Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 924: Tắm rửa thay đồ, thân thiện tiến lên

Vương Phù biết tạm thời không ai chịu tin lời gã nói, cảm xúc ức chế đó chỉ khi tự mình nếm trải mới hiểu được.
Nhưng Vương Phù có chút ít sức kêu gọi trong đoàn đội, dù mọi người đối mặt bất lực và tan vỡ vẫn chịu nghe theo gã.
Gã sẽ chứng minh cho mọi người biết sư huynh nhà gã thật sự rất lợi hại, không nói đùa, hơn nữa gã không phải loại người thích đùa.
Vực ngoại giới.
Tri Tri Điểu bắt đầu hành động.
Người xét duyệt có quyền hạn, hơn nữa đã xin với chủ nhân, Tri Tri Điểu xem như chuyên phục vụ cho Lâm Phàm.
Người ngoài có lẽ không rõ nhưng người quản lý Tri Tri Điểu sao không biết tình huống hiện giờ thế nào?
Kẻ xâm nhập đến, không ai trong vực ngoại giới có thể khoanh tay đứng ngó.
Người quản lý đã chắc chắn rằng sớm muộn gì cũng có trận đại chiến giữa toàn vực ngoại giới và kẻ xâm nhập. Y là tầng cao nhất Tri Tri Điểu, tuy chưa trải qua tình trạng vực ngoại giới dung hợp ngày xưa nhưng đọc một số ghi chép rải rác, biết sự phức tạp trong chuyện này.
Kẻ xâm nhập không dễ chọc.
Vực ngoại giới không cách nào ngăn cản, có ai không phục thì chỉ là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình.
Kẻ xâm nhập tiên phong có tu vi Đạo cảnh, đặt ở chỗ nào trong vực ngoại giới đều là bá chủ một phương. Càng đừng nói nhiều người buông xuống, đây đúng là tai nạn.
Tông sư đứng ra muốn giết kẻ xâm nhập, đó là chuyện cầu còn không được, làm việc lớn to tát cho vực ngoại giới.
- Chuyện gì xảy ra? Sao có nhiều Tri Tri Điểu đến thế?
Tri Tri Điểu ba đuôi màu lam trong suốt bay lượn trên trời, túa ra bốn phương tám hướng.
Nhiều người rất ngạc nhiên, không biết có chuyện gì, Tri Tri Điểu bình thường không thường xuyên bay ra như vậy, chúng nó hầu như đưa bài xong sẽ bay đi ngay.
Một thư sinh nam phẩy quạt, nghiêm túc nói:
- Sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Người bên cạnh tò mò hỏi:
- A, sao biết hay vậy?
Bọn họ thật sự không nhìn ra, nhưng nhiều Tri Tri Điểu bay ra và thường xuyên như vậy thì đúng là chưa từng thấy.
- Ha ha, chờ xem đi, tất nhiên là việc lớn. Tổ chức bí ẩn Tri Tri Điểu chú trọng kiếm tiền, giờ đưa ra nhiều Tri Tri Điểu như vậy thì sao có thể là việc nhỏ được.
Thư sinh nghi ngờ việc này liên quan đến kẻ xâm nhập.
Vực ngoại giới hiện giờ có nhiều tin tức liên quan kẻ xâm nhập, nhiều người lo sẽ xảy ra chuyện gì.
Không biết kẻ xâm nhập đã tiêu diệt bao nhiêu thế lực lớn, một số thế lực sợ hãi thực lực của kẻ xâm nhập nên cam nguyện làm nô, có lẽ muốn móc nối với những bí ẩn sau lưng kẻ xâm nhập.
Việc này xem như công khai trong vực ngoại giới.
Bao nhiêu người sợ hãi nếu có hôm nào bị kẻ xâm nhập đụng phải thì chỉ có đường chết.
May mắn vực ngoại giới khá lớn, kẻ xâm nhập dù đông nhưng xác suất đụng độ rất thấp, xem như có cơ hội kéo dài hơi tàn.
- Tìm kẻ xâm nhập, tổ cha nó! Chạy đi đâu hết rồi!
Người xét duyệt Tri Tri Điểu quản lý tất cả, giờ việc này do một tay gã phụ trách, không làm chuyện gì khác nhưng phải làm thật tốt việc của tông sư.
Một tông môn hoang tàn.
Có đám kẻ xâm nhập tụ tập ở đó, bọn họ đang mở mang lãnh địa, thanh lý sạch tông môn, thế lực quanh Không Gian Thần Trụ.
Chịu thần phục thì thu làm nô, còn cứng đầu thì trực tiếp đánh chết.
Đơn giản, không có gì rắc rối.
- Hưm?
Nhóm kẻ xâm nhập ngước đầu lên, có con chim lạ bay vụt qua bầu trời.
Tri Tri Điểu trong suốt nên không sợ công kích, nó đáp xuống đất, mở miệng hỏi:
- Này, các ngươi có phải là kẻ xâm nhập không?
- Dân bản xứ các ngươi đều xưng hô chúng ta như vậy sao? Cũng tốt, chúng ta là kẻ xâm nhập, ngươi là ai?
Một nam nhân đứng ra, tóc dài xõa vai, mắt sâu thẳm tràn ngập tia sáng lực lượng.
Gã phát hiện con chim lạ này không sợ uy áp.
Tri Tri Điểu nói một tràng, mặc kệ sắc mặt của đối phương khó coi cỡ nào:
- Ta là Tri Tri Điểu, đến truyền lời cho các ngươi. Cường giả đệ nhất vực ngoại giới muốn giết hết các ngươi, đấu đơn hay đánh hội đồng tùy các ngươi chọn. Nhưng cường giả đệ nhất nói là đề nghị các ngươi cùng lên, hắn thích nhất là một mình đánh bầm dập cả đám các ngươi.
Nhóm kẻ xâm nhập nổi giận:
- Ngươi nói cái gì?
Đây là nhục nhã.
Bọn họ đến vực ngoại giới toàn gặp con kiến dân bản xứ, cũng có đụng phải một số người thực lực hơi mạnh, nhưng đều bị giết dưới uy thế của họ.
Hiện giờ có cường giả số một chó chết nào đó hẹn đánh nhau với họ, đúng là muốn chết.
- Ta là Tri Tri Điểu, nói chuyện chưa bao giờ lặp lại. Cao thủ đệ nhất vực ngoại giới nói nếu các ngươi sợ thì đừng đi, dù sao một ngày nào đó sẽ giết hết các ngươi, chém chết huynh đệ tỷ muội, và cả phụ mẫu của các ngươi, sẽ bắt nhốt thê tử của các ngươi, rồi còn . . .
Kẻ xâm nhập tức giận đến lỗ mũi xì khói:
- Ngậm miệng!
Nhục nhã, nhục vô cùng.
- Ngậm miệng cái gì, ta là Tri Tri Điểu, chuyên truyền bất cứ tin tức gì xảy ra trong vực ngoại giới cho mọi người. Thôi không nói nhảm nhiều, ta để lại thời gian và địa điểm, nếu các ngươi sợ thật thì mau tìm cái lỗ chôn mình. Lén nói cho ngươi biết, cường giả đệ nhất vực ngoại giới rất là tàn nhẫn, thích đập nát các ngươi. Tạm biệt.
Tri Tri Điểu nói xong bay lên cao, để lại một tấm bản đồ rồi biến mất.
- Khốn nạn!
Nhóm kẻ xâm nhập tức giận đến mụ đầu. Bọn họ cao ngạo, có huyết thống và bối cảnh cao nhất, sao cho phép những dân bản xứ này nhục nhã.
- Các vị, cường giả đệ nhất vực ngoại giới chó chết, đã vậy thì đi gặp hắn một lần, dùng đầu của hắn thay lời xin lỗi chúng ta!
- Không ổn, tuy dân bản xứ vực ngoại giới nhỏ yếu nhưng không chừng có rắc rối, phải cẩn thận thì hơn.
- Hừ, cẩn thận khỉ mốc, chúng ta nhiều người như vậy lẽ nào sợ hắn?
Đối với nhóm kẻ xâm nhập thì không thể nhịn nỗi nhục này, phải bắt đối phương trả giá đắt.
Tri Tri Điểu bay lượn trên trời, tìm kiếm kẻ xâm nhập.
Chỉ cần tìm được người là sẽ sổ một tràng nhục nhã trước hết.
Nhưng kẻ xâm nhập không dễ tìm, đặc biệt vào lúc này có nhiều kẻ xâm nhập biến mất không dấu vết, không ai biết bọn họ đi đâu.
Đương nhiên còn có một số người vực ngoại giới đã bị kẻ xâm nhập hàng phục, nói cho họ biết người kia rất mạnh, dụ kẻ xâm nhập qua để tóm trọn ổ.
Rất nhiều hành động tương tự diễn ra.
Có kẻ xâm nhập không ngốc, không thể nào vì dăm ba câu nhục nhã mà khùng lên như sư tử.
Có kẻ xâm nhập cẩn thận ngẫm nghĩ rồi kiềm nén lửa giận trong lòng, tạm thời không so đo với đối phương.
Nhưng cách này đúng là hay.
Cơ bản ít có kẻ xâm nhập không giận điên lên.
Tất nhiên Tri Tri Điểu không thể tìm hết kẻ xâm nhập và mang nội dung đến cho họ.
Mấy ngày trôi qua.
- Tông sư, ổn rồi. Yên tâm, Tri Tri Điểu chúng ta đã cố gắng hết mức có thể mang những lời này đi. Theo Tri Tri Điểu báo về thì có số lượng siêu khủng đang hội hợp đến chỗ này.
Tâm tình của người xét duyệt rất tốt, làm việc cho tông sư lần đầu đã thành công, cảm giác đó rất sung sướng.
Lâm Phàm mừng rỡ:
- Tốt, tốt lắm, ngươi làm việc thật giỏi, ta rất vui mừng.
Đặc biệt nghe nói số lượng siêu khủng tụ hợp lại chỗ này làm máu trong người hắn sôi sùng sục, sướng lên mây.
Lần này phải giết đến trời long đất lở.
Còn về trong kẻ xâm nhập có người tốt hay không, liên quan quái gì đến hắn.
Ý niệm phải thông đạt.
Hắn nói bằng hữu thì đều là người tốt.
Hắn bảo kẻ thù thì đều là người xấu.
Giết là được, không có gì phải xoắn.
Người xét duyệt chần chừ một chút, cuối cùng vẫn hỏi:
- Tông sư có chống lại nổi không? Lần này rất nhiều người đến, nếu không chống nổi thì không tưởng tượng được hậu quả.
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- A? Ngươi nói cái kiểu gì, gì mà có thể chống nổi hay không? Bản phong chủ còn cần phải chống chọi? Ngươi nên hỏi là bọn họ có thể đỡ được mấy gậy.
- Đúng đúng, tông sư lợi hại, tông sư vô địch, ta không hỏi nữa.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu không nói nhiều, tông sư có suy nghĩ của riêng mình, gã mặc kệ.
Quá trình chờ đợi là giày vò người nhất.
Lâm Phàm biết có nhiều kẻ xâm nhập đến, nhưng bọn họ còn chưa tới nơi, hắn chỉ có thể đi dạo trong tông môn, nhìn ngó khắp nơi, lòng thầm tính toán sẽ có bao nhiêu người.
Hôm nay.
Thời tiết hơi âm u, mây đen dày nặng cuồn cuộn trên bầu trời.
Lữ Khải Minh nhìn sư huynh ngồi một chỗ, hơi lo lắng. Đã hai ngày rồi, sư huynh không nhúc nhích chút nào, có phải đã xảy ra chuyện gì?
Lữ Khải Minh không biết sư huynh bị gì, ít khi gặp phải tình huống như vậy.
Rồi gã đột nhiên thấy sư huynh nhích nhẹ.
Lâm Phàm mở mắt ra:
- Đã đến lúc. Lữ sư đệ, ta đi tắm rửa thay đồ, nghênh tiếp trận đại chiến.
Hắn đã cảm nhận được phương xa xôi truyền đến hơi thở.
Hương vị kia tuyệt đối không nhầm lẫn được.
Với mùi khác thì Lâm Phàm không chắc chắn chứ với điểm, dù bên trong lẫn phân chó thì hắn vẫn ngửi ra được.
- Ta đi chuẩn bị cho sư huynh ngay!
Lữ Khải Minh chạy chậm rời đi, sư huynh muốn tắm rửa thay đồ, đây là việc lớn, gã phải tự tay làm.
Lâm Phàm định nói chuyện nhưng Lữ sư đệ đã chạy mất bóng, hắn cảm thấy bất đắc dĩ.
Mật thất.
Nơi này là bến cảng tâm hồn của hắn, không thể vứt bỏ.
- Điểm từ phương xa đến, làm phong chủ của Vô Địch phong Viêm Hoa tông đương nhiên phải chân thành, nhiệt tình tiếp đón bọn họ, phải đi qua với bộ dạng rạng rỡ nhất.
Leng keng!
Kiếm Thái Hoàng bay ra.
Uy năng của ba thanh kiếm này rất lợi hại, đặc biệt là kiếm Thái Hoàng, đã được khảm vào đá quý căn nguyên thì càng mạnh mẽ đến tột độ, không thua gì cây búa của hắn.
Xoẹt!
Cứa cổ.
Mười giây sau.
Hắn mở mắt ra, tinh khí thần lên đến đỉnh, toàn thân rực rỡ hẳn lên, mỗi lỗ chân lông toát ra hơi thở đều sạch sẽ.
Lâm Phàm đẩy mở cửa đá, đi ra ngoài.
Lữ Khải Minh chạy nhanh lại:
- Sư huynh, đã chuẩn bị nước nóng, có thể đi tắm thay đồ.
Lâm Phàm nói:
- Không cần, ta tắm rửa xong rồi.
Lữ Khải Minh ngây người:
- A?
Gã hoang mang, tắm rửa thay đồ ở đâu?
-Lữ sư đệ, kêu các đệ tử tập hợp chờ ta trở về rồi cùng nhau đi chôn xác.
Lâm Phàm háo hức hăm hở.
Siêu hưng phấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận