Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 925: Đây là lần đầu tiên của ta

Chỗ đã hẹn trước.
Nhiều kẻ xâm nhập tụ tập.
Tri Tri Điểu lần lượt tìm từng người nhục nhã, người bình thường không nhịn được.
Bản thân Lâm Phàm nếu bị ai chạy tới nhục nhã vào mặt thì hắn cũng không nhịn nổi, không đánh đối phương dẹp lép rất khó bình ổn nỗi lòng.
Một nam nhân toàn thân bao phủ huyết vụ, giọng lạnh băng nói:
- Bà nội nó, dân bản xứ to mồm ở đâu? Kêu chúng ta tới đây mà hắn đâu rồi?
Nhóm kẻ xâm nhập cách gã thật xa, không muốn đứng gần.
Quá nguy hiểm.
- Hừ, không ngờ chúng ta bị dân bản xứ đùa giỡn. Cường giả đệ nhất vực ngoại giới chó chết gì, ta thì thấy hắn là kẻ yếu hèn mới đúng.
- Thì đó, nếu hắn không đến là hôm nay chúng ta sẽ đại khai sát giới, giết cho vực ngoại giới máu chảy thành sông!
Bọn họ có bản lĩnh đó, những người có mặt mấy ai không có tu vi Đạo cảnh? Họ cùng nhau ra tay, rất muốn hỏi vực ngoại giới có bao nhiêu người ngăn cản được?
Đang lúc nhóm kẻ xâm nhập chửi rủa thì phương xa có bóng đen bay tới.
- A?
Nhóm kẻ xâm nhập nhìn thoáng qua rồi thôi, bọn họ tràn đầy tự tin vào thực lực của mình, không tin có ai trấn áp họ được.
Rất nhanh, họ thấy rõ bóng đen kia thật ra là hình người, tay cầm con yêu thú to lớn, hình như đã bị nướng qua, tỏa mùi thơm nức mũi.
Có kẻ xâm nhập hỏi:
- Ngươi là ai?
Lâm Phàm vỗ đồ ăn yêu thú sau người, nói:
- Ngại quá, tới trễ. Ta là cường giả đệ nhất vực ngoại giới, cũng là người sẽ đập nát các ngươi ra. À, đừng khách sao với ta, bữa ăn ngon này là ta chuẩn bị cho các ngươi. Tốt nhất là các ngươi hãy ăn một ít, thà là quỷ no chết chứ đừng làm quỷ chết đói, không thì xuống dưới không có mà ăn, đáng thương.
Lâm Phàm vốn đến sớm hơn, nhưng ngẫm lại nhóm kẻ xâm nhập ngàn dặm xa xôi lại đây, không thể tay không đi đón họ. Cho nên hắn đi giữa đường thì vòng sang chỗ khác tìm một con yêu thú, làm thịt nó, nướng xong đưa đến cho nhóm kẻ xâm nhập.
Kẻ xâm nhập xung quanh nghe mấy lời này thì tức điên, quá đáng.
Bọn họ không ngờ dân bản xứ này thật sự càn rỡ nhục nhã họ đến vậy, nếu không giết đối phương thì không cách nào lấy lại mặt mũi.
Nam nhân toàn thân ẩn trong huyết khí bước ra một bước:
- Ngươi rất cuồng vọng.
Hư không chấn động, huyết khí vô biên từ bên chân gã lan tràn ra ngoài, kết thành lưới máu.
Kẻ xâm nhập đều lùi ra sau, không muốn dính vào lưới máu này, chẳng ai biết dính vào lưới có bị đối phương hấp thu máu của mình không.
Lâm Phàm xé miếng thịt từ người yêu thú nướng chín nhét vào miệng:
- Ngươi ăn thịt không? Ngon ghê, ta cố ý nấu cho các ngươi, bỏ nhiều gia vị, ngon không thể tả, vào miệng tan ngay.
Nam nhân có huyết khí vờn quanh người tức giận quát:
- Ăn gì mà ăn! Dân bản xứ, hôm nay là ngày chết của ngươi!
Vì gã quá kích động nên huyết khí như sóng triều trào dâng.
Lâm Phàm hơi ngước đầu:
- Hưm? Được rồi, nếu không ăn thì đi chết đi!
Hắn giơ thức ăn yêu thú ném về phía đối phương.
Ầm ầm!
Uy thế kinh người.
Thức ăn yêu thú nghiền áp hư không, bộc phát ra lực lượng kinh người. Lực lượng đó quá khủng bố, nhóm kẻ xâm nhập ở gần đó cảm giác không khí quanh người dao động mạnh.
Nam nhân người quấn quanh huyết khí vừa kinh vừa giận:
- Muốn chết!
Không ngờ dân bản xứ ném thứ thô tục này về phía gã.
Nam nhân đánh trả, gã muốn dùng lực lượng khủng bố nhất nghiền áp dân bản xứ.
Nhưng ngay giây phút này, nam nhân mặt biến sắc, lực lượng của gã mới bùng nổ đã tuột nhanh.
Bùm!
Khi mọi người chưa phản ứng lại thì không gian nổ.
Lâm Phàm lại vác thức ăn yêu thú trên vai, bất mãn nói:
- Không ăn thịt thì thôi, còn muốn giết ta, thật đáng giận!
Người thời này không có tình yêu gì cả.
Hắn khó khăn làm ra món ăn ngon định tặng cho bọn họ, nào ngờ bị từ chối gay gắt, thật khiến người đau lòng.
- A?
Nhóm kẻ xâm nhập ngây người, chuyển tầm mắt nhìn qua. Nơi đó đâu còn bóng dáng ai, chỉ có hư không đen ngòm từ vụ nổ.
Người đã biến mất.
Trong chớp mắt, không phản ứng lại, cứ thế giết kẻ mà bọn họ còn phải kiêng kị sao?
Răng rắc, răng rắc!
Lâm Phàm xoa sau gáy, bẻ cổ.
Hắn cực kỳ bất mãn nói:
- Này, ta hỏi các ngươi có ăn không?
Khó khăn làm ra món ngon, nếu không ai nhấm nháp thì rất tiếc nuối.
Kẻ xâm nhập trầm giọng lặp lại:
- A?
Tạm thời không ai nói chuyện.
Lâm Phàm đếm kỹ, quá đông người, với trí tuệ hiện giờ của hắn trừ phi đối phương đứng yên cho hắn đếm từ từ mới được. Còn như thế này thì bỏ đi, rất đau não, đếm đến cuối cùng chưa chắc đếm đúng số người.
Có kẻ xâm nhập liếc nhau, biến mất tại chỗ như chưa từng xuất hiện.
Đó là vì họ thi triển thần thông nào đó, khiến bản thân hòa vào hư không, hoặc nên nói là dung hợp với thiên đạo.
Lâm Phàm thất vọng nói:
- Phiền ghê, đều không chịu ăn sao, nếu thế thì . . .
Làm nhiều vậy mà không khiến đối phương vui vẻ, cho đến nay chỉ là hắn tự nguyện.
Có kẻ xâm nhập mở miệng nói:
- Ăn, chúng ta ăn!
Bọn họ thấy những người ẩn vào hư không, chờ nhóm người kia đánh lén thành công sẽ là lúc dân bản xứ này chết, giờ họ lên tiếng vì muốn hấp dẫn đối phương chú ý.
Lâm Phàm mỉm cười hỏi:
- Thật không?
Tuy chút nữa hắn sẽ chém chết hết, nhưng thức ăn hắn làm ra được bọn họ hoan nghênh cũng xem như khen ngợi hắn.
Đột nhiên!
Bộp!
Vang tiếng cười trầm thấp:
- He he.
Đôi tay lòn qua cánh tay Lâm Phàm ra sau gáy, mười ngón đan vào nhau siết chặt.
- Bị ta bắt lấy rồi, để xem ngươi trốn chỗ nào.
- Tốt!
Lại có kẻ xâm nhập xuất hiện hai bên chân Lâm Phàm, quấn lấy đôi chân của hắn.
Quấn quanh hình tam giác, hình thành phong tỏa lực lượng.
Lâm Phàm bất mãn nói:
- Này, còn chưa bắt đầu đánh mà các ngươi làm vậy có được không?
Tuy đối phương ra tay không có gì đáng trách, nhưng chưa bắt đầu, chưa nhấm nháp thức ăn ngon đã làm vậy thì thật kỳ cục.
Lâm Phàm cười nói:
- Nhưng không sao, đã có người muốn ăn đồ ta nấu cũng coi như việc vui trước khi chiến đấu.
Hắn cảm nhận lực lượng của ba người rất mạnh, phong tỏa đúng chỗ, đổi lại người khác e rằng không vùng thoát được.
Kẻ xâm nhập lên tiếng:
- Ra tay!
Bọn họ không ngốc, ngay từ đầu đã cảnh giác. Thực lực của đối phương rất mạnh, dám chống đối bọn họ tất nhiên có chỗ dựa vào.
Nếu không phải hắn quá vô tri thì đã không bị khóa người dễ vậy.
Lâm Phàm hỏi:
- A? Các ngươi muốn ăn đồ ta làm chẳng lẽ là nói dối lừa ta?
- Đồ ngu, cái thứ như vậy để dành cho ngươi xuống dưới ăn từ từ đi!
Nhóm kẻ xâm nhập không ngờ dân bản xứ này ngu đến thế, cho bọn họ cơ hội.
Nếu đấu cứng, với số người và thực lực của họ rất dễ giết dân bản xứ, nhưng sẽ bị mất nhiều người.
Giờ thì tốt rồi, làm đối phương mắc câu, không thể đánh trả.
- Các ngươi thật là khiến người không vui, ta chân thành đối xử với các ngươi vậy mà nỡ lừa ta, thế thì thôi không nói nhiều nữa.
Vừa dứt lời.
Răng rắc!
- Cái gì?
Kẻ xâm nhập áp chế Lâm Phàm chợt phát hiện thân hình của đối phương biến đổi lớn.
Thân thể không có cơ bắp bắt đầu phình to, cánh tay, chiều cao đều phồng lên.
Mười ngón tay đan vào nhau không thể siết chặt dân bản xứ, ngón tay dần tách rời ra.
- A, đừng hòng thoát khỏi tay ta!
Đối với kẻ xâm nhập này thì để Lâm Phàm thoát khỏi tay mình chẳng khác nào . . .
Gã chưa nghĩ xong đã thấy cảnh làm gã trố mắt líu lưỡi.
Gã ngẩn ngơ đứng tại chỗ, đôi tay siết chặt đã thả lỏng, cứng ngắc treo sau lưng đối phương. Đặc biệt cơ lưng của đối phương như mũi nhọn sắc bén dí sát ngực gã.
- Cái này . . .
Binh!
Bốp!
Vang hai tiếng trầm đục.
Hai kẻ xâm nhập ôm đôi chân Lâm Phàm như đạn pháo bay vọt lên trời, nổ tung, máu thịt như pháo hoa nở rộ xinh đẹp.
- Lâu rồi không bắn pháo hoa, nhớ ghê, ta đã sớm đến cảnh giới không dùng tay vẫn có thể bắn pháo hoa.
Quen tay rồi, có tiến bộ lớn trong cách khác.
Kẻ xâm nhập treo sau lưng Lâm Phàm muốn trốn, nhưng khi gã định nhúc nhích thì một bàn tay khổng lồ chộp tới, bao phủ gã.
Bộp!
Đầu gã bị bàn tay chộp trúng, hai chân đá lung tung muốn vùng vẫy.
Nhóm kẻ xâm nhập ngẩn ngơ:
- Không thể nào! Sao hắn . . .
Không ngờ đối phương có thể vùng thoát, thuật phong tỏa của ba người kia có thể phong ấn lực lượng trong người đối phương, nhưng xem tình huống hiện giờ thì vô dụng rồi.
- Rất không thân thiện, hơn nữa ta ghét kẻ không chân thành.
Lâm Phàm co tay bóp.
Phụp!
Kẻ xâm nhập bị chộp trong lòng bàn tay hắn nát bấy, máu thịt chảy dọc theo móng tay rơi tí tách.
Tùy tay bóp chết cường giả Đạo cảnh, cảnh tượng này làm nhiều kẻ xâm nhập sợ teo tim.
Quá mạnh, hoặc nên nói là siêu khủng bố.
- Lãng phí thức ăn là đáng xấu hổ, các ngươi không ăn thì bản phong chủ tự ăn.
Lâm Phàm nhét yêu thú vào miệng, nhai ngồm ngoàm.
Rõ ràng rất ngon!
Hắn cắn nát xương cốt, nuốt vào bụng.
Rôm rốp rôm rốp!
Nhóm kẻ xâm nhập không nhúc nhích, mọi người đã hóa đá, bên tai chỉ có tiếng dân bản xứ cắn xé yêu thú.
- Bực mình, đồ ăn ngon vậy mà không ai ăn, khiến người khó chịu quá!
Đây là lần đầu tiên hắn chuẩn bị bữa cơm cuối cùng cho kẻ địch, vậy mà không ai nhấm nháp. Cảm giác này rất bực mình, rất bất đắc dĩ.
Nhóm kẻ xâm nhập đã bao vây Lâm Phàm, người bình thường gặp trận thế hung hãn như vậy đã sợ đến ướt quần.
Nhưng trong kẻ xâm nhập đã có người bị Lâm Phàm hù sợ.
- Vị huynh đài này, để ta ăn một miếng, ăn xong rồi ta rời đi, ngươi coi như ta chưa từng đến được không? Tuy ta là kẻ xâm nhập nhưng đến từ tộc lớn, có tu dưỡng rất cao, và có phẩm chất quý tộc.
Kẻ xâm nhập này không muốn đấu cứng, chỉ mong rời đi.
Bùm!
Lâm Phàm phất tay đánh nát đối phương:
- Không cần, Lâm Phàm này không phải loại người cần người khác tội nghiệp. Các ngươi không ăn là vì các ngươi mù mắt, không cho các ngươi một miếng nào!
Lâm Phàm nhai ngồm ngoàm, ăn xong miếng cuối cùng.
- Được rồi, nhào vô, hãy để bản phong chủ đập chết các ngươi!
Rầm!
Lâm Phàm lấy cột đá ra, muốn đập bẹp toàn bộ kẻ xâm nhập.
Hung uy trấn áp chư thiên, chiến ý dạt dào.
Vì điểm.
Liều!
Bạn cần đăng nhập để bình luận