Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 936: Thật ra các ngươi rời đi cũng không sao

Hàn Bích Không sắp chết ngất, suýt hét rầm lên.
Nếu không phải vì chút mặt mũi, không thể gào to thì gã đã rú lên rồi.
Sư huynh gạt người, thế này mà nhanh cái gì, mau chết người.
May mắn có đan dược kèm theo, nếu không thì chưa chắc Hàn Bích Không chịu đựng nổi.
Lâm Phàm xòe năm ngón tay bao phủ miệng vết thương của Hàn Bích Không:
- Ừm.
Khi hắn rút ra thì binh khí tam giác tuôn trào lực lượng muốn chui vào người Hàn Bích Không, nhưng bị Lâm Phàm bắt lấy, đùa giỡn trên đầu ngón tay, sau đó siết mạnh bóp nát.
Lâm Phàm cầm binh khí trong tay:
- Thú vị đây.
Loại lực lượng này đối với người khác là mạnh mẽ đến siêu khủng bố, nhưng với hắn thì là mạnh hơn con kiến bình thường một chút.
- Sư đệ ổn chứ? Tốc độ tay của sư huynh nhanh đúng không? Đã bảo không đau thì chắc chắn không đau.
Hàn Bích Không muốn nói chuyện nhưng nghe sư huynh nói mấy lời đó thì câm nín, cuối cùng gật đầu nói:
- Ừ, tốc độ tay của sư huynh quá nhanh, đúng là sư đệ không cảm giác chút đau đớn nào.
Mặt của Hàn Bích Không trắng bệch không chút máu, lúc binh khí bị rút ra thật sự rất đau, như bị người cắt xuống một miếng thịt.
Nhưng sư huynh đã nói như vậy rồi thì gã còn càu nhàu gì được? Phải gật đầu đồng ý.
Răng rắc!
Binh khí tam giác bỗng biến đổi, bị lực lượng nào đó ăn mòn hóa thành đốm sáng hòa vào không khí, biến mất.
- Cái này . . .
Lâm Phàm nhìn không hiểu, sau khi rút ra thì biến mất, khá ấn tượng.
Hàn Bích Không biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi! Sư huynh, ta cảm nhận không gian dao động, binh khí này là vật định vị, chắc kẻ xâm nhập đã phát hiện vị trí của chúng ta.
Hàn Bích Không cũng có cơ duyên của mình, thuật giữ mạng của gã là nhạy cảm với dao đọng không gian.
Khi binh khí tam giác biến mất, Hàn Bích Không cảm nhận rõ ràng lực lượng đó.
Có người kêu lên:
- Cái gì? Không ngờ kẻ xâm nhập còn có hậu chiêu này, chắc bọn họ cũng đang nghĩ chúng ta sẽ trở về chữa thương, sẽ rút binh khí ra nên thừa dịp mò đến.
Với tình huống hiện giờ rất khó rời đi, kẻ xâm nhập mà đến thì chắc chắn không có cơ hội chống cự.
- Mọi người dọn dẹp đồ đạc, chúng ta rời khỏi đây ngay!
Tần Phong biết sự việc căng thẳng, nếu cứ tiếp tục thế này thì không tưởng tượng nổi hậu quả.
- Chờ chút, đi làm gì? Ngươi kêu bản phong chủ đến đây chẳng phải để xử kẻ xâm nhập sao? Chúng ta không cần đi tìm, người ta tự đưa lên cửa, đỡ khỏi phải đi đâu.
Lâm Phàm câm nín với Tần Phong, kẻ xâm nhập vừa đến đã bỏ chạy thì kêu hắn lại đây làm chi? Xem kịch hay chạy theo góp vui?
Kẻ xâm nhập cuồng bạo tìm đến thì càng phải ngồi chờ, sau đó giết hết, thế là giải quyết xong, đâu cần rắc rối vậy.
Tần Phong nói:
- A? Lâm huynh, không phải vậy, chắc chắn kẻ xâm nhập đã chuẩn bị sẵn sàng mới đến. Ý tưởng của ta là chúng ta không thể đánh bừa, đánh du kích với họ, từ từ mài mòn sức lực bên kẻ xâm nhập.
Tần Phong biết Lâm Phàm rất lợi hại, giết nhiều kẻ xâm nhập, nhưng lần này thì khác, trong kẻ xâm nhập xuất hiện người mạnh mẽ hơn, không thể đấu cứng.
Lâm Phàm hết sức bình tĩnh nói:
- Đừng lo lắng, chuyện nhỏ, hễ bọn chúng đến thì bảo đảm có đến không về.
Lâm Phàm thông cảm Tần Phong hốt hoảng, nhưng bị hù sợ đến mức này thì hơi kỳ cục.
Sợ cái gì?
Đến thì chém chết.
Một nam nhân mảnh khảnh đi ra, biểu tình coi rẻ khinh thường nhìn Lâm Phàm:
- Huênh hoang.
Tần Phong lên tiếng:
- Triệu Tùng, vị này là Lâm huynh, thái độ thế là sao?
Tần Phong không muốn thành viên xung đột với Lâm huynh.
Triệu Tùng bất mãn liếc Tần Phong một cái:
- Người này tìm ở đâu ra mà huênh hoang quá vậy? Hắn chưa cảm nhận sự khủng bố của kẻ xâm nhập nên tự tin có thể giết kẻ xâm nhập, khiến chúng ta cùng hắn ở đây chờ chết chẳng khác nào để tất cả huynh đệ tỷ muội nằm yên cho kẻ xâm nhập giẫm lên!
Triệu Tùng không nhịn được.
Đối đầu với kẻ xâm nhập không biết đã chết bao nhiêu người.
Trong lòng Triệu Tùng khủng hoảng sợ hãi, không dám đối kháng với kẻ xâm nhập.
Chính nghĩa, giúp đỡ người khác gì đó toàn vứt vào sọt rác.
Trước kia Triệu Tùng cứ nghĩ tham gia vào Hải Quân sẽ kiếm được danh lợi hay chỗ tốt gì, nhưng nay xem ra là lấy mạng chơi với đối phương.
Hàn Bích Không ngẩng đầu, vững tin vào Lâm Phàm:
- Sư huynh, ta tin vào sư huynh.
Không phải Hàn Bích Không hiểu rõ thực lực của Lâm Phàm bao nhiêu mà vì khi người ta không tin tưởng, gã làm sư đệ không thể không tin, dù cuối cùng phải chết thì lúc này gã vẫn kiên quyết tin tưởng sư huynh.
Lâm Phàm cười nói:
- Ừ, sư đệ yên tâm, sư huynh chưa từng khiến người thất vọng, hôm nay cũng vậy.
Người phe mình tin tưởng vào mình, cảm giác đó rất thoải mái.
Còn về người khác nghi ngờ thì hắn chẳng cần.
- Ngươi điên rồi, Hàn Bích Không! Hắn là sư huynh của ngươi, ngươi tin tưởng hắn không có gì lạ, nhưng chúng ta không thể đánh cược với hắn!
Cảm xúc của Triệu Tùng hơi kích động, dù đã xảy ra đại chiến, mọi người ít nhiều gì mang vết thương, còn gã trừ hơi lấm lem ra trên người không một vết trầy.
- Các vị, xin hãy nghĩ cho kỹ. Tín niệm của chúng ta đúng là vì chính nghĩa, nhưng không phải cái gọi là chính nghĩa ngu xuẩn. Có mắt đều thấy thực lực của kẻ xâm nhập, tu vi Đạo cảnh, nhưng các ngươi đừng quên kẻ xâm nhập đến sau có thực lực khủng bố đến mức tận cùng, dù là Đạo cảnh đỉnh cũng không đánh lại. Các người nghĩ một mình hắn có thể giết hết đám kẻ xâm nhập kia sao?
Đám người mang vết thương liếc nhau.
Có người cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Tần Phong, hắn nói đúng, chúng ta không thể chết uổng vậy được, dù chết cũng nên chết cho có ý nghĩa.
- Đúng rồi, hắn còn trẻ vậy, dù tu vi cường đại cũng không thể nào đánh lại kẻ xâm nhập.
- Nếu xảy ra đại chiến, hắn có thể chạy thoát nhưng chúng ta thì không.
Lục tục có người công nhận lời của Triệu Tùng.
Nhưng cũng có người cho rằng không nên đi, có chết thì chết, trước khi chết kéo theo một người là lời rồi.
Tần Phong giải thích:
- Lâm huynh, xin đừng để bụng, bọn họ chỉ là . . .
Gã hy vọng Lâm Phàm không phật lòng, đương nhiên Triệu Tùng nói ra tình huống cũng có lý.
Lâm Phàm nhìn Tần Phong, lại xem nhóm người, cảm giác đều là đồ hèn.
Lâm Phàm không giận chút nào, dù sao không phải ai đều mạnh như vậy.
Đôi khi cường đại là phải tự cảm nhận, không thì cả đời chẳng chạm vào được.
Sự cường đại của Lâm Phàm thuộc tình huống này.
Lâm Phàm nói:
- Hoặc là các ngươi chạy trước đi, dù sao chút nữa các ngươi cũng chẳng giúp được gì.
Mọi người nghe câu này rất chói tai.
Tần Phong nghiêm túc nói:
- Làm vậy sao được, Lâm huynh, Tần Phong này tuyệt đối sẽ không vứt bỏ một bằng hữu nào.
Triệu Tùng tức giận xen lời:
- Ha ha, không biết trời cao đất rộng, nói bốc nói phét! Tần Phong, ngươi tìm người ở đâu ra? Lúc này rồi còn lề mề làm gì, chút nữa muốn đi cũng không đi được.
Triệu Tùng cảm giác gặp đồ ngốc, tiếp tục ở lại đây là tự tìm đường chết.
- Rốt cuộc các ngươi có đi không? Nếu không đi thì ta đi. Hải Quân, chính nghĩa gì đó? Đến lúc này rồi các ngươi còn chưa hiểu sao? Chúng ta chỉ là tốt thí, ai quan tâm sự sống chết của chúng ta? Có ai nghĩ đến? Những đại tông môn này thực lực mạnh hơn chúng ta, nhưng bọn họ đang làm gì? Lưu giữ thực lực, nhìn chúng ta như xem tên hề!
Cảm xúc của Triệu Tùng cực kỳ kích động, chỉ muốn dẫn người rời đi.
Triệu Tùng đã nhìn ra, Hải Quân không có tương lai, tiếp tục ở lại đây cuối cùng không biết chết như thế nào.
Có nam nhân quen thân với Triệu Tùng tiến lên nói:
- Triệu ca đừng nói vậy, đây là tín niệm của chúng ta.
Triệu Tùng chộp lấy cổ tay của đối phương, biểu tình nghiêm túc hỏi:
- Tín niệm? Tín niệm cái con khỉ, ngươi có đi không?
Thiếu niên lắc đầu nói:
- Ta không đi, nơi này chất chứa tín niệm của ta. Tông môn của ta bị người hủy diệt, nên ta phải ngăn cản chuyện như vậy xảy ra.
- Ngu xuẩn, ngươi không đi thì ta đi, có ai muốn theo ta thì đi ngay bây giờ, chờ chút nữa sẽ không đi được!
Triệu Tùng nhìn quét một vòng rồi xoay người rời đi, gã không muốn ở lại đây, lát nữa nguy cơ sẽ kéo đến.
Lục tục có người theo Triệu Tùng rời đi.
Nhưng có người không đi, họ ở lại không phải vì tin tưởng Lâm Phàm mà định quyết tử chiến với kẻ xâm nhập, họ đã chuẩn bị đối mặt điều tệ hại nhất.
Tần Phong muốn ngăn Triệu Tùng lại nhưng không có cách nào, đành trơ mắt nhìn gã mang một số người đi.
Tần Phong không kiêng dè nói:
- Lâm huynh, ngại quá, để huynh chê cười. Lâm huynh muốn ở lại vậy thì cứ ở lại, Tần Phong này không phải hạng người ham sống sợ chết, sẽ đánh một trận với kẻ xâm nhập vậy.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Không phải, không cần thấy ngại, không trách các ngươi được, thực lực quá yếu, tầm mắt hẹp hòi, không cảm nhận được cảm giác trái tim phình to sắp nổ chỉ vì quá mạnh, cảm giác đó khốn khổ biết bao.
- ???
Tần Phong thộn mặt ra, nói cái quỷ gì? Gã không nghe hiểu một chữ nào.
Người chọn ở lại cũng ngơ ngác nhìn Lâm Phàm.
Tần Phong mang về nhân tài này đến từ xứ nào vậy?
Quá càn rỡ, quá tự tin.
- Ài.
Mọi người thở dài.
Chưa cảm nhận sự cường đại của kẻ xâm nhập thì không hiểu thế giới to lớn cỡ nào, mình là ếch ngồi đáy giếng.
Cô nương băng bó cho Hàn Bích Không nhỏ giọng nói:
- Hàn ca, sư huynh của ngươi thật là . . .
Nàng muốn nói là sư huynh của ngươi khùng khùng, nhưng ngẫm nghĩ lại không nói.
Hàn Bích Không im lặng, có chút bất đắc dĩ, gã cảm giác sư huynh tự tin còn hơn lúc trước. Hết cách, có lẽ vì như vậy nên mới là sư huynh.
Lâm Phàm đề nghị với nhóm người:
- Này, thật ra các ngươi không cần ở lại, nơi này có một mình bản phong chủ là đủ, nếu các ngươi không yên tâm thì có thể trốn đi, chờ giải quyết xong rồi trở ra?
Dù sao sống treo tim treo gan cũng không tốt, dễ khiến cảm xúc tan vỡ.
Người ta không tin tưởng mình cũng không khiến hắn phật lòng, khoe khoang, chứng minh bản thân với người khác là hành động nhàm chán.
Lâm Phàm chỉ quan tâm điểm.
Hắn không giỏi nói chuyện, lời vừa nói chắc sẽ làm người ta khó chịu.
Không sao, khó chịu cũng kệ, lời thật lòng luôn không dễ nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận