Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 938: Có khi nào bị đánh te tua không

- Tuy biểu tình của ngươi rất bình tĩnh nhưng bản phong chủ đã nhìn thấu, trong lòng ngươi đang rất hoảng.
Biểu tình của Tư Mã Long Vân không thay đổi nhưng thân thể khẽ run đã chỉ chứng gã.
Luống cuống.
Chắc gã bối rối lắm.
Tư Mã Long Vân cười nói:
- Hừ, hoảng? Dân bản xứ nho nhỏ nhà ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc? Biểu hiện của ngươi khiến người có chút hứng thú, nhưng muốn sống trong tay ta thì bỏ đi, đừng nằm mơ.
Tuy chưa trực tiếp đánh nhau nhưng Tư Mã Long Vân đã có tính toán bước đầu.
Tu vi của dân bản xứ này chắc vượt qua Đạo cảnh đỉnh, nhưng còn trong tầm tay gã.
Tư Mã Long Vân cảm nhận cảnh giới thật sự của đối phương vẫn là Đạo cảnh.
- Hừ! Thiên tài thôi mà, xem mãi chán mắt.
Tư Mã Long Vân xem Lâm Phàm là thiên tài, một tồn tại vô địch trong cùng cảnh giới. Gã thấy nhiều loại người như vậy rồi, vô địch trong cùng cảnh giới chẳng phải chuyện hiếm hoi gì.
Truyền nhân đích thực của thế lực lớn đều có năng lực đó.
Dù là gã, lúc còn là Đạo cảnh cũng được gọi là vô địch trong cùng đẳng cấp, nhưng chỉ vẻn vẹn ở cùng cảnh giới, vượt một đại cảnh giới, khiêu chiến với người cao hơn là tự sát.
Tư Mã Long Vân bỗng cười điên dại:
- Ha ha ha ha ha ha!
Một vòi rồng lốc xoáy lấy Tư Mã Long Vân làm trung tâm dâng lên, ánh sáng rực rỡ bao quanh.
Lực lượng khủng bố bộc phát từ trong người gã, mặt đất rung rinh nứt rạn li ti.
- Dân bản xứ, ngươi cảm nhận được chưa? Đây chính là lực lượng, chênh lệch giữa ngươi và ta xa xôi như muôn sông nghìn núi, ha ha ha ha ha ha!
Tư Mã Long Vân siết chặt nắm tay, ngửa đầu cười to. Bày ra lực lượng trước mặt kẻ yếu mang đến cảm giác sung sướng vô cùng.
Bùm!
Lâm Phàm biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện trước mặt Tư Mã Long Vân, siết nắm tay đấm vào bụng đối phương.
- Đã cảm nhận được, sức mạnh của ngươi tạm được.
Vang tiếng trầm đục.
Sóng xung kích lực lượng bộc phát ra từ người đối phương hình thành xung lực khuếch tán bốn phương tám hướng.
- Phụt! Khụ khụ!
Tư Mã Long Vân đang cuồng cười bỗng cảm giác như cổ họng bị chặn lại, khó khăn ói ngụm máu.
Gã khòm lưng xuống lùi ra sau, dạ dày quặn thắt.
Đối với gã thì tình huống không nên như vậy, vì sao xảy ra chuyện thế này?
Lâm Phàm cười hỏi:
- Thế nào? Sức lực nắm đấm này không quá lớn, nhưng ngươi bị đánh hộc máu, có vẻ thân thể của ngươi không được tốt.
Nhưng thực lực của đối phương làm Lâm Phàm hơi chú trọng, nếu Đạo cảnh hứng lấy nắm đấm này thì đã nát bấy, còn đối phương chỉ hộc máu, khá kinh người.
Đương nhiên có một phần nhờ vào khôi giáp trên người Tư Mã Long Vân là thứ tốt, phòng ngự giảm phần lớn tổn thương.
Đau!
Thật đau!
Tư Mã Long Vân cau mày, đau đến nỗi sắp hét lên, nhưng nghe đối phương nói làm gã ráng nhịn xuống.
Tư Mã Long Vân cố nén đau đớn, phản bác lại:
- Hừ! Chỉ có thế thôi sao, không đau không ngứa. Đây là nắm đấm của ngươi? Yếu như sên.
Gã sẽ không thừa nhận cú đấm này đã cho gã cảm nhận cơn đau.
Lâm Phàm ngoắc ngón tay mời Tư Mã Long Vân:
- Được rồi, lấy ra toàn bộ thực lực của ngươi đi, tấn công vào bản phong chủ này. Nếu ngươi quá sơ xuất, đến chết cũng chưa bộc phát ra hết thực lực thì đừng trách bản phong chủ.
Vừa lúc, hắn cũng muốn xem tu vi vượt trên Đạo cảnh sẽ mạnh đến mức nào.
- Cuồng vọng!
Tư Mã Long Vân nổi khùng lên, duỗi thẳng đôi tay, xòe năm ngón, hai tay vỗ mạnh vào nhau.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vị trí nơi Lâm Phàm đứng bỗng nổ tung, không gian như mảnh gương vỡ, nhiều màn đen hiện ra.
Lâm Phàm xuất hiện ở phía xa, khóe môi cong lên:
- Lợi hại, nhưng đáng tiếc, mặc khôi giáp thì có biết thi triển ngạnh công không?
- A!!!!
Lâm Phàm gầm lên, dốc hết sức ra.
Thân hình tăng vọt chiều cao, cơ bắp như sơn mạch kéo dài liên miên, phù văn nổi trên người, mái tóc dài như rồng uốn éo điên cuồng, không ai bì nổi.
Ầm ầm!
Lấy Lâm Phàm làm trung tâm, khi lực lượng lên đến đỉnh thì vằn xung lực mãnh liệt khuếch tán ra, thổi quét thiên địa, mặt đất rung bần bật.
Uy thế mạnh mẽ còn hơn lúc trước Tư Mã Long Vân làm.
Gió to thổi qua, tóc dài bay rối, sắc mặt Tư Mã Long Vân thay đổi:
- A?
Lực lượng này . . . mạnh quá.
Tuy Tư Mã Long Vân khinh thường dân bản xứ nhưng người này bộc phát ra lực lượng khủng bố kinh người.
- Lợi hại, không ngờ vực ngoại giới thật sự vượt sức tưởng tượng của ta, nhưng không dễ vậy!
Tư Mã Long Vân hét to:
- Phù Trần Bất Đinh!
Hơi thở của gã trở nên quỷ dị, không gian xung quanh vặn vẹo như mặt nước.
Đây là lực lượng vượt trên Đạo cảnh, khống chế không gian rồi đảo ngược kinh người.
- Ghê gớm.
Lâm Phàm phát hiện thực lực của người này đúng là Đạo cảnh không thể sánh bằng, không gian vặn vẹo bao trùm người hắn như muốn cắt vụn thứ nguyên.
- Rách ra cho ta!
Lâm Phàm vươn đôi tay kéo mạnh, mở ra con đường trong không gian vặn vẹo.
Thân hình hóa thành sấm sét vụt qua, lao thẳng vào Tư Mã Long Vân.
Lâm Phàm không thích chơi hiệu ứng, hắn thích dùng lực lượng cứng đối cứng.
Dù đối phương không thích cũng phải theo ý hắn.
Không gian nứt ra hình thành đường hầm.
Tốc độ của Lâm Phàm quá nhanh, cứng rắn mở mang một con đường.
Tư Mã Long Vân phản ứng lại:
- Cái gì!?
Gã không ngờ tốc độ của dân bản xứ nhanh đến thế, chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt gã.
Lâm Phàm cười nói:
- Nhìn xem cú đấm này thế nào?
Nắm tay co lại, tia sáng rực rỡ ngưng tụ trên đầu ngón tay sau đó đấm mạnh ra.
Thiên Địa Kính!
Một tấm gương hiện ra trước mặt Tư Mã Long Vân, gương này không khác gì gương bình thường, nhưng khi Lâm Phàm đấm tới gần thì mặt kính dao động, tỏa sáng chói lòa.
- Ha ha ha! Dân bản xứ, lực lượng của ngươi mạnh bao nhiêu thì nó phản kích lại ngươi mạnh bấy nhiêu!
Vứt dứt lời, Thiên Địa Kính bắn luồng sáng đánh mạnh vào người Lâm Phàm.
Vang âm thanh trầm đục.
- Không thể nào, lực lượng của mình không nên yếu như vậy.
Thân thể Lâm Phàm bị đánh trả, nhưng lực lượng chỉ chấn động một lúc trong người rồi tan biến.
Lâm Phàm xòe tay chộp Thiên Địa Kính:
- Tấm gương này của ngươi không tệ.
Tư Mã Long Vân cười khẩy nói:
- Hừ! Không biết tự lượng sức mình, bằng vào ngươi mà muốn cướp Thiên Địa Kính của ta? Đừng ảo tưởng!
Lâm Phàm cảm thấy người này có chút bản lĩnh, tấm gương này bài xích hắn, làm hắn không thể bắt lấy nó.
- Phiền phức.
Lâm Phàm khó chịu đấm một cú.
Hắn thích oanh kích bằng lực lượng.
Bùm!
Răng rắc!
Thiên Địa Kính vốn tỏa sáng rực rỡ bỗng vụt tắt, sau đó vang tiếng giòn tan.
Tư Mã Long Vân kinh kêu:
- Không!!!
Bề mặt Thiên Địa Kính bắt đầu tan vỡ, sau đó hóa thành mảnh vụn bay tứ tán.
- Cái kính bể của ngươi thật kém, một đấm đã bị nổ nát, đồ dỏm.
Lâm Phàm đấm xuyên qua gương rồi chộp lấy nó, bóp méo, ném mạnh trong khi Tư Mã Long Vân chưa phản ứng lại.
Bốp!
Gương méo đập trúng mặt đối phương, máu tuôn như suối.
Tư Mã Long Vân tức giận quát:
- Đồ khốn nạn, đó là bảo bối của ta!
Trong khi Tư Mã Long Vân điên tiết thì bỗng con ngươi co rút.
Bùm!
- A!
Tiếng hét thảm thiết vang vọng.
Tư Mã Long Vân che mắt, máu tuôn ồ ạt từ kẽ năm ngón tay, một con mắt bị đối phương đánh nát.
- Này, ngươi có ổn không vậy?
Lâm Phàm lơ lửng trên trời, tốc độ siêu nhanh quay quanh Tư Mã Long Vân, đột ngột áp sát, nhấc đầu gối đụng mạnh vào bụng gã.
- Ọe!
Tư Mã Long Vân còng lưng, há mồm phun ra bãi máu, thân thể như đạn pháo bay lên trời.
- Này, trả lời bản phong chủ, ngươi còn chơi được không?
Lâm Phàm bay lên, vượt qua Tư Mã Long Vân, thò chân đạp vào lưng đối phương.
Bùm!
Hư không nổ tung, thân thể đối phương rớt mạnh xuống đất.
Tốc độ rất nhanh, phát ra sóng âm nổ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tư Mã Long Vân đập mạnh xuống đất, lực lượng cường đại bộc phát ra, mặt đất hoàn toàn nứt vỡ thành mảnh vụn, tro bụi mù mịt khuếch tán.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Chán, hơi yếu, khiến người thất vọng.
Thân thể Lâm Phàm to lớn như ngọn núi nhỏ lơ lửng trên trời.
Đầu ngón tay sờ cằm, hắn lẳng lặng chờ đợi.
Tu vi vượt qua Đạo cảnh thì sao?
Hắn không chút e ngại.
- Ha ha ha!
Từ hố sâu bên dưới vọng lên tiếng cười nhạt.
- Ngươi giỏi lắm, đã hoàn toàn chọc giận ta.
Răng rắc!
Tư Mã Long Vân hất đất bùn trên người, tóc rối xõa sau lưng.
Gã không ngờ dân bản xứ này có bản lĩnh như vậy.
- Ngươi cho rằng vừa rồi bị ngươi đánh không chút sức đánh trả là thực lực thật sự của ta? Không, ngươi sai rồi, ta . . .
Trong khi đối phương lẩm bẩm thì Lâm Phàm từ trên cao lao mạnh xuống, mười ngón đan vào nhau thành nắm đấm giã xuống.
- Cóc cần biết, đừng lãng phí thời gian của bản phong chủ.
Bùm!
Lực lượng kinh người bộc phát ra, vằn xung lực khủng bố dao động bên trong, hố sâu lại lún sâu, sắp hình thành vực sâu.
- Ngươi không thèm nghe lọt tai lời của bản phong chủ phải không? Bản phong chủ kêu ngươi lấy ra hết thực lực mà ngươi nói với bản phong chủ là thế này chưa phải sức mạnh thực sự của ngươi? Ngươi muốn lãng phí thời gian của ai hả?
Lâm Phàm quát lớn, hai nắm đấm giã xuống như mưa rơi:
- A!
Mỗi nắm đấm ẩn chứa lực lượng khủng bố.
Mặt đất rung rinh, nứt rạn lan tràn, mặt đất bị xé rách.
Uy thế này quá kinh người.
Đám người Tần Phong trốn trong hang núi cảm giác người chao đảo, lực lượng khủng bố xuyên thấu đến gần làm họ khó đứng vững.
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Bọn họ rất muốn biết bên ngoài ra sao rồi.
Đặc biệt là Tần Phong, lòng hơi hoảng, cảm giác tình huống của Lâm huynh không ổn lắm.
Có khi nào Lâm huynh bị đánh rất thảm không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận