Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 926: Đồ chó chết nhà ngươi

- Các vị, lên tinh thần nào! Rất nhanh sẽ đến tông của ta, hễ sư huynh của ta ra tay là những kẻ xâm nhập kia tan tác hết.
Vương Phù đi ở phía trước dẫn đường, đồng bạn theo sau đều ỉu xìu, tinh thần không cao.
- Ài, Vương Phù, dọc đường đi chúng ta suy nghĩ thông rồi, ngươi làm như vậy chẳng qua muốn cho chúng ta lên tinh thần. Được rồi, chúng ta biết ngươi có ý tốt, nhưng thật sự rất mệt mỏi.
- Đúng rồi, tâm tình của Thư Âm đang không vui, luôn lo lắng cho gia gia của nàng, dù sư huynh của ngươi lợi hại đến đâu thì có giúp được gì không?
Mọi người đều ủ rũ, chứng kiến sự khủng bố của kẻ xâm nhập đã đánh tan niềm tự hào trong lòng họ.
So với kẻ xâm nhập thì bọn họ chỉ như rác rưởi, hoặc không bằng cả rác.
Bọn họ là không khí, không tồn tại trong mắt kẻ xâm nhập, phẩy tay có thể tiêu diệt.
Vương Phù lắc đầu, rất bất đắc dĩ, sao nói gì cũng không ai chịu tin?
Với tính cách của gã không lẽ là hạng người lừa đảo sao? Gã đã nói bao nhiêu lần với đồng bạn rằng sư huynh của ta thật sự rất mạnh, dù các ngươi thấy tận mắt cũng không cách nào cảm nhận được sức mạnh đó.
Thư Âm nói:
- Vương Phù, chờ đến Viêm Hoa tông rồi các ngươi hãy ở lại, ta phải trở về cứu gia gia của ta.
Thư Âm đã nghĩ thông rồi, dù thế nào cũng quyết đi cứu gia gia.
- Thư Âm, đừng sốt ruột, chỉ cần ta bẩm báo sư huynh thì chắc chắn sư huynh sẽ giúp nàng.
Vương Phù bực bội muốn đập phá, đã lặp lại bao nhiêu lần mà sao không chịu tin.
Thật sự cho rằng Viêm Hoa tông yếu lắm sao?
Đương nhiên Viêm Hoa tông không phải tông mạnh, nó rất nhỏ yếu khi so với những thế lực lớn. Nhưng trong tông môn có sư huynh, đó là tồn tại vô địch, dù là lão tổ của các thế lực lớn khi thấy sư huynh cũng phải khách khí.
Thư Âm lắc đầu từ chối ý tốt của Vương Phù:
- Vương Phù, đa tạ ngươi, nhưng sư huynh của ngươi thật sự không thể giúp gì cho ta, việc này chỉ có thể dựa vào bản thân ta.
Đối với Vương Phù thì nếu để sư huynh biết chuyện này sẽ xảy ra việc lớn, nên gã hy vọng Thư Âm đừng tỏ ra quá mức không tin tưởng khi ở trước mặt sư huynh. Nếu chọc sư huynh không vui thì sẽ có chuyện.
Tuy gã rời tông thời gian dài nhưng lúc còn ở tông môn nghe đồn sư huynh là người tốt, mỗi tội rất cuồng bạo, không nương tay với muội tử.
Một đấm có thể đánh nát đầu chó của cô nương.
Chốc lát sau.
Vương Phù tự hào nói:
- Đến rồi, đến Viêm Hoa tông rồi, đó chắc là tông của ta.
Gã có thể giới thiệu tông môn của mình cho bất cứ ai, dù tông môn của đối phương mạnh hơn tông môn của mình thì gã không hề thấy ngại ngùng.
Mọi người ngước đầu lên, biểu tình không thay đổi nhiều.
Ở trong mắt họ thì tông môn này rất khá, trông có vẻ mạnh, nhưng chưa đủ khiến họ rung động.
Tông môn của Thư Âm đồ sộ hơn Viêm Hoa tông nhiều, mạnh hơn rất nhiều.
Nên bọn họ không thèm để bụng sư huynh mà Vương Phù nhắc tới, hoặc nên nói là không quan tâm.
Dù mạnh thật thì sẽ mạnh tới đâu?
Chẳng lẽ bằng với gia gia của Thư Âm?
Chuyện này là không thể nào.
- A! Đừng!
Một kẻ xâm nhập biểu tình hoảng loạn, khoảnh khắc đánh nhau gã mới biết chênh lệch với dân bản xứ này lớn cỡ nào.
Không có chút sức chống cự, không một chút nào.
Không cam lòng, sợ hãi tích trữ trong lòng gã.
Binh!
Lâm Phàm cầm cột đá quét qua, kẻ xâm nhập cường đại đến không thể so sánh ở trong mắt người khác nhưng vào tay hắn chỉ là điểm số, phất tay đập bẹp.
Mưa máu từ trên cao rơi xuống, nhuộm đỏ mặt đất.
Lâm Phàm cười lớn:
- Ha ha ha ha ha ha! Sảng khoái, nào, bản phong chủ chơi với các ngươi!
Lâm Phàm chưa bao giờ thể nghiệm tăng điểm nhanh chóng mặt như vậy, dù lẩn vào đàn yêu thú cũng không kiếm mau như thế.
- Không thể nào! Sao vực ngoại giới có dân bản xứ như vậy? Thực lực của hắn hơn xa Đạo cảnh, chúng ta không thể sánh bằng!
- Đi, trốn mau lên!
Nhóm kẻ xâm nhập bị giết đến tay chân rụng rời, bọn họ hiểu đối phương cố ý nhục nhã vì muốn dụ họ đến rồi tóm trọn ổ. Đây không phải hành vi tự sát mà là bọn họ quá ngu tự tìm đường chết.
Lâm Phàm ngẩng đầu, mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra:
- Muốn chạy? Đã hỏi đôi mắt của bản phong chủ chưa?
Oong oong!
Dao động vô hình bao phủ hư không.
Trong lòng mọi người đốt cháy lửa giận khó thể dập tắt.
Là tức giận, là mối hận.
Toàn bộ là sát ý với Lâm Phàm.
- Khốn kiếp, ta muốn giết ngươi!
Nhóm kẻ xâm nhập rơi vào điên khùng, trong đôi mắt chỉ muốn hung hăng chém giết, chém chết dân bản xứ này.
Binh!
Bốp!
- Xử hết đám kẻ xâm nhập này, tìm được công pháp rồi tăng lên nội tình thì có lẽ sẽ có cơ hội bước và cảnh giới càng cao, khi đó dù có kẻ xâm nhập mạnh hơn nữa cũng có thể giết hết.
Uy thế khủng bố vô biên ập đến quanh hắn.
Những kẻ xâm nhập bùng nổ lực lượng hung tàn nhất, không giữ lại chút gì để phòng thủ.
Đóng kín.
Kẻ xâm nhập đến gần, hắn đóng Hữu Sắc Nhãn Tình lại.
Bắt đầu giết!
Bùm!
Máu tuôn ồ ạt, tay cầm cột đá đập một phát dẹp lép cả đám kẻ xâm nhập.
Có kẻ xâm nhập phản ứng lại, biểu tình sợ hãi:
- Sao có thể như vậy? Rõ ràng đã muốn trốn mà?
Mới rồi sắp chạy thoát mà sao bây giờ trở về?
Tình huống gì đây?
Lâm Phàm bỗng lộ vẻ mặt sửng sốt, hắn không ngạc nhiên vì thực lực của kẻ xâm nhập mà do một người thi triển ra thần thông khá quen mắt.
- Bí pháp không truyền ra ngoài của Viêm Hoa tông, Chân Khí Huyền Thiên Công!
Chỉ có các đời tông chủ mới tu luyện môn phái này, dù là lão sư cũng chưa luyện nó.
Nhưng về sau vì có Lâm Phàm nên môn công pháp này mở rộng cho đệ tử tông môn tu luyện, không tính là bí mật gì, hắn cũng có nghiên cứu qua, nó không phải ngạnh công nên hắn chỉ đọc lướt qua.
Công pháp mà kẻ xâm nhập thi triển có bóng dáng của Chân Khí Huyền Thiên Công nhưng uy lực mạnh mẽ hơn.
Bùm!
Lâm Phàm biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã đến trước mặt kẻ xâm nhập kia.
Hắn vươn tay đập tan lực lượng này, bắt lấy kẻ xâm nhập trong ánh mắt khủng hoảng của gã.
Tạm thời không giết tên này, đợi chút nữa có việc muốn hỏi.
Không biết qua bao lâu.
Cột đá trong tay Lâm Phàm dính đầy máu tươi, nhỏ tí tách.
Bên dưới dày đặc xác chết, đập thủng các hố sâu.
Kẻ xâm nhập bị Lâm Phàm giữ lại nuốt nước miếng, tay chân mềm nhũn, sợ đứng tim:
- Ta . . .
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Vì sao có cảm giác tên này dính dáng đến Viêm Hoa tông?
Khuôn mặt Trương Tiếu kiên cường, có ý chí bất khuất, nhưng giờ nhìn hoàn cảnh xung quanh thì gã sợ đến không nói nên lời.
- Đại ca, tên của ta là Trương Tiếu.
Trương Tiếu dè dặt nhìn đối phương, dân bản xứ này quá mạnh, mạnh đến nỗi gã không dám hống hách.
Chỉ muốn sống.
Nếu biết trước thì gã đã không đến đây.
Lâm Phàm vung cột đá, hỏi:
- Ngươi mới thi triển công pháp kia là gì? Trả lời thành thật câu hỏi của ta, nếu không sẽ dùng cột đá đâm thủng ngươi.
Trương Tiếu hít thở dồn dập. Cột đá thô như vậy nếu đâm xuyên qua sẽ chết người, mông của gã không to như thế.
Trương Tiếu phập phồng lo sợ không dám giấu diếm:
- Chân Viêm Huyền Thánh Pháp.
- Thế lực của ngươi tên là gì?
Thật lâu sau.
Biểu tình của Lâm Phàm hơi phức tạp.
Tên thế lực không dính dáng gì với Viêm Hoa tông.
Nhưng mà . . .
Chí Minh Thánh Viêm Đế.
Đây là tồn tại lớn nhất và tối cao trong thế lực của Trương Tiếu.
Lâm Phàm nghi ngờ đó là Viêm Hoa Đại Đế, hắn chỉ nghi thôi, không dám xác định.
Chân Viêm Huyền Thánh Pháp có nhiều bóng dáng của Chân Khí Huyền Thiên Công.
Không, nên nói là Chân Khí Huyền Thiên Công bị khắc ra từ khuôn mặt của đối phương, phiên bản lỗi hoặc nên nói là xuất bản lần đầu.
Trương Tiếu mếu máo:
- Đại ca, điều nên nói thì đã nói rồi, có thể thả ta đi không?
Gã hối hận thắt ruột, nếu biết trước sẽ nguy hiểm như vậy thì dù đánh chết gã cũng quyết không đến.
Nhưng giờ nói gì cũng đã muộn, Trương Tiếu chỉ hy vọng đối phương nghĩ tình gã thành thật trả lời mà thả gã đi.
Trương Tiếu co giật, chảy nước mắt nước mũi:
- Cầu xin đại ca hãy tha cho ta, ta sẽ cảm tạ cả nhà của ngươi!
Dục vọng muốn sống khiến gã trở nên hèn nhát.
Lâm Phàm không trả lời, hắn luôn đăm chiêu.
Càng nghĩ càng cảm giác kinh người, nếu đúng vậy thì chuyện này thú vị, nếu người đó là Viêm Hoa Đại Đế thì chắc đã thay đổi theo chiều hướng xấu rồi.
Nếu đánh nhau thì biết làm sao bây giờ?
Vấn đề rất nghiêm trọng, phải quay về bàn bạc kỹ với lão sư.
Trương Tiếu dè dặt hỏi:
- Đại ca có nghe được ta nói gì không?
Lâm Phàm nheo mắt bắn ra sát ý:
- Ngươi mắng ta?
- Hả?
Trương Tiếu ngây người, cái quỷ gì?
- Đại ca, ta không mắng ngươi, ta mắng ngươi bao giờ?
Lâm Phàm khen ngợi, hoàn toàn là mở mắt nói dối:
- Ngươi lại mắng ta, ngươi mắng rằng có giỏi thì giết ta đi, ta không sợ chết! Gan dạ đấy, lá gan rất lớn.
Hắn sẽ không bỏ qua số điểm nào, nếu không sẽ bị trời giáng sét vì phá sản.
Trương Tiếu sắp nổi điên:
- Mợ nó, đại ca không thể làm vậy! Ta nói lời như thế bao giờ?
Chưa từng gặp ai nói dối trắng trợn như thế.
Lâm Phàm tức giận nói:
- Trời, ngươi còn mắng bản phong chủ là thứ chó má, sẽ có người báo thù cho ngươi? Tốt, tốt lắm, bản phong chủ chống mắt xem sẽ có ai đến báo thù cho ngươi.
Trương Tiếu trừng mắt nhìn Lâm Phàm, gã tuyệt vọng:
- Đồ chó chết nhà ngươi . . .
Bùm!
Đầu nổ nát.
Lâm Phàm tùy tay ném Trương Tiếu xuống, chút nữa sẽ có người đến dọn dẹp.
Hắn giơ ngón tay lên, vô số trữ vật giới chỉ bị triệu về, chúng nó bay lơ lửng, đều bị chiếm đoạt.
Tông môn.
- Lữ sư huynh, sư huynh đâu rồi?
Vương Phù trở lại gây ồn ào, đệ tử Vô Địch phong đều biết gã.
Lữ Khải Minh hỏi:
- Vương sư đệ, sư huynh ra ngoài giết địch, rất nhanh sẽ trở về. Những người này là bằng hữu quen biết bên ngoài?
Vương Phù tò mò hỏi:
- Ừ, đều là bằng hữu quen biết lúc ta ở bên ngoài. Sư huynh đi giết địch? Giết ai.
Có thể làm sư huynh ra tay thì chắc chắn không phải hạng người vô danh.
Lữ Khải Minh trả lời:
- Kẻ xâm nhập.
Các đệ tử đi theo Vương Phù trở về nhìn Lữ Khải Minh, tuy không lộ biểu tình gì nhưng trong mắt họ lộ tia thất vọng.
Yếu, yếu xìu.
Vương Phù gọi người này là sư huynh đủ biết tông môn chẳng mạnh bao nhiêu.
Nếu Lữ Khải Minh biết sẽ mắng đối phương thúi mặt, ta yếu là tội sao?
Quản lý Vô Địch phong mệt lắm biết không? Một đám không kiến thức.
Vương Phù lợi hại như vậy là vì đoàn người cùng nhau tôi luyện ở bên ngoài, trải qua vô số hung hiểm mới được đến kết quả này, ru rú tu luyện trong tông môn sao sánh bằng được.
Lữ Khải Minh đưa mắt nhìn phương xa, thấy bóng người kia thì kêu lên:
- A! Sư huynh về rồi!
Đám người ngước đầu lên, tràn ngập mong đợi.
Người đi theo Vương Phù trở về cũng ngẩng đầu nhìn, nhưng ôm nỗi thất vọng, không mang bất cứ hy vọng nào.
Có thể mạnh đến mức nào?
Bọn họ muốn biết hắn có thể mạnh đến cỡ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận