Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 934: Tìm cái chết cũng không nên chọn kiểu này

Lâm Phàm xua tay:
- Đừng hốt hoảng, có gì từ từ nói, đừng tru tréo, ở đây là Viêm Hoa tông, bị người ta thấy hiểu nhầm bản phong chủ khi dễ ngươi.
Tần Phong này xem như nhân tài, nghe xong lời hắn nói cảm ngộ ra chân lý Hải Quân, thành lập tổ chức Hải Quân làm người vực ngoại giới cười bể bụng.
Giờ Tần Phong đến chỗ của hắn khóc rống, xem ra có chuyện gì rồi.
- Phải rồi, ta phải bình tĩnh. Lâm huynh, chuyện này nói ra thì dài dòng, Lâm huynh nhớ nghe ta nói hết.
Lần đầu tiên Tần Phong hoang mang con đường cuộc đời.
Lữ Khải Minh nhìn Tần Phong, biểu cảm trên mặt tên này khiến người bất đắc dĩ, chắc đã gặp đả kích gì.
Lâm Phàm biểu hiện bình tĩnh nói:
- Ừ, không gấp, ngươi nói từ từ, bản phong chủ nghe.
Không biết Tần Phong gặp đả kích gì mà nóng nảy đến vậy.
- Lâm huynh, ta được dẫn dắt của huynh, nhận tên huynh đưa tặng thành lập Hải Quân. Tuy giai đoạn đầu hơi trắc trở, gặp chút sóng gió nhưng còn có thể đối mặt, đoạn đường sau làm ta tuyệt vọng. Kẻ xâm nhập đến, chiếm cứ Hằng Thiên Vực, ta làm thủ lĩnh của Hải Quân chính nghĩa đương nhiên không thể trơ mắt nhìn thảm án diệt môn diễn ra. Nên ta điều phần lớn lực lượng nòng cốt của Hải Quân trú đóng vào Hằng Thiên Vực, nhưng gặp công kích cực kỳ mãnh liệt, bị thương, chết nặng, nên xin nhờ Lâm huynh rời núi giúp cho!
Tần Phong chịu áp lực quá lớn, hút không khí bước ngoặc cuộc đời.
Tần Phong suy nghĩ thật lâu, cuối cùng tìm đến Lâm huynh, để ngọn đèn soi sáng đường đời của gã một lần nữa giải đáp thắc mắc.
- Giúp đỡ hả, không thành vấn đề, nhưng đi Hằng Thiên Vực rất mất thời gian, nếu bản phong chủ rời khỏi tông môn, lỡ kẻ xâm nhập đến thì tông môn khó ngăn cản.
Thật ra Lâm Phàm không lo điều đó, trong tông môn có nàng treo cổ, thực lực của cô nương này mặt ngoài yếu xìu nhưng năng lực siêu quỷ dị. Nếu hắn không có thân bất tử, miễn dịch với thế công mặt tinh thần thì đã té hố rồi.
Tần Phong bỗng tiến lên bắt lấy tay Lâm Phàm, trong đôi mắt bất lực rực sáng tia hy vọng:
- Lâm huynh có xem ta là bằng hữu không?
Lâm Phàm nhìn đối phương, trong một chốc không biết nên nói cái gì.
Có xem gã là bằng hữu không?
Vấn đề này hơi bị thâm ảo.
Lâm Phàm rất muốn nói rằng: Không hề, Lâm Phàm này không có bằng hữu, chỉ có điểm.
Nhưng hắn không nói nên lời, nếu nói như vậy thì không chừng Tần Phong sẽ đập đầu tự tử trước mặt hắn.
Nhìn ánh mắt long lanh mong đợi của Tần Phong, hắn không đành lòng.
- Con người của ngươi không tệ, khá tốt, là bằng hữu.
Câu này hơi trái lòng, nhưng vì cứu dê con lạc đường, đành dối lừa
Tần Phong thà chết không buông tay Lâm Phàm, quyết siết chặt:
- Lâm huynh, ta muốn hỏi rằng Lâm huynh thấy câu sẵn sàng đâm dao hai bên người vì bằng hữu có đúng không?
Lữ Khải Minh nhìn, cảm giác kỳ kỳ, sư huynh không phải loại người thích tiếp xúc gần gũi như vậy.
Lâm Phàm muốn từ chối:
- Tuy có câu đó nhưng nói thật là bản phong chủ chỉ thấy đâm bằng hữu hai dao chứ chưa thấy lấy dao tự đâm mình vì bằng hữu.
Tuy hai người đã gặp mặt vài lần, quen biết vài lần, nhưng tình cảm đôi ta chưa đến mức ấy.
Lâm Phàm sợ nhất là người ta không thân mà làm như quen lâu rồi.
Lâm Phàm mới nói xong trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Phong.
Lữ Khải Minh đứng một bên cũng mắt tròn mắt dẹt.
Trời ạ, có cần ác vậy không?
Không biết Tần Phong cầm hai con dao từ bao giờ, gã đâm vào hai bên xương sườn, máu chảy ồ ạt.
Xem ngây người.
Lâm Phàm dám thề với trời rằng hắn tự nhận đối xử với bản thân tàn tệ nhất, giờ chợt nhận ra Tần Phong cũng rất tàn nhẫn với chính mình.
Hắn chỉ nêu ý kiến nhỏ thôi, nào ngờ mới hỏi xong Tần Phong đã tự mình biểu diễn câu đâm dao hai bên hông.
Lữ Khải Minh sợ đến đờ người ra:
- Sư . . . sư huynh, hắn không bị sao chứ?
Gã chưa bao giờ gặp người như vậy, sư huynh chỉ nêu ý kiến chút thôi mà đã nhanh nhẹn biểu diễn ý nghĩa rồi, khiến người bất ngờ, không kịp phản ứng.
Đang lúc Lâm Phàm định nói gì thì thấy Tần Phong giơ bàn tay đẫm máu lần nữa cầm lấy tay hắn.
Tay hắn dính đầy máu.
Biểu tình của Lâm Phàm hơi quái dị.
- Lâm huynh, hãy giúp ta, Hải Quân không thể bị diệt, nó là nơi cho ta hoàn thành tín niệm, cho ta tìm được đồng bạn cùng chung chí hướng!
Tần Phong nói một hồi thì bật khóc, lòng gã tràn ngập chính nghĩa, tuyệt đối không thể buông bỏ Hải Quân, càng không thể bỏ rơi mỗi thành viên bên trong.
Lữ Khải Minh không nhìn được, góp lời:
- Sư huynh, hay là giúp đỡ đi? Tông môn có trưởng lão ở, chắc không sao.
Lữ Khải Minh chưa từng thấy ai ác với bản thân như vậy, trừ sư huynh ra, nguyên nhân là vì cứu người.
Bội phục, khiến người phục sát đất.
Tuy gã và Tần Phong không quen, nhưng đã bị tinh thần của đối phương cảm động, nên lên tiếng xin sư huynh.
Nếu đổi lại người khác thì Lữ Khải Minh chẳng thèm lo, mọi chuyện tùy ý sư huynh.
Sư huynh muốn giúp hoặc không thì gã tuyệt đối không nói thêm tiếng nào, thậm chí nghĩ đối phương thật đáng ghét, cứ dây dưa sư huynh nhà mình.
Vẻ mặt Tần Phong mong đợi:
- Lâm huynh . . .
Dao còn ghim hai bên xương sườn bị gã lãng quên, trông không có vẻ gì là đau đớn.
Sự việc đã phát triển đến mức này thì hắn còn nói gì được, Lữ sư đệ cũng không nhìn được.
Lâm Phàm đành gật đầu:
- Được.
Một chữ nhưng làm Tần Phong mừng như điên, quá kích động, máu chảy ồ ạt tuôn ra như suối.
Lâm Phàm vội khuyên nhủ:
- Tần huynh ráng nhịn, đừng kích động, máu tuôn hơi nhiều.
Đừng để kích động quá chết tại chỗ này, khi đó thật khó giải thích nguyên do.
- Không sao, Lâm huynh, ta rất hưng phấn, ta biết Lâm huynh sẽ giúp ta mà. Chúng ta đi ngay bây giờ được không?
Tần Phong không chờ lâu thêm được nữa, muốn lên đường ngay.
Chậm trễ mỗi giây là người của Hải Quân thêm một phần nguy cơ, nên Tần Phong muốn đi gấp.
- Chờ chút, bản phong chủ cần dặn dò chút chuyện.
Nếu đi với Tần Phong thì hắn phải nói cho nàng treo cổ biết, lỡ xảy ra chuyện gì sẽ khiến người câm nín.
Lâm Phàm dặn Tần Phong chờ tại chỗ, hắn trực tiếp đi tìm nàng treo cổ.
Đến phòng của nàng treo cổ, hắn đẩy cửa vào.
Chỉ thấy nàng treo cổ quần áo xộc xệch, da trắng lộ ra trong không khí, chân dài trắng muốt lười biếng gác một chỗ, chỉ có mảnh vải ren tím đắp trên mông che đậy cảnh xuân.
Dường như nàng đang ngủ.
Lâm Phàm hơi ngây người, sau đó tiến lên:
- Này, tỉnh lại.
- Ưm.
Nàng treo cổ khẽ rên, rèm mi dài run nhẹ, nàng mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, mái tóc dài rũ xuống che trước ngực.
- Sắp kể chuyện cho ta nghe hả?
Áo không đủ che thân, chỉ có tóc dài che đậy, thật là bụng dạ khó lường, không biết nàng ta định dụ dỗ ai.
May mà tâm trí của hắn kiên định, khinh thường nữ sắc, nếu làm quá đáng thì hắn không ngại dạy cho đối phương cách trở thành pháo hoa rực rỡ.
Lâm Phàm hỏi:
- Nghe gì mà nghe, không rảnh. Nhưng cho nàng một cơ hội, ta hỏi nàng, nếu ta không ở trong tông môn mà có cường giả Đạo cảnh đến thì nàng có thể giết hết không?
Nàng treo cổ trả lời:
- Có thể.
Lâm Phàm lại hỏi:
- Đến bao nhiêu giết bấy nhiêu?
- Ừ.
- Tốt, ta ra ngoài một lúc, nàng trông chừng tông môn giúp ta, ai đến kiếm chuyện đều giết. Nếu nàng làm được thì sau khi trở về ta sẽ kể chuyện hai ngày cho nghe.
Lâm Phàm không nghi ngờ lời nói của nàng treo cổ.
Cô nương này tuy hơi ngốc nhưng tuyệt đối không nói dối.
Có thể chịu được một đấm của hắn mà vẫn khỏe mạnh, không ói giọt máu nào là đủ thấy nàng có chút bản lĩnh.
Hơn nữa Thanh Oa rất sợ nàng treo cổ càng nói lên nàng ta không đơn giản, bởi vậy giao tông môn cho nàng có thể tạm thời yên lòng.
Nàng treo cổ bình tĩnh trả lời:
- Tốt.
Mắt nàng lấp lóe tia hưng phấn, không chừng chỉ có kể chuyện là dễ nghe nhất.
Nàng treo cổ nhìn theo Lâm Phàm rời đi, mắt sáng lấp lánh như ánh sao, hình như đang suy nghĩ điều gì.
Tần Phong dò hỏi:
- Lâm huynh, có phải đã sắp xếp xong hết rồi?
Tổ chức Hải Quân nguy hiểm trong sớm tối, vào phút quan trọng như vậy chỉ có Lâm huynh mới giúp được bọn họ.
- Ừm, đi thôi. Hằng Thiên Vực không quá xa nhưng cũng không gần, tốc độ của ngươi quá chậm, bản phong chủ mang ngươi đi.
Lâm Phàm chộp Tần Phong bay lên cao, lao về phía xa.
Nhanh quá.
Tần Phong giật nảy mình, tu vi của gã không quá cao nhưng tiến bộ rất lớn so với ngày xưa.
Lâm huynh mang theo gã bay quá mau, mau đến khiến người không theo kịp.
Trên Tông Chủ sơn phong đặt hai chiếc ghế dài, có người nằm trên đó.
Tông chủ và Mặc Kinh Chập nhắm mắt, cảm nhận thứ gì đó không ai biết.
Tông chủ như đồng cốt tu luyện nhiều năm, mở miệng hỏi:
- Kinh Chập, có cảm nhận được cảm xúc hoảng loạn lan tràn trong tông môn chúng ta không?
- Tông chủ, ta khó khăn lắm mới từ từ chạm đến bình yên, chưa cảm nhận được cái gọi là hoảng loạn mà tông chủ nói.
Mặc Kinh Chập được tông chủ dạy bảo, đã tiến vào trạng thái huyền diệu.
Gã từng mách cho người khác biết về loại bình yên đó, nhưng không ai cảm nhận được.
Giây phút đó Mặc Kinh Chập phát hiện mình khác với mọi người, không như người ta.
- Ừm, đừng hoảng sợ, ngươi tiếp tục cảm nhận bình yên đi, để bản tông chủ cảm nhận hoảng loạn.
Tông chủ nói xong lại khép mắt, lặng im không nói nữa.
Mặc Kinh Chập đã thói quen không khí bên tông chủ cần yên lặng không tiếng động, nên gã cũng nhắm mắt cảm nhận.
Lâm Phàm hỏi:
- Tần huynh, Hải Quân của huynh trú đóng ở đâu?
Khi ấy hắn thuận miệng thổi phồng, đâu ngờ Tần Phong tin thật, hợp thành Hải Quân, còn lôi kéo một đám người.
Nếu là trước kia Lâm Phàm tuyệt đối không tin.
Loại người như vậy có thể khiến người cam lòng đồng ý tham gia?
Nhưng đôi khi không phải mình cho rằng không thể nào thì nó không xảy ra, thật ra có nhiều biến đổi.
Tần Phong nghiêm túc nói:
- Ở phía trước. Hải Quân chính nghĩa, nơi nào có chiến loạn thì chỗ đó có bóng dáng của chúng ta, người Hằng Thiên Vực đang sống trong nước sôi lửa bỏng, ta không nhìn được nên điều động tất cả người Hải Quân lại đây, muốn quyết tử chiến với những kẻ phá hoại chính nghĩa. Dù chiến đến chỉ còn một người cuối cùng cũng tuyệt đối không chấp nhận hành vi xấu xa của họ!
Lâm Phàm chớp chớp mắt, muốn chết cũng không nên chọn kiểu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận