Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 931: Chúng ta không sợ chết

Âm thanh khiến người mơ màng vang lên.
Bốn cô nương mặt đen như than, lửa giận rực cháy trong lòng.
Lửa hận bốc lên nghi ngút, các nàng rất muốn giết dân bản xứ trước mắt.
Dân bản xứ ăn thịt nướng, uống rượu thô tục trước mặt họ, ánh mắt đầy giễu cợt nhìn họ như đang xem đồ chơi.
- Sư tỷ, dân bản xứ này quá đáng ghét!
Các nàng tức sắp điên.
Với thân phận, địa vị của họ sao có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy trước mặt một nam nhân, còn là dân bản xứ? Đây là sỉ nhục với họ.
Nữ nhân đeo mạn che mặt không trả lời, nhưng mắt hừng hực lửa giận.
Lâm Phàm cười, vờ như không thấy ánh mắt của các cô nương, hắn không thèm để ý tới.
- Nói lén gì đấy, đừng làm biếng. Ngươi nhảy kiểu gì hả, nhảy nghiêm túc chút.
Các cô nương khuất nhục, muốn khóc.
Chuyện quái quỷ gì thế này, đã hứa là dân bản xứ vực ngoại giới yếu xìu đâu? Rõ ràng dân bản xứ trước mắt họ rất mạnh.
Nữ nhân đeo mạn che mặt tức giận người run rẩy, nhưng nàng cố kiềm nén.
Không thể xem thường thực lực của đối phương, nếu họ quá kiêu ngạo thì rất có thể sẽ chết tại đây.
Lâm Phàm từ từ nhấm nháp thức ăn ngon, các cô nương chậm rãi nhảy múa.
Thời gian qua rất nhanh, trời đã hửng sáng.
Các cô nương nhảy suốt đêm, người kiệt sức.
Bọn họ có đưa ra phản đối.
Vốn bốn người nhảy nhưng bây giờ chỉ còn ba người.
Nói theo lời của dân bản xứ này là:
Đừng tưởng rằng ta là người tốt thì các ngươi có thể cò kè mặc cả, thật ra ta rất tàn nhẫn.
Hành động này hù ba người không dám hó hé tiếng nào, lo tập trung nhảy.
Lâm Phàm đứng lên:
- Trời sáng, cũng nên đi rồi.
Bên cạnh có bộ xương to, nguyên con yêu thú nằm trong bụng hắn.
Ba cô nương như được cứu vớt, tuy tu vi của họ lợi hại nhưng dưới uy áp đó khiến sức lực toàn thân bị đào rỗng.
Bộp!
Lâm Phàm đi tới trước mặt nữ nhân đeo mạn che mặt:
- Ta rất tò mò, ngươi đeo mạn che mặt làm gì? Vì quá đẹp hay rất xấu? Tháo xuống xem thử.
Nữ nhân đeo mạn che mặt lùi lại một bước, chống cự kịch liệt:
- Ngươi . . . ngươi đừng . . .
Xoẹt!
Khăn che bị tháo xuống lộ ra khuôn mặt rất xinh đẹp, làn da trắng muốt như thủy tinh lóe tia sáng khác lạ, non mềm búng ra sữa.
Đây là khuôn mặt rất dễ làm nam giới sinh ra mến mộ.
Lâm Phàm thản nhiên nói:
- Cũng tạm được, đâu đẹp gì. Tiểu cô nương, tuổi nhỏ đừng tự tin quá.
Hắn bay lên cao, chuẩn bị rời đi:
- Nói chuyện giữ lời, bản phong chủ không giết các ngươi, xem như các ngươi rất may mắn, may nhất trong kẻ xâm nhập.
Chớp mắt Lâm Phàm đã biến mất.
- Chết tiệt! Sư tỷ, dân bản xứ kia dám làm vậy!
Nữ nhân thắt bím dài ở bên cạnh có khuôn mặt không xấu, nhưng sắc mặt hơi lạ.
Nàng nhìn sư tỷ, không phải ai cũng có thể tháo khăn che xuống, hôm nay đã bị dân bản xứ tháo xuống, chuyện này . . .
Tần Thải Hạm sắc mặt âm trầm nhìn sang hai người còn lại:
- Không cho phép ai nói ra chuyện này.
Hai người gật đầu nói:
- Biết rồi sư tỷ.
Không thể đồn ra ngoài, sẽ ảnh hưởng lớn đến sư tỷ.
- Đi xem ba người kia có bị sao không.
Tần Thải Hạm nhớ đến ba vị sư muội, nàng thật không ngờ dân bản xứ dám xuống tay.
Ở chỗ bọn họ nếu không có thù sống chết hoặc vì một vài cơ duyên thì làm gì có ai nỡ xuống tay với nữ nhân xinh đẹp?
Hơn nữa ba vị sư muội bị Lâm Phàm đánh dính vào trong cây, tư thái bất nhã, khó coi.
Sư muội xem xét tình hình run giọng báo cáo:
- Sư tỷ, còn thở! Nhưng dân bản xứ kia xuống tay quá nặng, các sư muội vỡ xương toàn thân, muốn khỏe lại cần chút thời gian.
Nàng cảm giác dân bản xứ quá tàn nhẫn, mừng thầm mình không chọc vào đối phương, nếu không thì cũng nhận kết cục không tốt hơn.
Tần Thải Hạm thở phào:
- Vậy cũng đủ rồi.
Các sư muội đều có tu vi Đạo cảnh, gãy xương toàn thân là việc nhỏ, không đáng gì, qua không lâu sau sẽ khỏe lại.
Một nữ nhân biểu tình phức tạp nhỏ giọng nói:
- Sư tỷ, có vẻ như vực ngoại giới này không đơn giản.
Bọn họ nghe nói vực ngoại giới mạnh nhất chỉ có Đạo cảnh, bọn họ đi vào tuyệt đối không gặp nguy hiểm gì.
Nhưng nhìn bây giờ xem? Không nguy hiểm? Suýt mất mạng luôn rồi.
Tần Thải Hạm không đáp mà chìm trong suy tư. Nàng biết vực ngoại giới có Tri Tri Điểu, cũng đã đọc bài viết.
Có người giống như họ buông xuống nơi này đã bị dân bản xứ giết.
Lúc ấy Tần Thải Hạm cứ nghĩ là thổi phồng, nay xem ra đúng là thật, tuyệt đối không nhầm được.
Viêm Hoa tông.
Một bóng dáng tuyệt thế siêu đẳng lơ lửng trên trời.
Vạn Quật lão tổ đi tới Viêm Hoa tông, không phải kiếm chuyện với ai mà có việc cần tìm Lâm Phàm.
Vạn Quật lão tổ rũ mắt xuống nhìn hai đệ tử canh giữ sơn môn:
- Khi nào sư huynh của các ngươi trở về?
Hai đệ tử rất hoảng, bọn họ có chút ấn tượng với ả đàn bà này.
Rất mạnh, nhưng từng chịu thiệt trong tay sư huynh. Không ngờ đối phương lại đến nữa, còn trong lúc vắng mặt sư huynh, sắp xảy ra chuyện lớn.
Bọn họ rất sợ hãi, rất khủng hoảng.
Nhưng ngẫm lại bọn họ là mặt tiền của tông môn, là người trông giữ sơn môn, gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, đại biểu cho tông môn.
Dù có sợ cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Bọn họ đứng thẳng người, lấy ra khí thế, trở nên khác biệt.
- Chúng ta làm sao biết khi nào sư huynh trở về, nếu ngươi có chuyện gì thì chờ ở đây. Khi chưa được cho phép thì không thể bước vào Viêm Hoa tông một bước.
Hai người nói chuyện dõng dạc đầy bá khí, nhưng nói xong thấy lạnh tóc gáy, cảm giác bốn phía tối đen, có đôi mắt khủng bố nhìn họ chằm chằm.
Vạn Quật lão tổ cau mày:
- Hưm?
Nàng không ngờ hai người giữ sơn môn không chút e ngại nàng, thật lạ lùng.
Đệ tử sơn môn phồng lên can đảm nói:
- Hừ gì mà hừ, ta nói rồi, chúng ta không biết khi nào sư huynh trở về, nếu muốn chờ thì chờ ở đây, còn không muốn thì tùy thời đi đi.
Đệ tử rất sợ, nhưng bề ngoài tuyệt đối không thể lộ ra sợ hãi.
Nếu không sẽ làm mất mặt tông môn, bị sư huynh biết chắc sẽ khiến sư huynh rất thất vọng.
- Ha ha, thú vị, không ngờ hai đệ tử canh giữ sơn môn của Viêm Hoa tông cũng cương cường như vậy. Không sợ ta giết các ngươi rồi xông vào sao?
Đương nhiên Vạn Quật lão tổ sẽ chờ Lâm Phàm trở về, đang lúc rảnh rỗi sinh nông nỗi, nàng không ngại hù dọa hai đệ tử.
Quả nhiên, hai đệ tử lòng lạnh lẽo, biểu tình như nuốt phải ruồi.
Đừng tưởng trông giữ sơn môn là an toàn, oai phong lắm, thật ra là nơi nguy hiểm nhất, có người đánh tới tông môn thì sẽ làm thịt bọn họ đầu tiên, nên họ dùng mạng sống đổi oai phong.
Một giọng nói từ xa vọng lại:
- Vậy sao? Ghê gớm vậy à? Thế thì giết một người cho bản phong chủ xem.
Hai đệ tử ngước đầu lên, hưng phấn reo to:
- Sư huynh!
Lâm Phàm từ xa trở về, nghe câu nói hơi bá đạo của Vạn Quật lão tổ thì tỏ vẻ khó chịu.
Muốn làm thịt sư đệ của hắn? Đúng là không thèm để hắn vào mắt.
Hai đệ tử ngẩng cao đầu, không chút e sợ:
- Ngươi tới đi, hai chúng ta chết vì tông môn là chết vì quang vinh, vì kiêu ngạo, giết đi!
Đùa, sư huynh đã trở lại mà còn sợ thì thà đập đầu vào đậu hủ chết cho rồi.
Vạn Quật lão tổ nhìn Lâm Phàm, lại xem hai đệ tử ở bên dưới không chút e dè, nàng bật cười.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Vạn Quật lão tổ nở rộ nụ cười:
- Đùa thôi, lần này đến vì có chuyện quan trọng cần bàn với Lâm phong chủ.
Lâm Phàm cười hỏi lại:
- Có việc?
Mụ già Vạn Quật không có việc gì sẽ không đến, đến tìm là có chuyện quan trọng cần bàn, thật gian manh.
- Thôi đừng, bản phong chủ và ngươi không quen thân, ngươi có chuyện gì cần bàn với bản phong chủ?
Lâm Phàm cho đối phương cơ hội phát huy, khỏi đoán cũng biết có chuyện gì, liên quan đến kẻ xâm nhập chứ gì.
- Lâm phong chủ!
Giọng của Vạn Quật lão tổ trở nên cao vút, khuôn mặt nghiêm túc nói:
- Việc này liên quan đến tất cả người vực ngoại giới, dù thực lực cá nhân của ngươi mạnh đến đâu thì khi đối diện kẻ địch khủng bố cũng chỉ là bọ ngựa đấu xe, hy vọng ngươi có thể nghiêm túc lắng nghe từng câu ta nói. Việc này liên quan đến người hoặc tông môn mà ngươi quan tâm.
Vạn Quật lão tổ rất muốn đè đầu đối phương ra đánh, vào lúc này rồi mà hắn dửng dưng như không, chờ đến giây phút đó e rằng hối hận cũng không kịp.
Vạn Quật lão tổ từng thấy nhiều cường giả không nghe vào tai lời nàng nói, kết cục thảm liệt, không kịp hối hận.
Lúc ấy tất cả đã muộn.
Nên Vạn Quật lão tổ hy vọng đối phương đừng không để bụng, nếu không chờ tới lúc đó dù biết sai cũng muộn màng.
Lâm Phàm nhìn đối phương, nói y như thật.
- Mụ già Vạn Quật, ngươi . . .
Hắn mới mở miệng đã bị Vạn Quật lão tổ ngắt lời:
- Lâm phong chủ, ta tôn trọng ngươi, xin ngươi cũng tôn trọng ta một chút.
Vạn Quật lão tổ sắp không nhịn được, những gì tên này làm với nàng còn mới mẻ ngay trước mắt, nhưng làm cường giả, đôi khi có chuyện gây chút bọt nước trong biển đời, lặng xuống rồi sẽ biến mất.
Lâm Phàm hỏi:
- Rồi rồi, thì tôn trọng. Cô nương Vạn Quật, có phải muốn nói với bản phong chủ về kẻ xâm nhập? Chỉ cần trả lời đúng hoặc không.
Vạn Quật lão tổ nghe vậy tức xì khói, mặc dù nàng đang trong thân thể chuyển kiếp nhưng tuổi thật đủ làm lão tổ tông của hắn.
- Đúng vậy!
Lâm Phàm vừa lòng gật gù:
- Có phải ngươi định lừa dối ta tham gia vào liên minh hoặc đoàn đội của ngươi, cùng nhau chống lại kẻ xâm nhập?
- Đúng.
Đúng là nàng muốn nói điều này.
- Lâm phong chủ, có lẽ ngươi không biết, trong vực ngoại giới còn ẩn giấu tồn tại mà ngươi không biết. Nếu ngươi tham gia vào thì ta bảo đảm sẽ cố gắng lớn nhất cho tông môn của ngươi tiếp tục tồn tại.
Lâm Phàm chớp chớp mắt, câu này hơi vũ nhục người, có hắn ở mà nói như thể không giữ gìn được tông môn.
Nếu hắn không bảo vệ được tông môn thì không tin có ai giữ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận