Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 929: Sớm giải quyết, sớm kết thúc

Lâm Phàm mang theo bọn họ đi tông môn của Thư Âm.
Đối với bọn họ thì muốn cứu tông môn từ tay kẻ xâm nhập là vô cùng khó khăn, hoặc nên nói là không thể nào.
Nhưng với Lâm Phàm là chuyện dễ như chơi, giải quyết dễ dàng.
Vương Phù lên tiếng nhờ vả, nếu hắn không đồng ý thì không xứng chức sư huynh, việc cỏn con, phủi tay một cái là xong, chỉ cần đi một chuyến.
Hỏi bây giờ ai kích động nhất thì đó là Thư Âm.
Nàng cứ nghĩ không có cách nào, ai ngờ Vương Phù không lừa người, sư huynh của gã thật sự rất mạnh, là tồn tại mà kẻ xâm nhập không thể chống lại.
Dọc đường đi, Lâm Phàm ngại tốc độ của họ chậm chạp, hắn lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra cất cả đám vào, sau đó tăng tốc bay về phía mục tiêu.
Tốc độ quá nhanh, nhóm người bị đựng trong Thiên Hà Vương Đỉnh cảm giác màng tai ù đặc, dòng khí thụt lùi hình thành lực cắt có thể xé nhỏ bọn họ ra.
Đồng bạn đi theo Vương Phù trở về đều hết hồn, chưa thấy đối phương đánh nhau nhưng từ mặt này đủ thấy thực lực của đối phương khủng bố cỡ nào.
Vương Phù rất bình tĩnh, chuyện thường thôi, với sư huynh thì không có việc gì là không thể giải quyết.
- Thư Âm, đừng quá căng thẳng, chúng ta đã xuất phát, có sư huynh ở thì mọi chuyện đều giải quyết dễ dàng, không thành vấn đề.
Vương Phù rất tự tin, cũng tin tưởng vào sư huynh, mang chút cảm thán.
Bọn họ dù sao chưa thấy cường giả thật sự nên mới không dám tin lời của gã.
Chợt cảm giác bên ngoài tạm dừng.
Giọng Lâm Phàm truyền vào:
- Được rồi, có thể đi ra.
Nhóm người leo ra khỏi Thiên Hà Vương Đỉnh ngay.
Bọn họ ở bên trong không biết tốc độ nhanh thế nào, nhưng cảm thấy mới qua không lâu.
Thực lực của Lâm Phàm đến trình độ này thì tốc độ cũng nhanh kinh khiếp.
Tốc độ đã vượt sức tưởng tượng của họ.
Một tông môn hùng vĩ sừng sững ở phía xa.
Nhưng nhìn kỹ thì nơi đó u ám nặng nề, không phấn chấn tinh thần như một tòa tông môn khổng lồ nên có.
Lâm Phàm hỏi:
- Chắc đó là tông môn của nàng?
Thư Âm trả lời:
- Đúng rồi, đó là tông môn của ta.
Khi trở về, thật ra nàng hơi sợ, sợ đã xảy ra chuyện không may.
- Đi, trực tiếp giết vào là xong!
Hắn phải giải quyết cuộc chiến thật nhanh, kéo dài lâu quá mất thời gian.
Trong tông môn.
Có các đệ tử trông giữ, nhưng biểu tình hơi âm trầm, hoặc nên nói là có tâm sự.
Tông môn bị kẻ xâm nhập chinh phục, bọn họ làm sao có tâm tình được.
Những người bất mãn kẻ xâm nhập đều bị tàn nhẫn trấn áp, thậm chí không có đường chống cự.
Vương Phù không có ý kiến gì với lời sư huynh nói.
Người thường chắc chắn sẽ bài bố kỹ, bảo đảm không có sơ sẩy gì. Nhưng sư huynh lợi hại biết bao, trong lòng sư huynh đã có tính toán, mọi bài bố ở trước lực lượng tuyệt đối đều không chịu nổi một kích.
Lâm Phàm lơ lửng bên trên tông môn, hét to:
- Kẻ xâm nhập, mau chạy ra đây chịu chết, đừng lãng phí thời gian!
Đám người Vương Hỏa Thanh trân trân nhìn Lâm Phàm, lồng ngực nghẹn lại. Đôi khi sự chênh lệch giữa người với người đột ngột xuất hiện như vậy đấy.
Nếu là bọn họ thì không dám la lối như vậy.
Nhưng với sư huynh của Vương Phù thì chỉ là việc làm bình thường, thực lực cường đại tức là nội tình, có thể không nhìn hết thảy.
Đệ tử trông giữ sơn môn vụt ngẩng đầu, biểu cảm giật mình:
- Ai đến vậy?
Bọn họ không ngờ lúc này còn có người đến đây.
Khi thấy Lâm Phàm khá lạ mặt thì họ càng thắc mắc, trông thấy Thư Âm làm sắc mặt của họ thay đổi.
- Sư tỷ . . .
- Sao sư tỷ trở về rồi? Đi mau lên!
Tuy bọn họ bị kẻ xâm nhập làm sợ nhưng lòng luôn mong mỏi có ai đến cứu họ. Thấy sư tỷ, họ nghĩ vô ích, dù sư tỷ trở về thì chỉ là chịu chết.
Trong đại điện.
Nhóm kẻ xâm nhập chiếm cứ nơi này.
Nhị lão tổ cười nịnh, khom lưng uốn gối, không dám lỗ mãng trước mặt kẻ xâm nhập.
Một kẻ xâm nhập đứng bật dậy, nhếch mép:
- Hưm? Thú vị, còn dám trở về.
Khi ấy lão tổ của tông môn này liều mạng cứu mấy tiểu tử kia ra, hành động này chọc bọn họ khó chịu, không ngờ nhóm người kia lại trở về.
Tim nhị lão tổ rung lên, nhớ lại Thư Âm, mặt lão lạnh lùng.
Có lẽ đúng là đã trở về.
Ầm!
Mấy bóng người bay lên khỏi đại điện, tiếng nói dõng dạc vang vọng đất trời.
- Một đám con kiến, không ngờ còn dám trở về, tưởng có ai cứu các ngươi sao?
Kẻ xâm nhập nói chuyện có mái tóc dài màu xám, khuôn mặt hơi khô gầy, người phát ra tử khí.
Mấy kẻ xâm nhập khác ở bên cạnh gã trưng ra bộ mặt lạnh lùng, giễu cợt nhìn bóng người ở phía xa.
Nếu Lâm Phàm không ở thì nhóm Thư Âm tuyệt đối không dám mặt đối mặt với đối phương, nhưng giờ thì họ dửng dưng như không.
Các đệ tử bị hàng phục ngước đầu lên, lộ vẻ mặt thắc mắc.
- Người kia là ai?
- Không biết, nhưng đó là sư tỷ thì phải, sao sư tỷ trở về nữa? Bọn họ là kẻ xâm nhập!
Các đệ tử không muốn thấy nhất là sư tỷ trở về, nhưng sự thật là sư tỷ trở lại, đây là đến chịu chết.
Nhị lão tổ bước ra một bước, mặt dữ tợn:
- Thư Âm, không ngờ ngươi còn dám trở về, lần này không có lão già kia cứu ngươi, để xem ngươi chạy thế nào!
Thư Âm ở trong mắt lão đã là cá nằm trên thớt thịt.
Thư Âm uất giận hét to:
- Kẻ phản đồ, các ngươi đã làm gì gia gia của ta!?
Trước kia nhị lão tổ này là trưởng bối mà nàng tôn kính, không ngờ khi kẻ xâm nhập đến thì là lão tổ thứ nhất đụng trận đầu hàng.
- He he, gia . . . A!
Nhị lão tổ ánh mắt giao nhau với Lâm Phàm, cảm giác thân thể như bị sức đè ép to lớn.
Bùm!
Người nhị lão tổ nổ tung, một bãi thịt từ trên trời rơi xuống.
Các đệ tử thấy cảnh này thì trợn mắt há hốc mồm, không biết chuyện gì xảy ra.
- Được rồi, đừng lãng phí thời gian, tên kia đã là phản đồ thì giết cho rồi.
Lâm Phàm lười nghe lão già Đạo cảnh trung kỳ lèm bèm.
Dùng một ánh mắt giết người, khoảnh khắc nổ nát.
Thực lực đến trình độ như hắn có thể làm được không động tay chân, một ánh mắt có thể trừng chết đối phương.
Thư Âm xoe tròn mắt nhìn Lâm Phàm lại ngó Vương Phù:
- A?
Thư Âm muốn hỏi tình huống gì đây.
Vương Phù bất đắc dĩ nhún vai như đang nói chuyện bình thường, ta không hiểu lắm, cứ nhìn là được, đừng ngạc nhiên.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Thất vọng.
Hắn đếm kỹ, chỉ có mười kẻ xâm nhập, không đủ để nhét kẽ răng.
Các đệ tử kinh ngạc đến ngây người.
Bọn họ thật không ngờ nhị lão tổ phản bội tông môn chưa nói hết câu đã bị đối phương đập nát bét.
Sư tỷ tìm cường giả như vậy ở đâu ra? Quá kinh người.
Nam nhân tóc xám lạnh lùng hỏi:
- Dân bản xứ, ngươi là ai?
Nhị lão tổ đã trở thành nô bộc, nói sao cũng là người của gã, giờ bị dân bản xứ này giết, chẳng khác nào tát mặt gã.
Bùm!
Lâm Phàm biến mất tại chỗ.
Khi hắn lại xuất hiện thì đã ở trước mặt nam nhân tóc xám.
Nam nhân tóc xám ngây người, cảm giác uy lực cực kỳ cường đại ập đến:
- Hưm?
Không có cơ hội phản ứng.
Chỉ thấy Lâm Phàm giơ tay lên, một bàn tay vỗ vào đầu của đối phương.
Năm ngón tay xòe ra kéo theo dòng khí cực kỳ sắc bén.
Bùm!
Một bãi máu nổ tung trước mặt Lâm Phàm.
Uy lực bàn tay này cực kỳ kinh người, trực tiếp nghiền áp kẻ xâm nhập trước mắt.
- Cái gì?
Rất nhiều đệ tử ngơ ngẩn.
Bọn họ không dám tưởng tượng, kẻ xâm nhập vô địch trước mặt họ vậy mà bị người một bàn tay đập nát.
- Lợi hại, thực lực của sư huynh vọt lên tận trời rồi, ta phải cố gắng đến khi nào mới có bản lĩnh như sư huynh?
Vương Phù biết sư huynh rất lợi hại, nhưng hiện tại thấy tận mắt vẫn làm gã há hốc mồm.
Siêu kinh người.
Vương Phù nhìn sang biểu tình của đồng bạn, thấy bọn họ còn giật mình hơn cả bản thân thì gã cười tự hào.
Đây là sư huynh của gã chứ không phải của họ.
Thư Âm ngơ ngẩn nhìn, bị kinh sợ không nói nên lời.
Nàng chưa bao giờ nghĩ kẻ xâm nhập siêu khủng bố mà chẳng có chút sức chống cự trước mặt sư huynh của Vương Phù. Thư Âm cảm thấy kẻ xâm nhập lúc này như ảnh thu nhỏ bọn họ lúc trước.
- Ngươi . . .!
Chín kẻ xâm nhập khác hoàn toàn thay đổi sắc mặt, bọn họ không dám tin.
Đang lúc họ định nói gì thì xảy ra chuyện khiến họ hoảng sợ.
- Sớm giải quyết, sớm kết thúc.
Lâm Phàm xuất hiện trước mặt một kẻ xâm nhập, co nắm tay đấm vào đối phương.
Tu vi Đạo cảnh đã có được thân thể Đạo cảnh, đâu dễ bị đánh thủng.
Nhưng dưới thực lực của Lâm Phàm thì những thân thể kia tan tác hết.
Phập!
- Sao có thể như vậy?
Kẻ xâm nhập đó bị đấm một phát, mặt đỏ thẫm, lồng ngực teo tóp lại, xương bên trong vỡ ra từng tấc.
Một lỗ máu xuất hiện.
- Quá yếu.
Tuy điểm rất hấp dẫn người nhưng Lâm Phàm khát vọng có thể đánh nhau với cường giả thật sự.
Với mấy tên này thì Lâm Phàm rất muốn hỏi bọn họ đi ra từ thôn cho người mới nào vậy? Yếu không chịu nổi, không khiến người nổi hứng được.
- Cái gì?
Còn sót lại tám kẻ xâm nhập đã hóa đá, đầu óc trống rỗng, không dám tin cảnh tượng trông thấy trước mắt.
Hoặc nên nói là nó như giấc mơ với họ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cảm giác đè ép mãnh liệt ập đến.
Khi bọn họ phản ứng lại thì thân hình tràn ngập cảm giác muốn nổ tung.
Bùm!
Bùm!
Tám người bá đạo rơi xuống như mưa.
Rơi lộp độp xuống đất, mặt đất không chịu nổi lực lượng khủng bố đó bị đập thủng thành hố sâu.
Có đệ tử to gan lại gần nhìn vào hố sâu, rồi trợn to muốn rớt tròng mắt.
Quất nát ngang eo.
Siêu cuồng bạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận