Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 928: Nói câu này không mang chút hơi hướm ra oai nào

- Oa! Mùi máu tươi nồng quá.
- Đúng rồi, các ngươi nhìn mặt đất bên kia xem, đều bị nhuộm thành màu đỏ, phải thảm liệt tới mức nào?
Lữ Khải Minh dẫn đội, mọi người còn chưa đến hiện trường đã có mùi máu trong không khí bay tới.
Lữ Khải Minh cảm thán, càng tôn sùng sư huynh hơn:
- Lần này sư huynh chém chết nhiều người thật.
Ở trong mắt gã thì sư huynh là mạnh nhất, dù ai đến đều không có kết cục tốt trong tay sư huynh.
Đối với đệ tử Viêm Hoa tông thì Lâm sư huynh chém chết ai đều là việc bình thường, chẳng cần ngạc nhiên làm gì, họ chỉ hơi giật mình vì mùi máu nồng nặc ở đây.
Người đi theo Vương Phù trở về tim rớt cái bịch, có linh cảm không may:
- Vương Phù, sư huynh của ngươi đã giết nhiều người?
Mùi máu chỗ này rát nồng, sặc mũi, không biết giết bao nhiêu người mới tạo thành tình cảnh này.
Mấy trăm?
Mấy ngàn?
Hơn nữa bọn họ đoán hắn giết người của vực ngoại giới, có lẽ còn có người thường.
Đây là ma đầu khát máu.
Vương Phù bình tĩnh trả lời:
- Sư huynh của ta chỉ giết kẻ đáng giết, những kẻ xâm nhập này đều đáng chết!
Có người bật cười ra vẻ không tin:
- Ha ha ha!
Kẻ xâm nhập?
Đùa à?
Có thể tạo thành đột phá này thì ít nhất có mấy trăm, mấy ngàn người chết tại chỗ.
Còn dám nói là kẻ xâm nhập bị giết, thực lực phải khủng bố đến mức nào mới làm được? Tưởng tượng thôi đã thấy điêu rồi.
Lữ Khải Minh vung tay chỉ huy các sư đệ làm việc:
- Các sư đệ, mọi người đều hiểu thói quen của sư huynh rồi, bao giết bao chôn là truyền thống tốt đẹp của tông mình. Làm cẩn thận, đừng để thiếu tay thiếu chân. Sư huynh cũng nói có chừa một ít cho các người, cẩn thận làm, biết đâu gặp may.
Còn các sư muội thì thôi bỏ, nữ nhi liễu yếu đào tơ, ít đụng vào việc máu me.
Các đệ tử hưng phấn nói:
- Biết rồi sư huynh!
Lâm sư huynh rất tốt với họ, tuy chôn xác là công việc cực nhọc nhưng sư huynh chừa món quà bất ngờ cho họ.
Ở đâu có xác chết là ở đó có thứ tốt.
Khi đám đệ tử đến gần thì há hốc mồm, giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đây là cảnh kinh người nhất mà họ từng gặp.
So với cảnh tượng trước kia sư huynh tạo ra có lẽ chẳng đáng gì, không thể so sánh.
Máu chảy thành dòng.
Mặt đất gồ ghề, trong mỗi hố sâu chất đống thịt nát.
- Hu hu, sư huynh lừa người ta!
- Thì đó, sư huynh nói để lại toàn thây mà giờ biết chôn đống thịt nát này thế nào?
- Mặc kệ, làm mau lên, mấy người kia tự tìm chết thôi.
Các đệ tử lặng im một lúc rồi bắt tay vào làm.
Vương Phù nói với họ một tiếng rồi cũng tham gia vào hành động chôn xác, hơi nhiều, đang thiếu người.
Vương Phù rời đi, người đi theo gã đến đây quay sang ngó nhau, ngậm ngùi thở dài.
- Ài, bỏ đi Thư Âm, Vương Phù cũng có lòng tốt. Chúng ta không thể đối kháng lại kẻ xâm nhập, gia gia của nàng là người tốt sẽ được may mắn, không sao đâu.
Bọn họ an ủi Thư Âm, nàng trở về tông môn cũng chỉ là tự sát.
Thư Âm không nói chuyện, chìm trong thinh lặng, nét mặt giãy dụa.
Nàng không cam lòng, muốn trở về cứu gia gia.
Nhưng nàng biết dù mình trở về cũng chỉ tặng mạng sống cho kẻ thù.
Vương Phù có ý tốt, nhưng Thư Âm không tin vào sư huynh của gã.
Vương Hỏa Thanh lên tiếng:
- Ta đi nói với Vương Phù một tiếng, sự việc đã xảy ra như vậy rồi, có ở lại đây cũng không ích gì, ta về tông không chừng nghĩ ra cách nào.
Chân mày Vương Hỏa Thanh có ngọn lửa màu xanh như đang rực cháy từ từ.
Trước khi gặp kẻ xâm nhập thì Vương Hỏa Thanh là thiên kiêu của thế lực lớn, nhưng sau khi gặp kẻ xâm nhập dần mài mòn hùng tâm tráng chí của gã.
Đó là kẻ địch không thể chiến thắng.
- Này! Chỗ của ta thiếu một cánh tay, bên các ngươi có ai dư nhiều không?
- Bên ta này, chỗ của ta có nhiều lắm!
- Tới đây tới đây, sao mà văng xa vậy, không biết sư huynh chém cái kiểu gì.
Các đệ tử bận tối mắt tối mày, chôn xác không phải việc dễ dàng, có lớp có lang.
Đôi khi phải xem màu sắc, hình dạng vải áo rồi lắp ráp, nếu đụng phải quần áo giống nhau thì hơi nhức đầu.
Vương Phù đang chôn xác chết, khi ngón tay chạm vào kẻ xâm nhập thì gã cảm nhận được lực lượng cường đại còn chưa tan biến, dù chết rồi vẫn làm người kinh.
Đủ nói lên khi còn sống những kẻ xâm nhập này cường đại cỡ nào.
Vương Hỏa Thanh lại gần, định từ biệt Vương Phù một tiếng, nhưng khi gã nhìn xác chết trong hố thì sắc mặt thay đổi.
- Kẻ xâm nhập, thật sự là kẻ xâm nhập!?
Lòng Vương Hỏa Thanh dậy sóng dữ, không tin được, như gặp quỷ.
Vương Hỏa Thanh đưa mắt nhìn Vương Phù, thật sự không nói xạo, đúng là kẻ xâm nhập.
Người bên Thư Âm thắc mắc:
- Ủa? Các ngươi nhìn kìa, sao Vương Hỏa Thanh đứng im vậy? Không nhúc nhích gì cả.
Bọn họ đang chờ Vương Hỏa Thanh, nhưng đợi mãi không thấy người về, nhìn qua thì phát hiện gã đứng nghệch mặt ra đó.
Thư Âm mở miệng nói:
- Chúng ta cùng đi lên.
Nên tìm cách giải quyết việc này.
Vương Phù dời xác vào hố:
- Ta nói rồi, ta không nói dối, sư huynh của ta thật sự rất mạnh. Đây là kẻ xâm nhập, với tu vi của ngươi chắc cũng nhìn ra được chứ?
Vương Hỏa Thanh không trả lời, giương mắt nhìn bốn phía.
Càng đến gần càng cảm giác được hơi thở mạnh mẽ phát ra từ xác chết, đã chết rồi vẫn chưa tan biến.
Đây thật sự là kẻ xâm nhập.
Những kẻ xâm nhập là con kiến trong mắt Lâm Phàm, nhưng với bọn họ thì là tồn tại cao đến không thể với tới, dù chết rồi vẫn giữ cho xác chết ngàn năm, vạn năm không mục rữa.
Người đi cùng Vương Phù về tông chạy lại vỗ vai Vương Hỏa Thanh, hỏi:
- Sao vậy?
Nhìn gì mà ngây người ra?
Khi người này nhìn xác chết trong hố thì trái cổ chạy lên xuống, trán rịn một giọt mồ hôi từ từ chảy xuống.
- Không thể nào . . .
Giờ phút này, bọn họ cảm giác thế giới quan bỗng rộng mở, trời đất quay cuồng, bốn phương tám hướng đều là xác chết.
Khí thế đó, cảm giác đó, không nhầm được.
Thư Âm đứng ngây như phỗng, trân trân nhìn Vương Phù, mặt tràn ngập kinh sợ.
Vương Phù không nói chuyện, cẩn thận chôn xác chết rồi mới đứng thẳng, nhìn đồng bạn theo mình về.
- Giờ thì các ngươi đã tin lời ta nói chưa?
Vương Phù nói chuyện bình tĩnh không khoe khoang, không cần thiết, vì đây là sự thật.
Nhưng đôi khi không bày ra sự thật ngay trước mắt thì không ai tin.
Ực ực!
Trái cổ chạy lên xuống, Vương Hỏa Thanh muốn nói chuyện nhưng không biết nói thế nào.
Nếu không thấy tận mắt thật khiến người khó tin.
Vương Phù bình tĩnh, giọng bằng bằng, không cao không thấp:
- Thật ra ngay từ đầu ta đã không lừa ai. Vương Phù này tuy tu vi không cao nhưng sư huynh là tấm gương của ta, đáng giá ta tôn kính. Nếu thật sự có nguy hiểm thì ta tuyệt đối không để sư huynh ra mặt giúp ta. Vì biết kẻ xâm nhập chỉ là con kiến với sư huynh nên ta mới xin giúp đỡ. Tóm lại ngay từ đầu đã không phải như các ngươi nghĩ, Vương Phù này khinh thường lừa gạt ai.
Câu nói không mang chút gì ra oai.
Quả nhiên sau khi Vương Phù nói mấy lời đó, người lúc trước ôm thái độ nghi ngờ gã đều thấy nhục mặt.
Thư Âm cúi gằm mặt xuống:
- Vương Phù, rất xin lỗi, ta cứ nghĩ . . .
Vương Phù cảm giác lời nói vừa rồi hơi nặng nề nên dùng giọng trêu đùa xóa tan không khí:
- Không cần xin lỗi, bất cứ ai nếu không thấy tận mắt thì chắc chắn không tin tưởng, vì hắn là sư huynh của ta nên ta mới biết. Nếu ta cũng như các ngươi thì chắc chắn không tin rồi, ha ha . . .
Vương Phù an ủi:
- Giờ các ngươi tin chưa? Sư huynh của ta mà ra tay thì chắc ăn, Thư Âm hãy yên tâm, gia gia của nàng chắc chắn bình yên.
Không hiểu sao trong lòng gã thấy sướng lâng lâng.
Thư Âm gật đầu:
- Ừm!
Mọi thứ xung quanh quá kinh người với họ.
Tuy chưa đếm kỹ nhưng nhìn vô số ổ gà ổ voi là biết có bao nhiêu kẻ xâm nhập nằm xuống tại đây.
Lữ Khải Minh nhìn tình hình không xa, khóe môi cong lên.
Khỏi xem cũng biết xảy ra chuyện gì, sư huynh chẳng những sáng tạo phúc lợi cho tông môn, còn mang đến nhiều tài nguyên hơn cho các đệ tử tu hành.
Sư huynh là núi dựa cho các sư đệ lên mặt.
Có sư huynh như vậy, dù cho gã một đống chỗ tốt thì gã cũng sẽ không rời đi.
Không chỉ mình Lữ Khải Minh nghĩ vậy, đệ tử khác cũng cùng chung suy nghĩ.
Thiên Tu sơn phong.
Lâm Phàm hỏi:
- Lão sư có chắc không?
Hắn và lão sư đã hẹn nhau, nếu Viêm Hoa Đại Đế thật sự còn sống và hãm hại Viêm Hoa tông thì sẽ xắn tay áo xông lên đánh, không cãi cọ nhiều.
Lâm Phàm thích kiểu làm như vậy.
Thiên Tu nói:
- Ừ, chắc chắn, không phải vi sư la rầy gì nhưng đồ nhi không tin vi sư đến thế sao? Đã bao giờ vi sư làm đồ nhi thất vọng chưa?
- Vâng vâng, vậy đồ nhi đi đây, lão sư nghỉ khỏe.
Lâm Phàm vẫy tay, ung dung rời khỏi chỗ lão sư, không mang theo một áng mây.
Hắn cảm giác việc sau này sẽ tràn ngập kích tình.
Vô Địch phong.
- Sư huynh . . .
Vương Phù mang theo đồng bạn đến.
Lâm Phàm không nói nhiều:
- Ừm, vì việc của sư đệ, xuất phát nào.
Đứng cạnh sư đệ đều là bằng hữu của sư đệ, hắn làm chủ phải bảo vệ mặt mũi của sư đệ trước bằng hữu.
Thứ nên cho thì phải cho, đây là điều sư huynh nên làm.
Vương Phù vô cùng cảm kích nói:
- Rất cảm tạ sư huynh!
Tuy gã là đệ tử của Viêm Hoa tông nhưng có tìm hiểu sư huynh trong tông môn khác, toàn ra vẻ cao cao tại thượng, đệ tử có việc gì muốn nhờ sư huynh giúp đỡ thì khó càng khó thêm.
Đâu như sư huynh nhà gã, siêu tốt bụng.
Nếu Vương Phù là nữ, gã thề với trời tuyệt đối sẽ nhào vào vòng tay sư huynh, dâng hiến tất cả, không lấy tiền.
Đám người Vương Hỏa Thanh không còn tùy ý như lúc trước nữa, lộ vẻ tôn kính khi đối diện sư huynh của Vương Phù.
Cường giả.
Người trước mắt là cường giả tuyệt thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận