Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 927: Lời này đều là hắn tự nói thì có vấn đề gì

Lữ Khải Minh tràn đầy tôn sùng sư huynh, gã hỏi:
- Đã giải quyết xong hết rồi hả sư huynh?
Lâm Phàm cười nói:
- Sư đệ hỏi cũng như không, nếu chưa giải quyết thì sao ta quay về.
Hắn nhìn sang bên cạnh, kinh ngạc kêu lên:
- Sư đệ đã về?
Vương Phù cười tươi, nụ cười rất nhớ sư huynh:
- Ừ, vừa trở về. Lữ sư huynh nói sư huynh có việc nên ta đứng đây đợi.
- Trở về thì tốt rồi, khá quá chứ, tăng tiến tu vi rất nhanh, chắc chịu khổ nhiều khi ở bên ngoài.
Ở bên ngoài mà thực lực tăng lên thì phải trải qua rèn luyện, Lâm Phàm thừa nhận ra ngoài xông xáo sẽ tiến bộ mau hơn ru rú trong tông môn.
Nhưng tu vi là tăng lên trong tôi luyện, Vương Phù có được tu vi như bây giờ chắc cũng trải qua cực khổ sống chết.
Được sư huynh khen làm Vương Phù ngượng ngùng.
Vương Phù hơi thấp thỏm hỏi:
- À sư huynh này, sư đệ có việc muốn xin nhờ.
Nhưng gã tin tưởng sư huynh chắc chắn sẽ giúp mình, vì sư huynh là loại người như vậy.
Lâm Phàm mỉm cười hỏi:
- Có chuyện gì?
Vai trò sư huynh không dễ đảm nhiệm, đám nhóc gặp rắc rối hoặc không giải quyết được toàn nghĩ ngay đến sư huynh như hắn, điều này nói lên hắn có vị trí quan trọng trong lòng các sư đệ.
Vui mừng, rất là vui mừng.
Vương Phù kể đại khái vụ việc:
- Là vầy, bọn họ là bằng hữu đã quen lúc sư đệ tôi luyện bên ngoài. Nàng tên Thư Âm, nhưng tông môn của nàng bị kẻ xâm nhập trấn áp, gia gia của nàng bị nhốt. Sư đệ có thể trở về gặp sư huynh toàn nhờ gia gia của nàng liều mình cứu chúng ta, cho nên cầu xin sư huynh giúp giùm.
Việc này chỉ có sư huynh ra mặt mới giải quyết được, chứ với năng lực của họ thì không có cách nào.
Người theo Vương Phù trở về đều nhìn cái gọi là sư huynh cường đại mà gã khen nức nở.
Bọn họ thừa nhận đối phương toát ra hơi thở rất mạnh, nhưng cách rất xa trình độ khiến họ giật nảy mình.
Cũng đúng, Vương Phù còn chưa đến cảnh giới đó thì sao biết cường giả thật sự cường đại cỡ nào.
Lâm Phàm nói:
- Ừ, được, nhưng sư huynh bận đi tìm Thiên Tu trưởng lão, ngươi cùng các sư huynh đệ dọn dẹp chiến trường giúp sư huynh, chôn những xác chết.
Vương Phù mừng rỡ:
- Rất cảm tạ sư huynh!
Gã biết ngay sư huynh sẽ đồng ý.
Sư huynh không lên đường ngay cũng không sao, không cần gấp gáp.
Nhưng ở trong mắt người khác thì đây là hành động đùn đẩy.
Tiếc rằng Vương Phù không cảm nhận được, sư huynh cường đại trong lòng gã thật ra cũng biết sợ, những người kia là kẻ xâm nhập, không phải muốn làm gì là được.
Sau khi Lâm Phàm đi, Vương Phù vui vẻ lại gần:
- Các vị, sư huynh của ta đồng ý rồi! Các người hãy yên tâm, chờ sư huynh của ta xong việc rồi mình cùng nhau giết trở lại!
Thư Âm do dự thật lâu sau giương mắt nhìn Vương Phù:
- Vương Phù, ngươi có thể đừng tự lừa mình dối người không?
Vương Phù ngây người, không hiểu ý:
- A?
Tại sao Thư Âm nói vậy?
Thư Âm nói ra lời trong lòng mình:
- Hắn là sư huynh của ngươi, ngươi không nên hại hắn. Ngươi cũng thấy những kẻ xâm nhập khủng bố đến mức nào, nếu ngươi vì khiến ta cảm kích thì dùng sai cách rồi, làm như vậy càng khiến tội nghiệt của ta nặng thêm.
Người xung quanh gật gù đồng ý với Thư Âm.
Đúng thế, bọn họ thấy rõ kẻ xâm nhập khủng bố biết bao, siêu kinh khủng khiếp.
Vương Phù bất đắc dĩ nói:
- Chuyện này . . . Ài, các người không hiểu.
Gã không biết nên giải thích như thế nào.
Tại sao như vậy?
Tầm mắt của người thời nay thấp vậy sao?
Vương Phù không giận, ý của Thư Âm là không muốn cho sư huynh của gã đi để rồi mất mạng.
Nhưng đây không phải đút đầu vào chỗ chết mà là sự thật, người ngoài không rõ sư huynh cường đại cỡ nào chứ gã quá rành.
Lữ Khải Minh cười nói:
- Vương sư đệ về vừa lúc, đi cùng các sư đệ dọn dẹp chiến trường cho sư huynh nào. Lần này sư huynh ra ngoài hơi lâu, ta nghĩ chiến đấu chắc kịch liệt lắm, nhiều người kéo tới, cùng nhau đi thôi.
Lữ Khải Minh nhìn ra vấn đề, những người này không tin lời của Vương Phù, không tin vào thực lực của Lâm sư huynh.
Đây không phải chuyện lớn lao gì, nhưng Lữ Khải Minh sẽ không nói thẳng ra mà để đám người này tự mình đi xem.
Chuyện này đối với gã không phải việc nhỏ, nó là việc lớn.
Không tin Lâm sư huynh tức là tát vào mặt bọn họ rồi.
Thiên Tu sơn phong.
- Lão sư . . .!
Lâm Phàm đạp chân xuống đất, vội chạy lại, phát hiện hoàn cảnh ở chỗ lão sư tốt hơn trước kia nhiều.
Dạt dào sức sống, có hương vị đặc biệt.
Nhưng giờ hắn có việc lớn cần bàn với lão sư, phớt lờ mấy việc nhỏ này.
- Đồ nhi, nhìn bộ dạng của đồ nhi xem, lại đi đánh người?
Thiên Tu rất cưng đồ nhi bảo bối nhà mình, quan trọng là hiếu thảo. Phải công nhận rằng lão đã không thể đánh lại đồ nhi, nhưng đồ nhi nhà lão khiến người vừa lòng, không làm hành vi thực lực mạnh rồi không thèm để vi sư vào mắt.
Bình thường có việc gì hắn đều tìm lão sư bàn bạc, lão rất vui mừng.
Lâm Phàm nói nhẹ hẫng, không thèm để bụng:
- Ánh mắt của lão sư rất bén, thế mà cũng nhìn ra. Mấy hôm trước đồ nhi phát tin là ai muốn đánh đồ nhi thì mau đến, không ngờ có nhiều người kéo tới, toàn là kẻ cùng hung cực ác. Vì hòa bình cõi đời, đồ nhi không vào địa ngục thì ai vào? Nên đập chết hết rồi.
- Ừm, khá lắm, rất có phong phạm của vi sư thời trẻ, nhớ năm xưa vi sư . . .
Thiên Tu bất giác nhớ lại thời trẻ vàng son của mình, cảm giác nên kể sơ cho đồ nhi nghe.
Trong thời gian này lão bận rộn tu luyện, lâu rồi không kể chuyện thời xưa của mình cho đồ nhi nghe.
- Lão sư, đồ nhi có thể ngắt ngang một chút không? Thật sự có chuyện cần nói với lão sư.
Lâm Phàm không thể cho lão sư cơ hội tâm sự, nếu không thì chẳng biết lão nói đến khi nào.
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Thiên Tu phát hiện biểu tình của đồ nhi nghiêm túc đến lạ, chuyện này hiếm như mặt trời mọc từ hướng tây. Theo lão hiểu biết đồ nhi thì dù trời sụp xuống hắn cũng mặt không đổi sắc, vậy mà giờ bảo là có chuyện quan trọng cần nói, chắc chắn không phải việc nhỏ.
Lâm Phàm hỏi:
- Lão sư, tông chủ của tông môn chúng ta tu luyện bí pháp không truyền ra ngoài Chân Khí Huyền Thiên Công là do ai sáng tạo? Có phải đào móc ra từ di tích nào đó không?
Đây là điều Lâm Phàm muốn biết nhất, tuy nghe đồn là Viêm Hoa Đại Đế sáng tạo, nhưng vì chắc ăn vẫn nên hỏi kỹ.
- Không thể nào! Viêm Hoa tông do một tay Viêm Hoa Đại Đế sáng lập, công pháp này đương nhiên là Viêm Hoa Đại Đế sáng tạo. Vi sư đã xem môn công pháp đó rồi, giờ nhìn lại thì nó chỉ là pháp môn cho đột phá đến Thần cảnh.
Thiên Tu bất mãn với công pháp đó, còn bảo chỉ có tông chủ mới được tu luyện, thật là tức chết người.
Lâm Phàm suy tư:
- Lão sư, vậy rốt cuộc Viêm Hoa Đại Đế có chết không?
Chuyện này thú vị đây, thế gian có bao nhiêu công pháp vạn vật, hắn chưa từng gặp thứ nào giống hệt nhau. Viêm Hoa Đại Đế có thể sáng tạo ra công pháp như thế này chứng minh là kỳ tài ngút trời.
Lâm Phàm dựa vào thân bất tử sáng tạo công pháp, số lần thành công nhiều nhưng lần chết cũng vô số kể.
- Cái đó . . . vi sư không dám khẳng định. Tông môn ghi lại là Viêm Hoa Đại Đế chết rồi, nhưng có người bảo là chưa chết, có người đồn một tia chớp đánh trúng Viêm Hoa Đại Đế, sau đó Viêm Hoa Đại Đế biến mất. Nhưng giả thiết này không đáng tin lắm, thực lực lúc bấy giờ của Viêm Hoa Đại Đế đã đến Thần cảnh, tia chớp bình thường sao có thể làm Viêm Hoa Đại Đế tan biến không còn mẩu xương?
Thiên Tu tuy là trưởng lão tông môn nhưng không dám chắc chắn Viêm Hoa Đại Đế còn sống hay đã chết, lão cho rằng Viêm Hoa Đại Đế chết rồi.
- Một tia chớp?
Giả thiết này khiến Lâm Phàm chú ý.
Không lẽ tia chớp kia đánh Viêm Hoa Đại Đế rơi vào giới vực khác?
Nhân tài như vậy rất có thể trở thành cường giả một phương.
Chí Minh Thánh Viêm Đế!
Danh hào bá khí biết bao, còn trùng một chữ.
Lâm Phàm nói ra phỏng đoán của mình:
- Lão sư, trong kẻ xâm nhập lần này có một tên tu luyện công pháp gọi là Chân Viêm Huyền Thánh pháp, rất giống với môn công pháp kia của tông mình, phẩm chất thì cao hơn nhiều. Đồ nhi nghi ngờ Viêm Hoa Đại Đế không chết mà bị sấm sét mang đến giới vực của kẻ xâm nhập.
Nếu đúng vậy thì vui rồi đây.
Khuôn mặt Thiên Tu nghiêm túc hơn:
- Nếu đồ nhi nói đúng như vậy thì . . .
Chuyện này rất có thể xảy ra.
Trước khi vực ngoại giới dung hợp thì bọn họ không hề biết đến vực ngoại giới.
Trải qua dung hợp rồi lão vẫn không suy nghĩ theo chiều hướng này, nay xem ra đúng như đồ nhi nói, Viêm Hoa Đại Đế không chết, rất có thể đã đến độ cao nhất định.
Suy luận theo chiều hướng này thì nguy cơ nổi lên.
Thiên Tu nhớ đến người từng mang theo tín vật của Viêm Hoa Đại Đế đến, tuy chỉ tìm được tín vật, để lại chỉ dẫn, nhưng rất có thể chúng được để lại từ thật lâu về trước, không phải mục đích chính.
- Lão sư, cho hỏi một câu, nếu Viêm Hoa Đại Đế thật sự còn sống và làm ra việc không tốt cho Viêm Hoa tông, đồ nhi đánh y tơi bời chắc không sao chứ?
Lâm Phàm không cần biết Viêm Hoa Đại Đế còn sống hay không, chẳng quan tâm đó là ai, hễ mang đến ảnh hưởng xấu cho Viêm Hoa tông là phải đánh nhừ tử.
Thiên Tu trả lời dứt khoát:
- Được chứ, có sao đâu, không chỉ mình đồ nhi đánh, vi sư cũng sẽ đánh y!
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Lão sư nói thật không vậy? Đó là Viêm Hoa Đại Đế, người sáng lập Viêm Hoa tông, lão sư dám đánh thật sao?
Lão sư khoác lác hơi lố, hắn không tin nổi.
Thiên Tu chép miệng nói:
- Đồ nhi nói cái gì vậy, Viêm Hoa Đại Đế từng bảo rằng Viêm Hoa tông không phải của riêng y mà là của ngàn vạn đệ tử tông môn. Dù là ai, nếu uy hiếp đến tông môn, dù người đó là Viêm Hoa Đại Đế thì mọi người phải đối kháng lại, không chút nể tình. Là Viêm Hoa Đại Đế nói như vậy, nên đồ nhi nghĩ có gì không thể làm sao?
Lâm Phàm bật cười, khả năng Viêm Hoa Đại Đế bị đánh rất cao đây.
Tưởng tượng thôi đã khiến người mong đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận