúng là vậy rồi, nếu không thì không hợp lý.
- Tông sư, làm sao vậy?
Người xét duyệt không biết xảy ra chuyện gì nhưng bên tông sư lặng im thật lâu, chắc có chuyện lớn rồi.
- Không có gì, chỉ thấy tiếc.
Đúng vậy, trơ mắt nhìn điểm lượn lờ trước mặt mà không kéo về được, thật khiến người bất đắc dĩ.
Người xét duyệt hỏi:
- Có phải tông sư thấy buồn rầu vì kẻ xâm nhập?
Tuy không thấy tận mắt nhưng xem tông sư ham thích dụ dỗ kẻ xâm nhập thì chắc hắn đang lo lắng về điều này.
Đây không phải chuyện xấu, tông sư giết hết kẻ xâm nhập là việc tốt cho người của vực ngoại giới.
Trong thời gian gần đây không biết có bao nhiêu tông môn, thế lực đăng tin trên Tri Tri Điểu, hy vọng tìm được giúp đỡ, hoặc thổ lộ hành vi phạm tội của kẻ xâm nhập.
Lâm Phàm trầm ngâm nói:
- Ừ, đúng là vấn đề này.
Hắn không muốn dùng não, sẽ chết tế bào não.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu hỏi:
- Tông sư, ta có cách, ngươi có tin ta không?
Lâm Phàm nói:
- Ngươi nói xem là cách gì đã, nếu có cách hay thì ta tin ngươi.
Người xét duyệt đưa ra một cách:
- Thế này đây tông sư, để Tri Tri Điểu nói chuyện với kẻ xâm nhập, bảo tông sư là người đánh giỏi nhất vực ngoại giới, muốn khiêu chiến đám cặn bã bọn họ, đặt ra thời gian và địa điểm, bao nhiêu người đến đều được. Có thời gian cố định như vậy thì chắc chắn có thể hấp dẫn càng nhiều kẻ xâm nhập.
Người xét duyệt còn có cách thứ hai, nhưng cảm giác không được tốt, rất dễ bị tông sư mắng.
Đó là tự mình đi khắp vực ngoại giới, chém chết hết kẻ xâm nhập.
Cách này rất mất thời gian, ít nhất một năm mới làm được.
Lâm Phàm bất ngờ:
-A!
Người xét duyệt tim rớt cái bịch, sao thế? Hay cách này có vấn đề?
Lâm Phàm vừa lòng gật đầu nói:
- Tốt, rất tốt, vậy thì thử cách của ngươi một lần xem sao. Làm như thế nào thì giao cho ngươi, nếu ngươi làm tốt, sau này gặp rắc rối có thể thoải mái tới tìm bản phong chủ.
Quả nhiên không thiếu người có trí tuệ.
Không chỉ một mình hắn thông minh.
Trí tuệ của người xét duyệt Tri Tri Điểu khá cao, nếu là đồ ngốc thì tuyệt đối không nghĩ ra cách cao đẳng như vậy.
Người xét duyệt ngây ngẩn, để gã lo việc này thì không tốt lắm:
- A?
Lâm Phàm hỏi:
- Có vấn đề?
Người xét duyệt vỗ ngực tự khen mình:
- Không, vấn đề gì đâu. Tông sư đừng thấy ta chỉ là người xét duyệt, thật ra con người của ta vừa có tài cán vừa có tài học.
Việc này đúng là hơi khó làm, nhưng hiếm lắm mới cho tông sư thấy điểm sáng của gã, dù khó khăn đến đâu cũng làm được.
- Ừm, đã nhìn ra, khi ngươi lần đầu tiên giao lưu với bản phong chủ là bản phong chủ đã cảm nhận được ngươi là người có tài học thực thụ từ trong lời nói của ngươi rồi. Làm người xét duyệt Tri Tri Điểu hơi không trọng dụng người tài, ngươi yên tâm, chờ hôm nào muốn đổi nghề cứ đến tìm bản phong chủ.
Lâm Phàm thích nhân tài, đặc biệt biết nhân tài có thể chia sẻ gánh nặng cho hắn.
Ngẫm lại Huyết Luyện Tôn Giả ngày xưa không biết ra sao rồi, Lâm Phàm chưa từng lo lắng gã sống hay chết.
Có nhiều người rải rác trong vực ngoại giới, không biết kết quả thế nào.
- Đa tạ tông sư, nhưng ta ở chỗ này rất vui vẻ, chỉ hy vọng nếu Tri Tri Điểu gặp rắc rối thì có thể nhờ tông sư giúp một tay.
Người xét duyệt không thể nói được chứ, nếu gã dám nói thì chủ nhân sẽ không tha thứ cho gã, chính gã cũng không thể tha thứ bản thân.
Lâm Phàm sảng khoái nói:
- Chuyện nhỏ, không thành vấn đề. Chờ hôm nào Tri Tri Điểu các ngươi gặp tai họa ngập đầu thì cứ tìm bản phong chủ, bảo đảm cho các ngươi an toàn.
Việc cỏn con.
Người xét duyệt nghe câu này thì muốn hộc máu.
Tông sư nói chuyện không khách khí gì hết. Nếu người khác nói câu đó thì gã đã trở mặt, nhưng thốt ra từ miệng tông sư là chân lý, hơn nữa là việc tốt vô cùng cho Tri Tri Điểu.
- Đi mau, đi mau, làm xong rồi mau thông báo với bản phong chủ. Địa điểm thì ở gần tông môn, đừng đặt xa quá, lãng phí thời gian.
Lâm Phàm sốt ruột, cách này khá ổn, đập chết hết kẻ xâm nhập là giàu to.
Một khu rừng rậm.
Không khí nặng nề, hơi thở chết chóc bao phủ trên trời.
Vương Phù dựa lưng vào thân cây, sắc mặt mệt mỏi nhưng không hoảng chút nào:
- Các vị đừng hốt hoảng, Vương Phù này đã nói sẽ mang các người đi chỗ an toàn thì chắc chắn làm được.
Nhóm người quanh gã không khá hơn gì, tinh khí thần chìm xuống.
Vương Phù rời khỏi tông môn đã qua thời gian rất dài.
Gã nghe lời của sư huynh, làm việc vững chắc, hơn nữa gã khá may mắn, trên đường tôi luyện quen một đám bằng hữu cùng chung chí hướng, tuy ngẫu nhiên có mâu thuẫn nhưng đều giảng hòa.
Vương Phù nhìn về phía thiếu nữ cách không xa.
Đó là thiếu nữ mà gã quen khi tôi luyện, có lai lịch khá lớn, là tôn nữ của lão tổ thế lực lớn đỉnh cao trong vực ngoại giới, xem như hòn ngọc quý trên tay.
Vương Phù vốn không mơ mộng gì, nhưng trên đường phiêu lưu hai người dần sinh ra tình cảm, tuy không nói rõ nhưng cả hai ngầm hiểu.
- An toàn? Hiện tại làm gì có nơi nào an toàn.
- Đúng rồi.
Một đám người nói chuyện, cảm thấy nơi nào cũng nguy hiểm.
Thiếu nữ lén có tình cảm với Vương Phù trông rất đẹp, mái tóc đen mun sáng bóng, vẻ mặt tự trách.
- Rất xin lỗi mọi người, là ta liên lụy các vị.
Nàng là tôn nữ của lão tổ đại giáo, Thư Âm, hiện giờ đám người chật vật như vậy cũng có phần lỗi thuộc về nàng.
Vương Phù nói:
- Thư Âm, chúng ta không thể khoanh tay mặc kệ việc này, muốn trách thì trách những kẻ xâm nhập đó quá đáng!
Vương Phù cảm thấy mệt mỏi, bất đắc dĩ.
Những kẻ xâm nhập thật sự quá mạnh, siêu khủng bố.
Cổ tay trái của Vương Phù bị chặt bỏ, với thực lực của gã đủ sức mọc ra chi gãy, nhưng bị kẻ xâm nhập trấn áp, hạ cấm chế trên cổ tay ngăn cản vết thương khép lại.
Thư Âm vô cùng lo lắng nói:
- Gia gia của ta . . .
Bọn họ vốn không chạy thoát được, nhờ gia gia của nàng cứu cả đám ra, cuối cùng gia gia bị kẻ xâm nhập trấn áp, bắt nhốt.
Thư Âm càng không ngờ nhị lão tổ có quan hệ thân thiết với gia gia vậy mà đầu vào phe kẻ xâm nhập, phản bội bọn họ. Nếu nàng không tôi luyện xong quay về nhà thì không hề hay biết chuyện này.
Vương Phù nhìn sắc mặt của mọi người, biết tâm trạng bọn họ đang rất tệ.
Vương Phù nói:
- Các vị, ta đã nói nhất định sẽ mang các người đến nơi an toàn, xin hãy tin tưởng vào ta. Tông môn của ta rất lợi hại, sư huynh của ta càng vô song cõi đời, những kẻ xâm nhập tầm thường không đáng lọt vào mắt sư huynh.
Nhưng không bao nhiêu người tin tưởng Vương Phù.
Lý do rất đơn giản.
- A.
- Ồ.
Một nam nhân ngồi bệch dưới đất nói:
- Vương Phù, ngươi đừng đùa, không thể nào, nếu thật sự mạnh như vậy thì sao ngươi ra nông nỗi này?
Gã là sức chiến đấu chủ yếu trong đội, nhưng gặp phải kẻ xâm nhập làm gã cảm giác mình như đứa bé bị người chộp trong tay đánh.
Vương Phù nóng nảy nói:
- Thật sự, sư huynh của ta rất mạnh!
Rõ ràng gã nói thật nhưng sao chẳng ai tin?
- Chúng ta biết sư huynh của ngươi rất mạnh, nhưng so với kẻ xâm nhập thì thật sự không có cách nào so sánh, mạnh đến mấy có bằng gia gia của Thư Âm không? Đó là cường giả Đạo cảnh đỉnh lâu năm. Ngươi cũng thấy trận chiến ấy, gia gia của Thư Âm cũng bị kẻ xâm nhập trấn áp.
Vương Phù đứng bật dậy, nóng nảy la lên:
- Các ngươi đừng không tin, sao có thể so với sư huynh của ta?
Thốt lời xong Vương Phù cảm giác kỳ kỳ.
Quả nhiên, ánh mắt Thư Âm nhìn gã mang theo khó chịu, đau buồn.
Vương Phù muốn chửi thề, gã toàn nói thật nhưng vì sao không ai chịu tin?
Gã nói thật mà, không gạt người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận