Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 930: Mời biểu diễn tiết mục của các ngươi

- Kết thúc.
Mười kẻ xâm nhập quá ít, nếu Vương Phù không phải sư đệ của hắn thì hắn lười đến đây.
Lâm Phàm giơ ngón tay, trữ vật giới chỉ bay lên, rơi vào bàn tay hắn.
Không thể quên những tài nguyên mang tính chiến lược này, thịt ít đến mấy vẫn là thịt.
Bốn phía yên tĩnh, mọi người bị cảnh tượng trước mắt làm giật nảy mình.
- Cứ kết thúc vậy sao?
Có đệ tử nhéo đùi, hơi mạnh tay, ăn đau nhe răng trợn mắt.
Đây không phải mơ, nó có thật.
- Sư đệ, sư huynh đi trước, chuyện còn lại giao cho sư đệ giải quyết.
Lâm Phàm không quay đầu lại ẩn vào hư không, lao đi xa.
- Sư huynh . . .
Vương Phù muốn ngăn sư huynh lại, nhưng vừa mở miệng đã không thấy bóng dáng sư huynh đâu, hoàn toàn biến mất trước mắt gã.
Vương Phù bất đắc dĩ nói:
- Ài, sao mà đi gấp vậy.
Gã vốn muốn tâm sự với sư huynh thêm, nào ngờ sư huynh chạy nhanh quá.
Vương Hỏa Thanh đã ngây người:
- Vương Phù, sư huynh của ngươi . . .
Mạnh quá, thật sự rất mạnh.
Vương Phù nói:
- Hết cách, sư huynh của ta là vậy đấy. Thật ra ta cảm giác được sư huynh không mấy vui vẻ.
Vương Hỏa Thanh:
- A? Không vui? Chắc tại chúng ta, dù sao không thân chẳng quen.
Thư Âm đi tới trước mặt Vương Phù:
- Xin lỗi, làm ngươi khó xử với sư huynh.
Vương Phù kinh ngạc nói:
- Hả? Ta có bị khó xử gì đâu.
Sau đó gã phản ứng lại:
- À, các ngươi hiểu nhầm rồi. Ta nói sư huynh không vui không phải vì chúng ta mà vì sư huynh rất thất vọng với những kẻ xâm nhập này, có lẽ vì ít quá. Lúc ở trong tông môn các ngươi cũng thấy rồi, kẻ xâm nhập bị sư huynh của ta giết ít nhất cũng mấy trăm, hàng ngàn, số lượng cỡ đó mới làm sư huynh của ta hưng phấn được. Nơi này mới có mười kẻ xâm nhập, không đủ cho sư huynh làm nóng người, nên sư huynh mới hơi khó chịu.
Khi Vương Phù nói ra mấy lời này, không một người phản bác hay phản đối.
Toàn bộ chìm trong thinh lặng.
Nếu người khác nói ra lời này đã bị bọn họ mắng té tát vào mặt.
Nhưng do Vương Phù nói ra, họ cũng thấy sư huynh của gã mạnh tới mức nào.
Có lẽ đúng là vậy, người so với người cách biệt quá lớn.
Vương Phù nhìn biểu tình giật mình của mọi người, gã nhoẻn miệng cười, không hiểu sao tâm tình rất vui vẻ.
Có đệ tử phản ứng lại, kêu lên:
- Sư tỷ, lão tổ khỏe, bị nhốt trong nhà tù ngầm!
Tuy tông môn bị kẻ xâm nhập chiếm cứ nhưng trong lòng nhiều đệ tử không phục, bọn họ chịu nhục. Giờ kẻ xâm nhập đã chết, họ không cần ẩn giấu nữa.
Thư Âm nghe vậy thì mừng rỡ, không ngờ gia gia vẫn khỏe mạnh.
- Bất đắc dĩ, kẻ xâm nhập làm người thất vọng, không biết chuyện lần này có dẫn đến chấn động không. Dù sao không phải tất cả kẻ xâm nhập đều là heo ngốc, đã chết nhiều người như vậy mà còn lao đầu vào thì thật là khiến người cười chết.
Lâm Phàm hy vọng chỉ số thông minh của kẻ xâm nhập không cao bằng hắn, tiếc rằng kẻ xâm nhập ăn ngon ngủ ngon, chắc sẽ không đần.
Bên dưới có khu rừng, rất rậm rạp, có mùi quen thuộc.
Đương nhiên không phải mùi của điểm.
- Ài, mệt chết.
Lâm Phàm không vội quay về tông, hắn muốn nhìn xem.
Không Gian Thần Trụ đã liên kết, chắc sẽ có kẻ xâm nhập mạnh hơn đến, tới bây giờ chưa nghe tin tức gì, không biết có phải bọn họ đang tập hợp thành đội không.
Lâm Phàm đáp xuống cạnh một cây cổ, ngồi dưới đất nghỉ ngơi một chốc.
Tạm thời không cần lo cho tông môn, có nàng treo cổ ở, sẽ an toàn.
Đôi khi Lâm Phàm rất nhức đầu, nàng treo cổ khó chơi, thực lực tổng thể khiến người không đoán ra. Nhưng xem biểu tình của Thanh Oa là biết nàng treo cổ không phải hạng đơn giản.
Bộp!
Lâm Phàm đang suy nghĩ những chuyện này thì bên cạnh có động tĩnh.
Có tiếng bước chân.
Một con yêu thú toàn thân lông đen mun, vẻ ngoài như báo săn cảnh giác nhìn Lâm Phàm, đôi mắt vàng lấp lóe tia hung dữ.
Lâm Phàm cười, giơ tay lên:
- Xem ta như con mồi? Này . . .
Xào xạc!
Bốn vó yêu thú nhanh nhẹn lùi ra sau, nằm sấp xuống, cảnh giác nhìn Lâm Phàm, bộ dạng như thể ‘ngươi dám nhúc nhích là ta sẽ nhào lên cắn đứt đầu của ngươi’.
Lâm Phàm ngoắc yêu thú, mỉm cười hiền hòa:
- Nào, đừng sợ, ta không phải là người xấu, sẽ không đánh ngươi. Qua đây, chúng ta có thể tán gẫu một buổi . . .
Cánh mũi ẩm ướt hít hà, yêu thú cảm nhận nguy cơ, nhưng nó không nhận thấy hơi thở khủng bố từ người đối phương.
Khoang miệng nhễu nhão nước dãi thấm ướt mặt đất.
Lách tách lách tách!
Tiếng khúc gỗ bị đốt cháy.
Lâm Phàm nhìn món ngon trước mắt, không kiềm được thèm thuồng:
- Oa, thơm quá, chất thịt của con yêu thú này ngon ghê.
Lâm Phàm rất tự tin vào tay nghề của mình, hương vị đó không đùa được, thật sự rất ngon.
- Mùi tỏa ra từ chỗ này thì phải.
Đang lúc Lâm Phàm định ăn thì có người đến gần.
Đó là mùi phát ra từ thân thể hoặc mùi nước hoa.
Vài bóng dáng yêu kiều từ xa đi đến.
Các nàng phong tư siêu đẳng, đặc biệt nữ nhân đi đầu có vóc dáng thướt tha, tuy khuôn mặt bị miếng vải mỏng che chắn nhưng nhìn liền biết là mỹ nữ.
Lâm Phàm nhủ thầm:
- Người bây giờ thật lạ, che mặt có ích gì, tắt đèn rồi nhà ngói cũng như nhà tranh, chỉ cần ngó dáng người.
Nữ nhân đeo mạn che mặt dường như không muốn ai thấy mặt mình, nhưng làm vậy chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi.
Lâm Phàm nhìn ra được sáu nữ nhân đều là kẻ xâm nhập, tu vi Đạo cảnh.
- Thế giới của kẻ xâm nhập trông như thế nào nhỉ?
Nhóm người đầu tiên buông xuống giới vực tuyệt đối không phải yếu nhất, bởi vì họ mang theo Không Gian Thần Trụ đến đây, có nhiệm vụ quan trọng, sao có thể cho tay mơ tới được.
Hoặc là tu vi bị ức chế, chỉ có thể cho Đạo cảnh đến.
Hoặc là tu vi thấp nhất là Đạo cảnh.
Xét cho cùng thì Lâm Phàm tin vào giả thiết thứ nhất hơn.
Vực ngoại giới áp chế tu vi, chỉ có là Đạo cảnh mang Không Gian Thần Trụ đến.
Lâm Phàm nhìn sáu cô nương thân hình yểu điệu, ngón tay tự động co giật.
Sáu cô nương cũng nhìn Lâm Phàm.
Một cô nương mở miệng nói:
- À, thì ra là dân bản xứ nơi này.
Giọng nói lạnh lùng xen lẫn khinh thường, dường như biết hắn là dân bản xứ thì không thèm để vào mắt.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Sáu vị mỹ nữ có gì chỉ giáo?
- Hưm?
Nữ nhân tóc dài xõa vai cũng là người vừa lên tiếng nghe dân bản xứ bình tĩnh hỏi thì bất ngờ, dường như ngạc nhiên vì dân bản xứ trông thấy họ nhưng không bỏ chạy.
Lâm Phàm cười tủm tỉm, nữ nhân đeo mạn che mặt chắc là cầm đầu nhóm người này, tu vi cao nhất.
Ngụy Hồng Ngọc tiến lên, mắt tràn ngập sát ý:
- Hừ! Dân bản xứ, ngươi muốn chết hay sống?
Lâm Phàm trả lời:
- Đương nhiên muốn sống, ta nghĩ bao gồm các ngươi cũng không muốn chết, đúng chứ?
Ngụy Hồng Ngọc nổi giận:
- Láo xược!
Tuy đối phương trả lời câu hỏi nhưng nghe ngữ điệu có cảm giác trêu chọc, điều này làm Ngụy Hồng Ngọc rất bực tức, cảm giác dân bản xứ không thèm để họ vào lòng.
Ngụy Hồng Ngọc định ra tay nhưng bị nữ nhân đeo mạn che mặt ngăn lại.
Ngụy Hồng Ngọc cố nén tức giận nói:
- Dân bản xứ, cho ngươi một cơ hội sống, để lại thịt nướng rồi xéo ngay. Đừng không quý trọng cơ hội này, không biết bao nhiêu người muốn sống mà không có cơ hội đó.
Lâm Phàm ngước đầu lên, trừ nữ nhân lên tiếng và nữ nhân đeo mạn che mặt ra, mấy người khác giữ biểu cảm giễu cợt chờ xem trò hay.
- Các ngươi nhìn xem, trăng đêm nay rất tròn đúng không?
Mấy cô nương nghe ù ù cạc cạc, hoàn toàn không hiểu hắn nói gì.
Lâm Phàm cúi đầu, buồn rầu nói:
- Có đồ ăn ngon, ánh trăng cũng đẹp, à, ta còn có rượu nữa, nhưng cứ cảm giác thiếu vài thứ.
Hắn vụt ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm nói, hoàn toàn không thèm để đối phương vào mắt:
- Nghĩ ra rồi! Là thiếu trợ hứng. Cho nên nếu các ngươi muốn sống thì nhảy cho ta, nhớ kỹ, điệu múa phải dụ dỗ. Cơ hội này rất hiếm có, dù sao ta chưa bao giờ nương tay với kẻ xâm nhập.
Dám hăm dọa khắc tinh của kẻ xâm nhập, bọn họ mất trí rồi.
Các cô nương nghe xong rất giận.
Ngụy Hồng Ngọc nổi khùng lên:
- Muốn chết!
Trường kiếm keng một tiếng, kiếm quang vụt qua, tốc độ rất nhanh, chỉ trong chớp mắt.
Đủ thấy tạo nghệ kiếm đạo của Ngụy Hồng Ngọc rất cao.
Bốp!
Trong tích tắc, không ai biết chuyện gì xảy ra nhưng nghe tiếng động trầm đục.
Khi họ phản ứng lại thì Ngụy Hồng Ngọc mới rồi còn kiêu ngạo đã biến mất.
Nhìn ra xa hơn, Ngụy Hồng Ngọc chổng mông lên trời, vùi đầu vào cây cổ.
Cảnh tượng này quá kinh người, bọn họ không phản ứng lại chuyện gì xảy ra.
Các cô nương cảnh giác, có xu hướng bùng nổ cuộc chiến.
Nữ nhân đeo mạn che mặt lên tiếng, giọng mềm nhẹ nhưng lạnh lẽo xa cách:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
- Dân bản xứ chứ gì, các ngươi gọi vậy mà. Được rồi, đừng nói nhảm nữa, cho các ngươi ba giây, nhảy hoặc là . . .
- Chết!
Lâm Phàm cười tươi, hắn cảm giác tính nết đã tiến bộ, sửa đổi nhiều.
Nếu là trước kia thì chắc chắn không có lựa chọn này, hắn chưa từng tưởng tượng.
Không bắn pháo hoa, còn cho cô nương cơ hội sống, các ngươi dám tin không?
Bản thân hắn không tin được.
Có nữ nhân nhỏ giọng nói:
- Sư tỷ, chúng ta liều mạng với hắn đi!
Bọn họ không ngờ thực lực của dân bản xứ này mạnh đến vậy, nhưng nếu đấu cứng thì có lẽ còn cơ hội.
Lâm Phàm nôn nóng thúc giục:
- Mau lên, mau lên, đừng lề mề được không, ta sắp nhấm nháp đồ ngon.
Nữ nhân đeo mạn che mặt lặng im, khuôn mặt dưới lớp vải trắng lộ vẻ giãy dụa, cuối cùng ngăn lại sư muội định ra tay.
- Nhảy!
Lâm Phàm nở nụ cười:
- Sáng suốt.
Trăng tròn vành vạnh chiếu tia sáng xuống.
Lâm Phàm gặm chân yêu thú, uống một hớp rượu lớn, năm nữ nhân nhảy điệu múa hắn xem không hiểu.
Tuy rất đẹp nhưng không phải loại hắn thích.
- Ngừng, nhảy cái quái gì vậy, có biết nhảy không? Ta muốn xem dụ dỗ, các người nhảy kiểu gì? Xem kỹ, phải nhảy thế này này!
Lâm Phàm đứng lên làm mẫu.
- Lắc mông, ưỡn ngực, thè lưỡi ra liếm môi dưới, quyến rũ vào. Biết cái gì gọi là quyến rũ không? Cho các ngươi một cơ hội, nếu nhảy không tốt thì khỏi nhảy nữa, đập chết hết!
Năm cô nương giận điên lên trước yêu cầu quá quắt này.
Dù là cô nương đeo mạn che mặt cũng không nhịn được muốn liều mạng với đối phương.
Một cô nương gầm lên, tiến tới trước:
- Khốn nạn, dám nhục nhã chúng ta! Dù ta chết cũng không nhảy! Ngươi đừng tưởng rằng . . .
Binh!
Không ai thấy rõ hắn ra tay như thế nào, khi phản ứng lại thì cô nương mới rồi còn tức giận đã như người đi trước, đầu khảm vào cây cổ, chổng mông treo lơ lửng, không nhúc nhích.
Nữ nhân đeo mạn che mặt muốn xem rõ động tác của đối phương nhưng không thấy gì, cách biệt thực lực quá lớn.
Mồ hôi từ từ ứa ra từ khuôn mặt trắng trẻo, nàng khuất phục dưới uy quyền.
Lâm Phàm lấy ra máy phát thanh lúc trước rút thăm trúng thưởng được.
Tự tặng cho mình một bài hát Dương.
Âm nhạc vang lên.
Tiếng hát cất lên.
Đến đây nào, vui vẻ nào.
Đến đây nào, tình yêu ơi.
Đến đây nào, cùng kết hợp nào.
Lâm Phàm cười nói:
- Nào, mời biểu diễn tiết mục của các ngươi, diễn cẩn thận vào, nếu không sẽ chết người.
Nụ cười kia cực kỳ đáng sợ in trong mắt họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận