Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 939: Lại để ta càng phình to hơn

- Phù.
Hai tay Lâm Phàm ngừng lại, không oanh kích tiếp nữa mà lùi sang một bên, bẻ cổ, ngoắc ngón tay.
- Nào, đứng dậy.
Hiếm khi gặp một người không bị một đấm đánh nát, làm hắn siêu hưng phấn, tiếc rằng so với Đạo cảnh thì chỉ được cái thịt dày hơn người khác.
Người ta bị hắn một đấm nát bấy, người này thì có thể chống chọi thật lâu.
- Ọe!
Mặt Tư Mã Long Vân đỏ rần, há mồm ọc từng ngụm máu, lúc gã sơ sẩy đã bị đấm nát một con mắt.
Lửa giận đốt cháy gã, chỉ muốn nghiền chết dân bản xứ này.
Bộp!
Khôi giáp màu vàng trên người Tư Mã Long Vân dần có vết rạn.
- Dân bản xứ, ngươi hoàn toàn chọc giận ta!
Tư Mã Long Vân cúi đầu, hai tay rũ xuống, máu chảy ra từ hốc mắt nhuộm đỏ mặt đất.
- He he he, ngươi có biết rằng mình đang điên cuồng thăm dò gần kề bờ vực cái chết không?
Giọng của Tư Mã Long Vân rất âm trầm, như tồn tại khủng bố ngủ say trong bóng tối bỗng mở mắt tà, ngọn lửa hư vô phực cháy trên người gã như muốn đốt trời, bao phủ tất cả.
Lâm Phàm biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện trước mặt Tư Mã Long Vân, co chân đá trúng phần eo của đối phương.
Lực lượng cường đại bộc phát ra.
Răng rắc!
Khôi giáp bao phần eo vỡ ra, nát vụn.
Tư Mã Long Vân như đạn pháo bay đi xa, đụng vào đá to thành cái hố hình người sâu hoắm.
- Đừng khoác lác được không, gì mà điên cuồng thăm dò gần kề bờ vực chết, bản phong chủ thì thấy ngươi mới lảng vãng gần bờ vực cái chết.
Lâm Phàm chịu phục, đã hiểu sơ cái gọi là kẻ xâm nhập.
Nói chuyện hù người, phét lác còn hơn vực ngoại giới.
Tư Mã Long Vân ọc bãi máu, biểu tình rất phức tạp.
Tên này đến từ đâu? Khác với trong suy nghĩ của gã.
Theo tình huống bình thường thì dân bản xứ nên sợ chết khiếp hoặc cảnh giác, vì gã đã nói đến mức này rồi, chẳng lẽ hắn không biết nên làm sao?
Dân bản xứ đáng giận này không có cảm giác sợ hãi gì sao?
Bộp!
Tư Mã Long Vân bấu mép đá chui ra, vẫn cúi đầu lẩm bẩm:
- Ngươi có biết ta là tồn tại thế nào không? Nhớ kỹ, ta là hậu duệ có huyết mạch của Ám Ma tộc, khi ta đột phá đến Đạo cảnh thì huyết mạch đã hoàn toàn thức tỉnh. Ngươi có biết đó là lực lượng khủng bố biết bao?
Bùm!
Lâm Phàm xuất hiện trước mặt Tư Mã Long Vân, co đầu gối đánh vào lồng ngực đối phương.
Khôi giáp vàng hõm vào, vết rạn rậm rạp.
Lâm Phàm nói:
- Không biết, nhưng lực lượng của ngươi bây giờ còn rất nhỏ yếu.
- Ọe!
Mặt Tư Mã Long Vân đỏ rần, nội tạng trong người bị đè ép như tùy thời sẽ ói ra, từ lúc đầu đến bây giờ lượng máu gã phun ra có thể đựng đầy một thau.
Tư Mã Long Vân cười to bảo:
- Ha ha ha! Đánh đi, đánh tiếp tục đi, ta rất nhân từ, vì mọi thứ ngươi làm hiện giờ là thứ cuối cùng ta tặng cho ngươi!
Dù mặt mũi chảy máu nhưng gã vẫn ngông nghênh, tràn đầy tự tin.
Đây là niềm kiêu hãnh của kẻ xâm nhập.
Tư Mã Long Vân hét to:
- Nào, đánh vào ngực ta này, lực lượng của ta đã bắt đầu sôi trào, nhào vô!
Tư Mã Long Vân vừa nói xong mặt vặn vẹo như vỏ quýt, bụng bị đấm mạnh phun ra bãi máu.
Răng rắc!
Khôi giáp hoàn toàn vỡ nát, lơ lửng trong không khí.
Tư Mã Long Vân nằm trong hố sâu, vào phút khôi giáp vỡ nát thì mặt gã vặn vẹo, con mắt bị đánh nát bắn ra tia sáng đen ngòm.
- Ha ha ha ha ha ha! Dân bản xứ, ngươi làm được rồi! Ngươi nên biết rằng lực lượng của ta quá mạnh, thân thể của ta cũng siêu khủng bố, nên mới bị khôi giáp bao bọc áp chế huyết mạch của ta. Nhưng khoảnh khắc này ta sẽ cho ngươi thấy trạng thái mạnh nhất của ta, a!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cột sáng lực lượng kinh người từ sâu trong lòng đất bắn lên, đâm vào tầng mây.
Lấy Tư Mã Long Vân làm trung tâm, lực lượng tràn ngập âm u dày đặc hư không.
Tầng mây cuồn cuộn như sóng biển, mây trắng tán đi, chuyển thành tầng mây màu đỏ đen.
Có sợi dây máu đan xen thành lưới to bao phủ mảnh thiên địa này.
Bùm!
Bùm!
Ngọn lửa nóng cháy thiêu đốt người Tư Mã Long Vân, gai xương xếp thành hàng đâm ra từ xương cổ sau lưng, hình thành góc cong dữ tợn khủng bố.
- Nhìn thấy chưa dân bản xứ? Ngươi có thấy trạng thái hiện giờ của ta? Lực lượng này quá sướng, giải phóng bản thân mới là chính mình!
Từng vằn sóng xung kích khuếch tán từ dưới chân Tư Mã Long Vân, nơi gã đi qua đều hóa thành tro tàn.
Đá nhỏ run run trôi nổi, dao động lực lượng nghiền chúng thành phấn.
Xèo xèo!
Có tia chớp âm u đan xen bên người Tư Mã Long Vân, nổ đì đùng.
Mắt Lâm Phàm sáng rực:
- Ghê gớm, rất ghê gớm.
Không ngờ Tư Mã Long Vân thật sự có hậu chiêu, đã có sức mạnh như vậy sao không sớm lấy ra?
Không lẽ vì muốn cho hắn từng bước một đánh nát khôi giáp, khi hắn đinh ninh mình thắng thì bộc phát ra lực lượng khủng bố này, để hắn cảm nhận cái gì là từ thiên đường rớt xuống địa ngục?
Nếu đúng như suy đoán thì tên này rất âm hiểm.
- Ha ha ha, như thế nào? Dân bản xứ, ngươi có cảm giác lực lượng trùng kích không? Có thấy tuyệt vọng?
Khuôn mặt đẹp trai của Tư Mã Long Vân đã không còn, huyết mạch Ám Ma hiện ra làm mặt gã dày đặc tơ máu. Con mắt bị Lâm Phàm đấm nát chuyển thành màu đen, bắn ra tia sáng nóng cháy.
Lâm Phàm hét to:
- Ừ, đã cảm nhận được, nhưng còn chưa tuyệt vọng, hay ngươi cho bản phong chủ nếm thử tuyệt vọng xem?
Hắn mới nói xong, chợt có gió mạnh nổi lên.
Tốc độ của Tư Mã Long Vân đến cực độ, chớp mắt xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.
Bùm!
Lâm Phàm bay ra sau, rớt mạnh xuống đất.
- Ha ha ha, thế nào? Nắm đấm của ta có đánh đau ngươi không? Ngươi nhớ kỹ cho ta, dân bản xứ vĩnh viễn đều là dân bản xứ, ngươi không thể so sánh với ta! Lực lượng của ngươi chỉ là trò hề trong mắt ta, lực lượng thật sự là đây!
Tư Mã Long Vân siết chặt hai nắm tay, cánh tay gấp khúc, gân xanh nổi cục cục, lực lượng chảy xuôi trong người.
Lực lượng cuồng bạo bộc phát ra từ thân thể Tư Mã Long Vân, cơn lốc mãnh liệt thổi quét đất đai, bất cứ thứ gì khi đụng vào bão tố này đều bị nghiền nát vụn.
Lâm Phàm đứng lên, lau máu bên khóe môi:
- Hưm, hơi thú vị, có chút cảm giác.
Không đau, chỉ hơi ngứa.
- Hừ! Cứng miệng, cố chống chọi, vậy thì cho ngươi cảm nhận lại lực lượng của ta khủng khiếp đến cỡ nào!
Cảm giác hiện giờ quá tuyệt vời với Tư Mã Long Vân, bây giờ gã mới là mạnh nhất, bất cứ ai đều là con kiến trong mắt gã.
Còn về dân bản xứ ở phía xa thì gã không thèm để vào mắt.
Không, ngay từ đầu gã luôn xem đối phương là con kiến.
Bùm!
Tư Mã Long Vân biến mất tại chỗ, mặt đất dưới chân gã nứt vỡ, không chịu nổi lực lượng kinh khủng này.
Một luồng sáng đen lan tràn trong không gian.
Rất nhanh, không thấy bóng người.
Lâm Phàm đứng yên.
Thực lực của Tư Mã Long Vân rất không tầm thường, làm người hào hứng muốn đánh nhau, nhưng còn kém một chút mới đến mức vừa lòng.
Bên trên Đạo cảnh là cảnh giới gì?
Lâm Phàm không biết, chưa có ai nói với hắn.
Nhưng không sao, hắn không quan tâm nhiều về cảnh giới, gặp kẻ địch một là mạnh hơn mình, hai là yếu hơn.
Đương nhiên nếu cách biệt quá lớn thì hắn sẽ chuồn đi.
Không dùng vận rủi cuồn cuộn sẽ không có hy vọng thắng, thế thì cố chống đỡ làm gì? Nên chạy thật xa.
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiếng cười vang vọng từ bốn phương.
Đây là giọng của Tư Mã Long Vân, nhưng không thấy bóng dáng của gã, tốc độ quá nhanh, không để lại tàn ảnh.
Tư Mã Long Vân nghịch ngợm hỏi:
- Dân bản xứ, tốc độ của ta thế nào? Có phải ngươi không thấy ta? Trong lòng đã tràn ngập nỗi sợ rồi phải không?
Sau khi bộc phát ra thực lực mạnh nhất, Tư Mã Long Vân không vội giết Lâm Phàm mà dùng tốc độ vượt qua tất cả để trêu đùa hắn.
Lâm Phàm đứng im không nhúc nhích, biểu tình hơi bất đắc dĩ.
Hắn đột nhiên phát hiện trên đời thật nhiều kẻ đần, đôi khi sẽ tình cờ gặp một người.
Lâm Phàm cười nói:
- Ừ, rất nhanh, khá ấn tượng. Nhưng ngươi đã lấy ra thực lực mạnh nhất đánh với bản phong chủ thì bản phong chủ không thể làm ngươi thất vọng, càng không thể cho ngươi cảm giác bản phong chủ không xem trọng ngươi.
Khuôn mặt của hắn trở nên nghiêm túc:
- Cấm Thể!
- Thiêu đốt!
Ầm ầm!
Trong phút chốc thân thể Lâm Phàm bốc cháy, phù văn khắc trên người tỏa sáng chói mắt.
Lực lượng siêu khủng bộc phát ra từ người Lâm Phàm.
Hắn có thân bất tử, thiêu đốt sinh mệnh bùng nổ lực lượng mạnh nhất.
Với người khác là công pháp đòi mạng, nhưng với Lâm Phàm là chuyện thường ở huyện.
Tư Mã Long Vân cười to bảo:
- Ha ha ha! Ngươi cũng sắp bùng nổ thực lực của mình? Nhưng lực lượng của ngươi rất . . .
Nhưng gã không có cơ hội nói hết câu.
Lâm Phàm đứng im không nhúc nhích, vươn tay ra đánh vào không gian.
Bùm!
Một bóng người hiện ra trong không trung, mặt bị đánh méo mỏ lệch mũi, nửa bên mặt nhăn nhúm, máu tuôn như suối.
Ầm ầm!
Gã rơi mạnh xuống đất.
- Phụt!
Tư Mã Long Vân nằm sấp dưới đất, muốn đứng lên nhưng thân thể như bị đánh nát, không nhúc nhích được.
- Sao có thể như vậy?
Tư Mã Long Vân không tin được, không biết chuyện gì xảy ra.
Bộp!
Trong khi Tư Mã Long Vân khó tin thì sau lưng vang tiếng động.
Lâm Phàm đi tới trước mặt Tư Mã Long Vân, lắc đầu nói:
- Bản phong chủ không muốn chê nhưng tốc độ của ngươi quá chậm, mới nãy không đánh ngươi là muốn xem tốc độ rùa bò có thể tăng lên được bao nhiêu. Nhưng bản phong chủ kỳ vọng quá cao vào ngươi, khiến người rất thất vọng.
Tư Mã Long Vân tuyệt vọng:
- Không thể nào!
Rõ ràng gã đã bộc phát ra lực lượng mạnh nhất nhưng vì sao biến thành như vậy?
Tư Mã Long Vân rống to:
- Không, giả! Chắc chắn là giả!
Gã tuyệt đối không tin tưởng tình huống hiện tại.
Lâm Phàm vô tình nói:
- Thật.
Tư Mã Long Vân không chấp nhận được kết quả này:
- Không, nhất định là giả, Tư Mã Long Vân này sao thua ngươi được. Giả thôi, ta đang nằm mơ, ta phải tỉnh lại, tỉnh lại!
Nhưng rất nhanh, Tư Mã Long Vân phản ứng lại, tất cả là sự thật.
Gã nhìn dân bản xứ trước mắt, không nói nên lời.
Tư Mã Long Vân dè dặt hỏi:
- Chắc ngươi sẽ không giết ta chứ?
Không đợi Lâm Phàm đáp lời, Tư Mã Long Vân nói một tràng:
- Ta có thể nói nhiều chuyện cho ngươi biết, ta là Chân Thần Tử, tiếp xúc nhiều bí mật, ta là nhân vật quan trọng, ta là . . .
Răng rắc!
Lâm Phàm một cước đạp bể đầu của Tư Mã Long Vân.
- Không cần, biết càng nhiều càng chết nhanh, đến bây giờ vẫn chưa hiểu đạo lý này sao?
+300000 điểm.
- Không tệ, ba mươi vạn điểm vào tay.
Con số này khá tốt.
- Ài, bất đắc dĩ, cứ tưởng là cường giả nhưng hóa ra đến thế là cùng, mới nghiêm túc một chút đã bị đấm chết. Lại làm lòng kiêu ngạo của ta phình to hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận